Ngày sinh của Tự Cẩm dự tính là vào tháng chín. Giờ cũng đã tháng bảy, bụng
càng lúc càng lớn, hành động khó khăn chậm chạp. Hơn nữa càng đến gần
ngày sinh thì tính tình càng thêm nóng nảy dễ xúc động. Tự Cẩm nhìn thấy Tiêu Kỳ ngồi dưới ánh đèn, vẻ mặt tối sầm nhưng lúc đó cũng không có
tâm tình đi dụ dỗ hắn. Nàng chỉ chăm lo mình cho tốt cũng đã là gắng hết sức rồi.
Gần đây bên chỗ thái hậu liên tục có hành động.
Kiều gia bên ngoài chịu nhiều chỉ trích, trong cung Kiều Linh Di đang
chăm chú bám sát. Hơn nữa còn có Quý phi nâng đỡ Tô Nhị, chứ đừng nói
chi còn có con gái hai nhà Lý Vương cũng gia nhập hậu cung. Giờ tỉnh táo lại, Tự Cẩm mới phát hiện vị trí của kỳ thật rất nguy hiểm. Giống như
đang đứng ở bờ vực, dù là ai giơ tay đẩy một cái thì nàng cũng có thể
rơi xuống đáy sâu.
Dù sao, Tự Cẩm và Tiêu Kỳ đã bị trói chặt cùng một chỗ, nhân cơ hội này để cho mình bình tâm lại. Tiêu Kỳ đã đồng ý cho nàng tự mình nuôi dưỡng con. Nếu hắn đã nói vậy nhất định sẽ làm
được. Cho nên, giờ Tự Cẩm chỉ đang rối rắm xem mình muốn đấu tranh giành tình cảm của Tiêu Kỳ với người khác hay là lựa chọn mục tiêu ban đầu đề ra, sinh con, làm thái hậu đây?
Nếu như lựa chọn hắn, giờ
nàng sẽ phải giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, nhẫn nhịn
người ta, sau đó lui về một góc chờ thời cơ là lựa chọn tốt nhất. Đương
nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng phải sinh được con trai đầu tiên.
Trong cung tình hình hỗn loạn như thế, tình cảm của Tiêu Kỳ với thanh
mai đáng yêu kia không tầm thường. Đến tình thế này, Tự Cẩm đã không có
cách nào đi làm một cung phi bình thường được.
Điều nàng
muốn Tiêu Kỳ không thể cho nổi, cho nên sao phải tự làm khó chính mình,
cũng làm khó hắn. Chỉ cần cha và ca ca của nàng vẫn là cánh tay đắc lực
của Hoàng đế, nàng ở hậu cung cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở. Hơn
nữa nếu nàng thật sự hạ quyết tâm tính kế người khác, ai thua ai thắng
còn chưa biết được. Nói cho cùng, trong lòng nàng không thể giống như cổ nhân, coi mạng người như cỏ rác. Cho nên nàng không thể làm chuyện chủ
động hại người khác. Nhưng tích cực phòng ngự thì nàng có thể.
Trước kia có Tiêu Kỳ, sau này có lẽ nàng sẽ dựa vào chính mình.
Tự Cẩm ưỡn bụng dựa vào gối, nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng lại ngủ mất.
Chờ đến khi Tiêu Kỳ quay đầu lại, muốn nói chuyện nghiêm túc với Tự Cẩm thì nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ say sưa.
Khom lưng bế người đặt lên giường, Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm không có dấu hiệu tỉnh
dậy. Lại nhìn kỹ thì nhìn thấy mắt nàng có một vòng cung màu xanh tím,
rõ ràng nguyên do là ngủ không ngon. Đành cởi giày ra trước cho nàng,
bèn phát hiện bàn chân Tự Cẩm bị phù rất nhiều, nghĩ tới đây lại nhấc
mền lên, nhìn chân nàng, quả nhiên cũng sưng phù.
Thái y đã
nói qua, đến giai đoạn cuối mang thai thì hiện tượng này xuất hiện là
bình thường. Cầm lấy một gối đệm đặt dưới chân Tự Cẩm, thái y nói làm
như vậy thì chân sẽ đỡ nhức hơn. Tự Cẩm không phải là người thích than
vãn, nhưng khi nhìn thấy nàng vất vả vì hắn sinh con nối dòng như vậy,
Tiêu Kỳ lại cảm giác buổi tối mình không nên khó chịu với nàng.
Đến nửa đêm, Tự Cẩm bị chuột rút, cả người khó chịu ngồi dậy, dùng tay xoa nắn chỗ bị chuột rút.
"Sao vậy?" Tiêu Kỳ bị tiếng động của Tự Cẩm làm bừng tỉnh, vội vàng cũng
ngồi dậy, vén chăn lên liền nhìn thấy trên chân Tự Cẩm có một phần cơ
bắp bị rút lại bất thường.
"Chuột rút." Tự Cẩm cắn răng nói, "Không sao đâu, chuyện này rất bình thường, lập tức sẽ hết thôi. Người
ngủ đi, sáng mai còn phải lâm triều."
"Ta giúp nàng xoa bóp, như vậy được không?"
Bàn tay Tiêu Kỳ đương nhiên là khỏe hơn tay Tự Cẩm, xoa bóp độ mạnh yếu vừa vặn, làm cho nàng thoải mái thở phào một hơi. Cứ thế lăn lộn, toàn thân Tự Cẩm cũng toát mồ hôi. Tiết trời vốn nóng nực, bởi vì nàng mang thai
nên trong phòng cũng không dám để băng. Hai ngày trước Tiêu Kỳ không
tới, ban đêm đều là Vân Thường và Diện Mi hai người thay ca quạt mát cho nàng.
