Tiêu Kỳ nghe Quản Trường An đáp lời, hơi do dự một lúc sau đó mới nói:
“Ban thưởng Tô thái nữ hai xấp lụa mới cống, hai xấp gấm Hồ, đi đi.”
“Dạ.” Quản Trường An khom lưng lui ra ngoài. Ra cửa đại điện, trong lòng hắn
ta vẫn nhớ nét mặt của Hoàng thượng. Dường như hắn ta vẫn cảm thấy Hoàng thượng còn muốn phân phó hắn chuyện gì, nhưng cuối cùng lại không nói,
là hắn ta nhìn lầm sao?
Sau khi Quản Trường An lui ra, Tiêu Kỳ
ngồi nghiêng người trên sập lớn, với tay lấy một quyển sách trên bàn
nhưng không xem. Trong đầu lại nghĩ, ban thưởng cho nàng mấy xấp vải
cũng không phải chuyện lớn gì. Hôm nay mình ăn cơm ở đó, người ngoài có
nói cũng chỉ nói nàng khéo léo, biết chiều lòng người, làm cho mình vui
nên được ban thưởng mà thôi.
Phi tần vị phần thấp, được ban
thưởng nhiều cũng không tốt. Khiến cho người khác ghen tị thì sợ sẽ gây
khó cho nàng. Một người ngốc nghếch như vậy, còn tự mình hố mình thì làm sao là đối thủ của người khác. Hắn không thay nàng lo liệu vài chuyện
thì chỉ cần mình dăm ba tháng không ngó ngàng, lúc nhớ đến e là không
thể gặp lại người.
Nếu là người khác cũng thôi, nhưng nàng … va chạm quý phi mấy lần...
Tiêu Kỳ bất giác nhíu mày. Mặc dù Quý phi hơi kiêu căng nhưng luôn dịu dàng
chăm sóc hầu hạ hắn, hắn cũng khá thích nàng. Hoàng hậu... Hoàng hậu
đoan trang hào phóng có thể quả lý hậu cung nhưng lòng dạ khó tránh hẹp
hòi. Nhà mẹ đẻ Hoàng hậu Sở gia và nhà mẹ đẻ quý phi Tô gia vẫn luôn đối chọi nhau không ai nhường ai. Chính vì thế hắn cũng an tâm.
Nghĩ đến Tô quý phi, Tiêu Kỳ hơi sững sờ. Quý phi họ Tô, Tự Cẩm cũng họ Tô,
hơn nữa nét mặt hai người có vài điểm giống nhau. Nghĩ tới đây hắn bật
người dậy, trên đời này không lẽ lại có chuyện trùng hợp như thế, lẽ nào Tô quý phi và Tô thái nữ có họ hàng?
Không phải, nếu như có thì hai người chưa chắc mâu thuẫn đến thế, chỉ là trùng hợp sao?
Lẽ nào thiên hạ lại có chuyện khéo thế?
Tự Cẩm tiễn Quản Trường An, nhìn mấy xấp vải trên bàn nhất thời không cách nào hồi phục lại tinh thần.
Nàng không hiểu vì sao hoàng đế lại vô duyên vô cớ ban thưởng vải vóc cho
nàng, lẽ nào hắn cũng hy vọng nàng tranh chấp với quý phi?
Không
đúng. Hoàng đế đâu rảnh rỗi đến vậy, vị phần Thái nữ của nàng làm sao
dám so với Quý phi, đâu cần thiết phải làm thế. Trong chuyện tranh đấu
của nữ nhân, ghen tị với mấy thứ quần áo trang sức chỉ là thủ đoạn nhỏ
bé. Không làm gì được nên ghét người ta, kiểu người này chính là kiểu
người khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng hậu
làm thế là vì nàng hay bất hòa với quý phi. Ngoài mặt không thể trực
tiếp giương cung bạt kiếm. Một người có địa vị, một người được sủng ái,
cho nên nếu họ dùng mấy thủ đoạn này thì quá bình thường. Nhưng đây là
hoàng đế... Không phải nàng đánh giá cao hắn mà người đàn ông này có
ngạo khí của riêng mình, hắn khinh thường dùng mấy trò không đáng giá để tổn hại một nữ nhân.
Sau khi loại bỏ hết mấy khả năng này, Tự
Cẩm cũng chỉ còn một đáp án, hoàng đế đang thay mình chu toàn, không để
nàng giẫm lên bẫy của hoàng hậu, chống đối quý phi?
Hắn tốt vậy sao?
Sao có thể chứ?
Tự Cẩm bị suy đoán này làm kinh hãi, lát sau vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Chắc nàng nghĩ quá nhiều rồi?
Nhất định vậy.
Nhưng vải vóc còn bày trên bàn kia. Một xấp vải tính theo khối lượng bây giờ
phải dài 30 m. Bốn xấp vải cộng lại bày trên bàn rất đồ sộ, không muốn
nhìn cũng không được.
Nếu ở thời hiện đại hoàng đế cũng là cao
thủ tán gái đây. Cứu người lúc nguy nan, quay đầu còn tặng lễ vật quý
giá, lòng người có là đá cũng phải bị cảm động.
Trong lòng Tự Cẩm còn đang đầy xúc động thì Vân Thường đột nhiên kêu lên kinh ngạc, “Tiểu chủ, mấy xấp vải này là đồ mới tiến cống năm nay, nô tì không tin được
mắt mình rồi, nhất định là nhìn lầm.”