Trong phòng im ắng, trừ một cung nhân đứng bên cạnh phụng dưỡng cũng chỉ còn lại hai người Tự Cẩm và Kiều Linh Di.
Nghe Kiều Linh Di hỏi, Tự Cẩm liền cười cười, sau đó nhìn Kiều Linh Di trả
lời: "Biết là đồ của muội muội đưa, Hoàng thượng liền kêu ta cất giữ kỹ
càng."
Nét mặt Kiều Linh Di khựng lại, ánh mắt nhìn Hi Phi chằm
chặp, chỉ thấy Hi Phi vẫn cười tươi như cũ, không có chút lúng túng nào. Bởi vậy thấy rõ nàng cũng không nói dối. Nếu như vậy chính biểu ca thật sự bảo nàng thu lại.
Thu lại!
Trong bất giác Kiều Linh Di ngây ngốc ngẩn người tại chỗ, lại không biết mình nghe xong sẽ phản ứng thế nào với chuyện này nữa. Biểu ca kêu Hi Phi nhận đồ là có ý gì đây?
Nhìn vẻ mặt Kiều Linh Di, Tự Cẩm khẽ mỉm cười, nét tươi cười càng thêm quyến rũ. Đối với kiểu thanh mai trúc mã này, không còn chuyện gì có đả kích
trí mạng hơn như vậy. Kiều Linh Di tự cho là mình cực kỳ hiểu biết Tiêu
Kỳ, cho nên dựa theo suy nghĩ của nàng ta, khi Tiêu Kỳ nhìn thấy miếng
ngọc bội này chắc chắn sẽ nhớ lại những ký ức ngọt ngào của hai người.
Nhưng hết lần này tới lần khác điều Tự Cẩm lại nói ra lại hoàn toàn
không đúng với suy nghĩ của nàng ta.
Phản ứng không hề giống đủ
để cho Kiều Linh Di thất kinh, cũng sẽ làm cho nàng ta hiểu rõ ràng,
Tiêu Kỳ bây giờ sớm đã không phải là biểu ca trong ký ức trước đây của
nàng ta.
Con người sẽ thay đổi, cho dù là nam nhân hay nữ nhân,
cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà có rất nhiều kiểu biến hóa. Con người cũng không có cách nào khống chế sự thay đổi theo thời gian đó, Tự Cẩm
không không thể không quyết tâm phá vỡ những ảo tưởng của nàng ta.
Nhìn nét mặt lúc ấy của Kiều Linh Di, Tự Cẩm liền biết mình đã đi một nước
cờ đúng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cái cảm giác thắc thỏm không yên
cứ đeo trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng đã buông xuống ít nhiều.
Kỳ thật trong lòng nàng vẫn sợ. Nàng sợ Tiêu Kỳ là người trọng tình
trọng nghĩa, sẽ nối lại tình xưa với Kiều Linh Di. Tình cảm này có lẽ
cũng không phải là tình cảm giữa nam và nữ, nhưng chỉ cần có tình cảm
nhất định làm nền tảng, muốn chuyển hóa thành tình yêu cũng chỉ là vấn
đề thời gian mà thôi.
Nhất là với nữ nhân như Kiều Linh Di thì loại chuyện này cơ bản chẳng có chút khó khăn gì.
Nhớ tới giấc mộng hôm đó, lại cẩn thận so sánh với nét mặt Kiều Linh Di bây giờ, nàng đã xác định, Kiều Linh Di không phải là người trùng sinh,
cũng không phải là người xuyên việt. Bất luận cái gì nguy hiểm, Tự Cẩm
cũng sẽ nghĩ biện pháp bóp chết từ trong trứng nước. Kiều Linh Di cũng
là xui xẻo, gặp phải người xuyên việt là mình không nói, lại còn bị Kiều gia kéo chân sau. Nếu không phải do Kiều gia mấy lần cản trở nghiêm
trọng, Tiêu Kỳ cũng sẽ không vì Kiều gia mà nảy sinh sự hoài nghi với
Kiều Linh Di. Nếu không bây giờ Tự Cẩm cũng không biết Tiêu Kỳ sẽ đối
với Kiều Linh Di thế nào nữa.
