Lúc Tiêu Kỳ đi vào, trong phòng còn thoang thoảng mùi máu tanh. Người hầu
đã dọn sạch sẽ mọi thứ, rắc rôi khử trùng, lau chùi phòng ốc bằng nước
thơm. Lúc ấy đốt hương trầm, hương thơm tỏa ra dần dần át hết mùi máu
tanh kia.
Tiêu Kỳ ngồi ở trên mép giường, trên trán Tự Cẩm
buộc đai ấm, mồ hôi dính bết tóc hai bên gò má, mặc dù sắc mặt đỏ ửng
nhưng rõ ràng nhìn ra được vẻ mệt mỏi. Lúc Quý phi sinh con hắn không có ở bên cạnh. Thứ nhất là quý phi tất nhiên không muốn để hắn thấy bộ
dạng mình như vậy. Thứ hai lúc đó hắn cũng không nguyện ý đi xem.
Dù sao khi đó quý phi và đứa bé trong bụng kia mang tính chính trị quá
nhiều, thật sự là không có bao nhiêu tình cảm. Cho dù hắn không có ý
định lấy đứa bé làm quân bài chính trị nhưng Quý phi và Tào Quốc công
lại là có ý tứ này. Vì lý do đó mà chỉ cần nghĩ đến đứa bé kia, Tiêu Kỳ
khó tránh khỏi liền có vài phần trù trừ. Không thể quá xa, cũng không
thể quá gần. Xa, người làm cha như hắn lại có vẻ lạnh lùng bạc tình,
nhưng gần quá lại khó tránh khỏi bị người lợi dụng.
Đối với một đứa nhỏ mà lại có quá nhiều suy tính như vậy, quả thực làm người ta rất mệt mỏi.
Nhưng Tự Cẩm và đứa bé này thì khác hẳn, là đứa con hắn toàn tâm toàn ý mong
chờ được sinh ra. Không có ý đồ chính trị, không có quân thần mưu tính.
Đối với hắn đứa bé này mới chính là con của hắn.
Cầm lấy
khăn, Tiêu Kỳ rón rén lau mồ hôi trên trán Tự Cẩm, nhìn nàng ngủ say sưa thì biết nàng thật sự rất mệt. Nếu không dựa vào sự ghen tuông dấm chua của nàng, biết rõ mình chờ ở bên ngoài, chỉ cần có thể chịu đựng được
thì cũng nhất định phải nhìn mình một cái mới bằng lòng ngủ.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ liền không nhịn được cong khóe môi lên.
Kiều Linh Di đứng ở ngoài, bên ngoài màn cửa là Hoàng hậu nương nương đang
chọc cười tiểu hoàng tử, trong rèm cửa biểu ca đang lấy khăn lau cái
trán Hi Dung Hoa. Nhìn vẻ hắn rón rén cẩn thận, nét hồng hào trên mặt
Kiều Linh Di từng chút từng chút bị bóc xuống.
Đứng bên kia
hoàng hậu liếc mắt nhìn sang chỗ Kiều Linh Di, trong lòng thở phào nhẹ
nhõm. Ánh mắt lại nhìn vào tiểu hoàng tử đang bế trên tay, ngắm thân
hình nhỏ bé nằm im trong tay mình như thế, trong lòng liền mềm mại. Nếu
đứa bé này là do nàng sinh thì tốt biết mấy, nàng nằm mơ cũng muốn tự
mình có thể sinh ra một đứa bé, cho dù là công chúa cũng được.
Đáng tiếc, ông trời không chịu ban phúc khí này cho nàng.
Nàng có thiện cảm với Hi Dung Hoa, cho nên cũng rất thích đứa bé này. Liên
tục ở Di Cùng hiên cả một ngày trời, đương nhiên hoàng hậu phải mệt mỏi. Nhưng giờ phút đó, ôm đứa bé đỏ hỏn trong tay nàng lại không cảm thấy
mệt chút nào.
Giao đứa bé cho bà vú, hoàng hậu liền từ từ đi qua, nhìn Kiều Linh Di hồn bay phách lạc nói: "Kiều Tiểu Nghi đi về
trước đi, chờ một ngày cũng mệt mỏi rồi, sớm đi nghỉ ngơi mới được."