Đêm nay Tiêu Kỳ ở đây, Tự Cẩm mặc dù rất muốn bọn họ
quạt cho mình nhưng ném chuột sợ vỡ bình nên không cho họ đi vào. Nhưng
cuối cùng vẫn không có thể qua cửa ải của chính mình, nóng đến khó chịu
không nói, đi đứng đều khó khăn, nửa đêm còn bị chuột rút. Dựa vào trên
gối, Tự Cẩm ngắm Tiêu Kỳ đang cúi đầu nghiêm túc xoa bóp chân cho nàng,
dáng vẻ thật sự là hấp dẫn. Chỉ trong chốc lát, trên trán hắn cũng tràn
đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt. Trong màn lụa, hơi thở
nóng hổi của hai bên quấn quýt lẫn nhau. Hắn như thế này khiến nàng thật sự không muốn buông tay.
Tại sao lại tốt với nàng như vậy?
Tiêu Kỳ liên tục xoa bóp phần đùi bị chuột rút, cho đến khi phần cơ bắp căng cứng kia được thả lỏng rồi biến mất thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cầm
lấy khăn lau lau mặt. Lúc này hắn mới phát giác toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, cả người dinh dính, thật sự không thoải mái chút nào. Nghĩ tới
đây, liền đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm, quả nhiên liền nhìn thấy nàng cũng đổ mồ hôi, tóc mai bết bên thái dương, trên trán cũng lấm tấm mồ
hôi.
Đổi lấy chiếc khăn sạch sẽ, lau mặt cho nàng, lại đỡ
nàng nằm xuống, với tay lấy quạt lông nhỏ trên đầu giường. Quạt lông nhẹ lay động, gió lạnh vi vu, hắn nhìn nàng, "Ngủ đi."
Tự Cẩm vội vã nhắm mắt lại, chỉ sợ còn tỉnh chút nữa thì hắn sẽ thấy mình khóc mất.
Mười tháng mang thai, hắn biết rõ không dễ chút nào. Giờ nhìn tận mắt bụng
Tự Cẩm mỗi ngày một lớn, thấy nàng ôm bụng đi từng bước khó khăn trong
sân nhỏ, khôn mặt trắng trẻo hồng hào ngày xưa phủ một lớp màu vàng nhạt như nến, ánh mắt lại rơi trên đôi chân sưng phù của nàng, còn cơn đau
bị chuột rút khi nãy ….
Có phải là mấy ngày trước khi hắn
không tới đây, ban đêm cũng chỉ có một mình nàng tự xoa bóp chân khi bị
chuột rút? Khi nóng cũng không biết có kêu người vào quạt mát hay không? Trời nóng thế này, nàng ăn có ngon miệng không...
Tinh tế
nghĩ lại, Tiêu Kỳ mới phát hiện mấy ngày nay hắn đã không chăm sóc nàng
chu đáo. Án nợ thuế, Thiên Đinh Tư, Kiêu Long Vệ, lục bộ, nội các mỗi
ngày không biết bao nhiêu chuyện đặt lên bàn cho hắn giải quyết. Trong
hậu cung từ khi Thái hậu trở về cũng xảy ra nhiều chuyện, tuy là có
Hoàng hậu thay hắn hỗ trợ vài phần nhưng lại không bù đắp được sự phá
hoại ngấm ngầm của Quý phi sau lưng. Còn có một cung tú nữ bên Minh Tú
Cung, còn biểu muội...
Gần đây quá nhiều chuyện khiến hắn
phân tâm, hơn nữa Tự Cẩm lại giống như đang giận dỗi gì đó, trong lòng
nghĩ một điều thì lại suy ra hai ba bốn chuyện. Kết quả, chẳng mấy thời
gian đã trôi qua. Cũng không biết trong khi hắn không có mặt thì nàng đã phải chịu bao nhiêu đau đớn khổ sở, vậy mà không hề nhắc một chữ nào
trước mặt hắn.
Giây phút đó Tiêu Kỳ mới phát hiện, kỳ thật hắn sai rồi, vì sao cứ nhất định phải hiểu rõ ràng lý do gì chứ?
Tuy nói hiện ở trên triều đình hắn cũng chưa phải là đã nắm toàn bộ quyền
lực nhưng giờ quyền lực cũng đã thu hồi dần dần, quân đội của hắn đã
từng bước nắm giữ những vị trí quan trọng. Chờ đến khi cải cách hoàn
thành thì binh quyền của Vương Triều Đại Vực sẽ thu về một mối. Các địa
phương khác mặc dù thế gia cũng còn nắm giữ, nhưng lần này khâm sai nam
hạ chính là một tín hiệu đáng mừng, có thể thành công hay không để dọn
đường sau này thì phải xem kết quả điều tra phủ khố các địa phương.
Huống chi, sau vụ thu hoạch, thuế nông của Tuyệt Hộ Quận đã nhập vào kho cá nhân của hắn. Là một hoàng đế có tiền, hắn cũng có thể tùy hứng
nhiều chuyện.
Cho nên, hắn cần gì phải như trước đây chứ,
làm chuyện gì cũng phải nghĩ trước xem người khác sẽ có phản ứng thế
nào? Hắn là hoàng đế thực sự, không phải là hoàng đế cần nhìn sắc mặt hạ thần.
Sau khi sơ phong hậu cung cũng là thời cơ tốt để thăm dò các thế gia.
Huống chi, Tự Cẩm vì hắn mang thai sinh con vất vả như thế. Sau khi tuyển tú, hắn còn phải nâng một đám người ở trên đầu nàng diễu võ dương oai, chả
phải đã phụ lòng Tự Cẩm hai năm nay vì hắn trả giá tâm huyết? Chả phải
đã phụ tình cảm của nàng dành cho hắn sao.