Nữ nhân trong cung này, sau lưng
mỗi người đều có gia tộc. Mà hành động của những gia tộc này sẽ trực
tiếp ảnh hưởng đến thái độ của Tiêu Kỳ đối với nữ nhân trong hậu cung.
Thân cận với người nào, xa cách đối với người nào, Tiêu Kỳ cũng sẽ căn
cứ vào sự biến hóa trên triều đình mà sinh ra thay đổi. Ví dụ như lần
này Kiều Linh Di bị thương, dựa theo lý mà nói, Tiêu Kỳ cần chăm sóc
quan tâm cô biểu muội này nhiều hơn một chút. Nhưng cuối cùng lại như
thế nào?
Tiêu Kỳ sai hoàng hậu điều tra kỹ chuyện này, lại để cho quý phi hỗ trợ. Kiều Linh Di bị thương, bên ngoài có rất nhiều người
làm chứng là Sở Trừng Lam đẩy ngã. Nhưng vẫn để hoàng hậu chủ thẩm. Quý
phi là người phe Thái hậu, lại để cho quý phi hỗ trợ hoàng hậu tra án.
Làm vậy chưa chắc không phải là lấy Quý phi bức bách hoàng hậu phải công bằng chính trực. Đối với bản thân người bị hại, Tiêu Kỳ có thăm hỏi
quan tâm nhưng cũng không thể hiện quá sốt sắng. Thậm chí mình biết thời biết thế lấy chuyện công vụ đẩy Tiêu Kỳ về Sùng Minh Điện, người này
cũng thuận thế liền đi.
Điều này giải thích rõ cái gì?
Giải thích rõ Tiêu Kỳ đang hoài nghi, đang hoài nghi chuyện này có phải thái hậu cầm đầu Kiều gia bố trí mưu kế hay không?
Cho dù Tiêu Kỳ vẫn còn tình cảm lúc nhỏ với Kiều Linh Di, nhưng thái hậu
cường thế, các hành động của Kiều gia, không khác gì đâm một mầm rễ hoài nghi trong lòng Tiêu Kỳ đối với Kiều Linh Di.
Một người từng
sinh tồn trong hoàn cảnh luôn phải cảnh giác, sẽ luôn có nghi ngờ đối
với những sự vật và con người xung quanh mình. Tự Cẩm có thể đi đến hôm
nay, có thể được Tiêu Kỳ tín nhiệm trong một phạm vi nhất định, hoàn
toàn là bởi vì mấy năm nay, mặc kệ Tự Cẩm làm chuyện gì đều không bao
giờ giấu giếm Tiêu Kỳ. Không có bất kỳ lừa gạt, gian dối nào, từng bước, một chút, mới có thể đi đến hôm nay.
Một điểm này nói đến thì
rất dễ dàng, nhưng làm được thì rất khó. Ích lợi hưng suy của gia tộc,
tiền đồ sủng ái của cá nhân, hứng lấy mưa gió bão táp trên triều đình,
chịu đựng những mưu mô nham hiểm chốn hậu cung. Có thể không chút do dự
đứng bên cạnh Tiêu Kỳ như vậy, Tự Cẩm cũng đánh cược toàn bộ tiền đồ của mình.
Không có bất kỳ thành công nào là ngẫu nhiên. Tự Cẩm có
thể không luyến tiếc mà buông tha là điều mà tất cả nữ nhân trong hậu
cung này đều không bỏ được. Kiều Linh Di cũng có thể làm được như nàng,
buông tha hết thảy. Chỉ tiếc nàng ta chậm hơn một bước so với Tự Cẩm,
mọc rễ tình cảm trong lòng Tiêu Kỳ trễ hơn một bước. Chứ đừng nói chi là người nhà Tự Cẩm và Kiều gia hoàn toàn khác nhau. Kiều gia là vì sự
thịnh nượng trở lại của gia tộc. Còn Tô gia thì dù thời điểm nào cũng
nghĩ đến an toàn cho con gái trước tiên.