Kiều Linh Di vô ý thức nhìn theo bóng lưng của biểu ca, đang định cất lời từ giả với hắn thì lại nghe hoàng hậu nói: "Đứng quấy nhiễu Hoàng thượng,
giờ này trong lòng Hoàng thượng đang lo lắng Hi Dung Hoa, chúng ta đừng
làm phiến Hoàng thượng nữa, muội và Bản cung cùng đi thôi."
Kiều Linh Di còn có thể nói cái gì?
Hoàng hậu nghiêm trang phân phó đám người bà vú phải chăm sóc tiểu hoàng tử
thật tốt, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói: "Tiểu hoàng tử khỏe mạnh thì
tất cả các ngươi đều tốt, người nhà các ngươi cũng đều thật tốt. Nếu
tiểu hoàng tử có sơ suất gì, đừng trách Bản cung cảnh cáo trước, không
kể các ngươi mà cả cha mẹ ông bà họ hàng nhà các ngươi đều không thể
sống, nhớ kỹ chưa?"
Hai bà vú em bị dọa sợ trắng bệch mặt, vội vàng quỳ xuống đất khấu đầu, luôn miệng nói: "Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực."
Hoàng hậu lại cẩn thận dặn dò Vân Thường, "Trong Di Cùng hiên cũng không có
quản sự cô cô quản lý sát sao, ngươi là người hầu thân cận nhất của Hi
Dung Hoa phải để tâm nhiều hơn. Buổi tối chuẩn bị cháo nóng sẵn, cứ đặt
trên bếp lò cho nóng. Hi Dung Hoa tỉnh dậy tất nhiên sẽ đói, không được
lười biếng."
"Vâng, nô tỳ tạ ơn nương nương chỉ điểm." Vân
Thường nghe hoàng hậu nói, trong lòng cũng nhẹ một hơi, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương thấy chủ tử bọn họ sinh Hoàng tử thì mất vui thôi.
Hoàng hậu phân phó hết rồi mới dẫn theo Kiều Linh Di cùng đi. Ra khỏi Di Cùng hiên, hoàng hậu nhìn Kiều Linh Di một cái, bước lên nhuyễn kiệu, từ
trên cao nhìn xuống nàng ta, khóe miệng cong cong, "Bản cung đã sớm biết sớm muộn gì chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trong cung này, Kiều Tiểu Nghi
nói có đúng hay không?"
Kiều Linh Di không biết rõ hoàng hậu nói vậy có ý gì, nhưng bây giờ mặc dù nàng ta là cháu gái Thái hậu
nhưng vị phần quá thấp, chỉ biết cung kính thi lễ một cái, "Tần thiếp
cung tiễn Hoàng hậu nương nương." Cũng không chịu trả lời câu nói của
Hoàng hậu. Nàng ta biết cho dù nói cái gì đều là tự mình làm mất mặt
mình.
Hoàng hậu nhìn Kiều Linh Di một cái, rồi mới sai người nâng kiệu đi.
Trăng tròn nhô lên cao, ánh sáng bạc trải khắp nơi, Kiều Linh Di khép lại vạt áo choàng, chỉ cảm thấy đêm thu thật lạnh lẽo, như thể cái lạnh từ
trong lòng thấm ra ngoài, ngay cả lòng bàn chân cũng thấy lạnh.
"Chủ tử." Thư Họa cẩn thận nhìn chủ tử một cái, nhẹ nhẹ đi theo sau lưng
nàng ta khẽ khuyên nhủ: "Chủ tử mới tiến cung không bao lâu, lại vừa
đúng dịp Hi Dung Hoa mang thai. Rốt cục là do Hoàng thượng ít con nối
dòng nên mới để cho Hi Dung Hoa được Hoàng thượng coi trọng. Nói gì thì
nói cũng là dính vinh quang của Đại hoàng tử. Bây giờ cuối cùng cũng
sinh rồi, sau này chủ tử sẽ có cơ hội thôi."
Kiều Linh Di
nghe vậy nghiêng đầu nhìn Thư Họa. Thư Hoa không nhìn thấy hình ảnh biểu ca cầm khăn mồ hôi cho Hi Dung Hoa, không nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn Hi Dung Hoa, cho nên mới có thể chắc chắn khuyên nàng ta như vậy. Nhưng
nàng ta nhìn thấy. Mặc dù nàng ta đã đánh giá cao vị trí của Hi Dung Hoa trong lòng biểu ca, nhưng kết quả so với suy nghĩ thì còn làm nang giật mình hơn.
Nửa đêm gió lạnh thổi qua gò má, một mình trên
con đường vắng lặng trong cung, giây phút ấy nàng ta cảm thấy trơ trọi
tịch mịch. Trong đầu quẩn quanh hình ảnh, biểu ca cầm khăn, hơi cúi đầu
chỉ nhìn thấy một bên mặt. Muốn xua đuổi hình ảnh đó đi nhưng càng cố
đuổi thì lại càng rõ ràng. Lúc nhỏ nàng ta thường tiến cung, khi đó
trong cung có khá nhiều hoàng tử, cô mẫu cả ngày bắt biểu ca cố gắng đọc sách, nhất định phải là người giỏi nhất trong đám hoàng tử kia. Nếu một ngày tiên đế kiểm tra bài mà không trả lời được thì sau khi trở về sẽ
phải chịu phạt.
Khi đó, nàng ta đã cảm thấy hắn thật đáng
thương, lúc nào cũng len lén đi nhìn hắn, mang đồ ăn ngon cho hắn, còn
nói tốt cho hắn trước mặt cô mẫu. Dần dần hắn đối với nàng cũng khác
trước. Bình thường hắn rất ít cười nhưng sau đó khi gặp nàng đều cong
khóe môi lên. Về sau, trẻ con trong cung càng ngày càng ít, nụ cười trên mặt biểu ca cũng càng ngày càng ít, cô mẫu càng ngày càng nghiêm khắc.
Dần dần nàng ta cũng biết những thủ đoạn âm hiểm trong cung, biết rõ
lòng người khó dò.
Biến cố lớn nhất chính là trước khi lâm
chung tiên đế bắt cô mẫu đi cầu phúc, giáng chức Kiều gia tới Trừ Dương. Nàng ta biết rõ, Kiều gia ngăn cản con đường lên ngôi vị của biểu ca,
tiên đế cấp mở đường cho biểu ca. Nàng ta cũng biết rõ chỉ cần cô mẫu
vẫn còn là thái hậu, nàng ta có thể trở về. Nàng vẫn luôn suy nghĩ, bọn
họ coi như thanh mai trúc mã, hắn đối với nàng cũng khác. Cho dù qua vài năm trở về cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng nàng cũng không
nghĩ ra, lại xuất hiện một Hi Dung Hoa chặn ngang, không chỉ cướp đi
vinh sủng của quý phi sủng, cũng cướp đi biểu ca.
Lúc bước
chân vào Tố Vân Điện, Kiều Linh Di bất giác lướt nhìn ra ngoài. Trên con đường thật dài chỉ có ánh đèn cung đình tỏa ra ánh sáng mờ ảo. trong
bóng đêm tĩnh lặng thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió lướt qua rồi chẳng mấy
chốc lại trở về thinh lặng. Bóng đêm như vậy, giống như hậu cung vắng
lặng hàng năm, từng chút từng chút đập vào lòng nàng.
Lẽ nào vận mệnh của nàng sững sẽ như những nữ nhân trong cung kia sao?
So về tuổi, nàng cũng chỉ nhỏ hơn Hi Dung Hoa một tuổi mà thôi, thật sự là chiếm không đến bao nhiêu ưu thế.
Hi Dung Hoa mười ba tuổi tiến cung, còn nhóm tú nữ mới tiến cung các nàng tất cả đều mới cập kê.
Hoàng hậu... Lại nghĩ tới ánh mắt hoàng hậu nhìn tiểu hoàng tử, Kiều Linh Di một đêm không thể ngủ ngon.