Chờ đến khi Tự Cẩm từ Tố Vân Điện về Hợp Nghi Điện, Tiêu Kỳ đã thay y phục, đang chơi đùa với con trai.
Tự Cẩm phất phất tay để mấy cung nhân theo hầu lui xuống hết, tự mình lẳng lặng đứng nhìn Tiêu Kỳ giơ ngón tay ra để con trai bắt. Trò chơi này
rất đơn giản nhưng hai cha con lại chơi cực kỳ cao hứng, Tự Cẩm cũng có
thể nghe được tiếng con trai cười khanh khách. Ở Tố Vân Điện nói chuyện
với Kiều Linh Di cũng không phải là một chuyện đơn giản. Từng câu, từng
chữ nói ra, Tự Cẩm nói có vẻ rất tùy ý, kỳ thật đều là tỉ mỉ suy nghĩ.
Có lẽ vì giấc mơ kia, Tự Cẩm đối với Kiều Linh Di cực kỳ cẩn thận, cũng
bởi vì điều này mà mệt mỏi vô cùng.
Nhưng bây giờ nhìn hai cha con này, bao nhiêu mệt mỏi đều biến mất.
Tiêu Kỳ tựa như cảm nhận được cái gì, đang đùa với con trai đột nhiên liền
ngẩng đầu nhìn ra cửa. Hắn nhìn thấy Tự Cẩm đang đứng đómỉm cười, gương
mặt mang theo vài phần mệt mỏi.
"Sao mà bây giờ mới trở về?" Bên ngoài trời đã tối rồi.
"Dạ, ở lại nói mấy lời với Kiều Tiểu Nghi." Tự Cẩm nhấc chân đi vào, đầu
tiên ra sau bình phong thay y phục thoải mái, lại tháo tóc ra. Lúc đó
mới cảm thấy sự căng thẳng một ngày buông xuống. Tới lúc đi ra, Tiêu Kỳ
đã lấy tã quấn con trai, đưa cho bà vú bế đi. Trong phòng cũng chỉ còn
lại một mình hắn.
Thấy Tự Cẩm đi tới, Tiêu Kỳ giơ tay kéo người
đến ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn kỹ thần sắc nàng rồi nhíu mày nói:
"Mệt lắm sao?"
Tự Cẩm lắc lắc đầu, giơ tay vòng ôm lưng Tiêu Kỳ, má dán lên ngực hắn, "Dựa thế này thì sẽ thoải mái ngay."
Tiêu Kỳ vỗ nhè nhẹ lưng Tự Cẩm. Hắn cho rằng có lẽ chuyện Kiều Linh Di bị
thương làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, bèn nói thẳng: "Đợi đến khi xây
xong Di Cùng hiên, sân vườn cũng khá lớn, đủ để cho nàng đi dạo."
Tự Cẩm sững sờ nói: "Thiếp cũng có phải chó mèo đâu mà nhốt lại chứ."
Tiêu Kỳ nhíu mày, hình như cũng đúng. Nhớ tới hôm Ngọc Trân đầy tháng, Tự
Cẩm bị đèn cung đình rơi trúng đầu, thiếu chút nữa thì mất mạng. Bây giờ lại có chuyện biểu muội bị thương trên giả sơn, còn có Tiền tài tử sẩy
thai, chiếc nhẫn của Lý Chiêu Nghi. Từng việc từng chuyện xảy ra. Nếu Tự Cẩm đã sinh hoạt trong cung này, cũng không thể cả đời trốn tránh không gặp người nào.
Huống chi, đúng như Tự Cẩm nói, làm vậy thì có khác gì nhốt nàng lại chứ.
Vừa nãy Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tự Cẩm, trong lòng đã cảm thấy đau
lòng. Trước kia không biết là trong cung này có cái gì không tốt. Nhưng
bây giờ nhìn Tự Cẩm mặc dù đã đến phi vị mà vẫn phải cẩn thận dè dặt.
Bây giờ lại có con trai. Tiêu Kỳ không khỏi lại nghĩ tới những huynh đệ
lần lượt biến mất trước đây của hắn.
Tất cả thông minh của Tự Cẩm đều dùng trên người hắn. Nếu để nàng và đám nữ nhân trong hậu cung kia
đấu trí, đúng là nàng thúc ngựa ra roi cũng không theo kịp. Nói không
chừng bị người lừa gạt còn muốn tự mình đào đất chôn mình.
Tiêu
Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm. Thậm chí hắn cũng nhịn không được
suy nghĩ, nếu có một ngày mình không thấy được, Tự Cẩm cũng thế, con
trai cũng vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Chuyện biểu muội bị thương khiến trong lòng hắn có cảm giác nguy hiểm rất lớn.
"Hay là chúng ta xây khu vườn đi?"
"Ồ? Trong cung đã có ngự hoa viên rộng như vậy, còn muốn xây vườn gì nữa?"
Tự Cẩm nghe không hiểu ý của Tiêu Kỳ. Hậu cung đã đủ lớn, chỉ là có quá
nhiều nữ nhân ở mà thôi. Nếu sau này tuyển tú thì người mới vào, đưa đi
các cung ở chung. Khi đó, nếu trong Di Cùng hiên cũng có thêm người mới
thì Tự Cẩm cảm thấy cuộc sống sẽ rất khó khăn, không thể chịu nổi. Nhưng nếu nói như vậy, không phải là phải xây nhà mà là xây vườn.
Tự Cẩm liền chống tay đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kỳ, mơ hồ nhìn hắn, rốt cục có ý gì đây?
Tiêu Kỳ nhìn ánh mắt Tự Cẩm, vừa nãy còn thấy lo lắng buồn rầu mà giờ đã bay hết. Giơ tay sờ sờ đầu nàng, dịu dàng nói: "Không phải xây vườn trong
cung mà là tìm một khu đất có vị trí đẹp ở kinh đô, xây một khu vườn
hoàng gia. Đến lúc đó, nếu nàng ở trong cung thấy buồn thì chúng ta có
thể đi tới vườn chơi mấy ngày."
Cả người Tự Cẩm đều phát ngốc
rồi, nhất thời không có phản ứng chỉ đần độn nói: "Hoàng thượng nói.. ba người một nhà chúng ta trốn ra ngoài du ngoạn sao?" Việc này... Thật sự làm được sao?
Trốn ra ngoài? Tiêu Kỳ sầm mặt, nghiêm trang nói:
"Tại sao lại gọi là trốn ra ngoài, lại hồ ngôn loạn ngữ. Trẫm xây khu
vườn dạo mát, không cần Lại bộ và Nội Đình Phủ bỏ tiền, trẫm tự mình bỏ
tiền túi ra, ai dám phản đối chứ?"
Tự Cẩm đặt tay lên ngực, tim
nàng đang đập thình thịch. Nàng làm sao nghĩ ra đây, vì chuyện Kiều Linh Di bị thương mà lại khiến Tiêu Kỳ nảy sinh ý tưởng xây vườn, đưa mẹ con nàng ra ngoài du ngoạn. Không biết rõ trí não Tiêu Kỳ hoạt động như thế nào mà lái tới tận đây chứ. Tự Cẩm thật bị bị cái bánh bao khổng lồ này nện vào đầu.
Ngẫm lại chỉ có một nhà ba người trong vườn, muốn
vui chơi thế nào thì vui chơi. Không cần nhìn thái độ của mấy người thái hậu hoàng hậu quý phi, có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao, có thể bế
con trai thích chơi thế nào thì chơi thế đó. Những ngày hạnh phúc như
thế, quả thực giống như đang nằm mơ vậy.
"Tiêu Kỳ, Người thật
tốt, thiếp thật sự cảm thấy rất... rất vui." Tự Cẩm không thể kìm nổi,
nhảy người lên ôm lấy Tiêu Kỳ. Bất chấp mấy đạo lý nữ nhân phải thẹn
thùng thùy mị gì đó, hôn lên môi, lên má Tiêu Kỳ.