Ăn tối xong, tâm trạng Tự Cẩm rất sung vui sướng. Buổi tối gió đêm mát mẻ, nàng chậm rãi đi tản bộ trong sân. Tiêu Kỳ thì phải vất vả phê duyệt
tấu chương. Cũng y như lúc trước, qua cánh cửa hai bên đều nhìn thấy
nhau. Tự Cẩm đứng ngoài cửa sổ, nhìn người đàn ông ngồi dưới ánh đèn,
nét mặt góc cạnh, lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng như sao. Người đàn ông này quá đẹp trai, không giống người thật chút nào.
Điều khiến Tự Cẩm vui vẻ nhất là nàng cảm giác được giữa hai người có nhiều
thứ rất khác lạ. Cũng như chuyện hôm nay, hắn cũng không hỏi nàng một
câu liền biết rõ nàng bị oan ức thiệt thòi thế nào. Hơn nữa còn bắt Quý
phi thu thập cục diện rối rắm này. Kỳ thật có lẽ trong lòng hắn biết rõ
chuyện này là một tay Quý phi sắp đặt trong bóng tối.
Nhìn
thủ đoạn của người đàn ông này xem, chỉ nói cười thôi mà đã phá tan âm
mưu của Quý phi. Vừa không để cho Quý phi oán hận hắn, còn có thể làm
cho mình biết ơn. Trong chuyện này chỉ sợ người xui xẻo nhất chính là
Ngọc Quý Tần, Quý phi nhất định sẽ đẩy hết trách nhiệm trong vụ này lên
đầu nàng ta.
Hơn nữa người được lợi nhất sẽ là mình. Quý phi rất sợ Tiêu Kỳ tức giận, vì chứng minh mình trong sạch, vì dẹp cơn giận của hắn, cũng nhất định sẽ chứng minh nhà mình và Tô gia Khúc Châu
không có ân oán. Chỉ cần chính miệng Quý phi làm chứng chuyện này thì
sau này sẽ không có ai dám lấy việc đó ra để khiêu khích nữa.
Càng nghĩ Tự Cẩm càng vui vẻ, trên đời tại sao lại có thể có người đáng yêu như Tiêu Kỳ chứ?
Thủ đoạn tinh vi, tính toán sâu xa, Tự Cẩm là người xuyên không cũng phải bội phục cực kỳ.
Sự tình quả nhiên đúng như Tự Cẩm nghĩ. Chỉ mấy ngày mà quý phi đã có kết
quả điều tra. Bắt Ngọc Quý Tần tự mình đến nhận lỗi với nàng. Nàng ta
đến chính là tỏ thái độ, dù Quý phi cũng không tự mình nói rõ ân oán năm đó của Tô gia. Nhưng thái độ này liền biểu lộ rõ ràng Quý phi cũng
không thừa nhận người nhà Tự Cẩm đã có những hành vi xấu xa kia. Tuy
nhiên, quý phi làm vậy xét về tình cũng có thể tha thứ. Dù sao nhà nàng
ta còn hợp tác với dòng chính Tô gia, không thể công khai làm mất mặt
người ta được.
Mặc dù Tự Cẩm không phải hài lòng hoàn toàn
nhưng cũng biết không thể chọc giận Quý phi, nếu không chó cùng rứt
giậu, ai biết nàng ta sẽ làm ra thêm chuyện gì nữa. Nàng chỉ muốn trước
tiên sinh con bình an rồi mới tính toán tiếp.
Chuyện đó rồi
cũng kết thúc, Thọ Khang Cung cũng đã sửa chữa xong xuôi. Hoàng hậu mời
Hoàng thượng tự mình đi xem có còn chỗ nào không thỏa đáng. Tiêu Kỳ cũng rất giữ thể diện cho Hoàng hậu. Hắn đi với hoàng hậu xem xét, đại BOSS
bày tỏ rất hài lòng, còn cùng hoàng hậu ăn trưa, buổi chiều còn đi dạo
chung trong vườn.
Tự Cẩm trốn trong Di Cùng hiên dưỡng thai, suốt cả thời gian sau đó cũng không lộ diện, chỉ nghe nói buổi chiều
ngự hoa viên hết sức náo nhiệt. Trước mặt một đám tần phi, Hoàng đến nắm tay hoàng hậu đi dạo trong vườn, đầy vinh quang ân ái.
Chà
chà, thái hậu sắp trở về nên hoàng đế làm vậy là muốn tăng thêm thể diện uy nghi cho hoàng hậu, để đủ sức chống chọi với thái hậu đây.
Đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ thì phải tạo liên minh chặt chẽ, người này thật giảo hoạt.
Đáng thương hoàng hậu dù biết rõ là bị bày mưu tính kế cũng phải cam tâm
tình nguyện chui vào. Không chỉ Hoàng đế cần Hoàng hậu, hoàng hậu cũng
rất cần Hoàng đế. Trong hậu cung này, người duy nhất có thể ưỡn vai
thẳng lưng trước mặt thái hậu cũng chỉ có duy nhất hoàng đế. Mặc dù nàng ta là Hoàng hậu, nhưng nếu Thái hậu thật tức giận thì chỉ cần dùng một
chữ “Hiếu” áp trên đầu là nàng ta đã không thể làm gì được.
Hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, Tự Cẩm thì khoan khoái ngồi ăn đào
ngon lành, trong lòng nhịn không được châm chọc, đúng là trời đất tạo
nên một đôi.
Ngày Thái hậu hồi cung là một ngày nắng rực rỡ,
tiết trời khá nóng. Tự Cẩm được đặc biệt miễn không cần ra nghênh đón.
Bởi vì nếu đi sẽ phải đứng chờ ở cửa cung thêm ít nhất hai canh giờ, Tự
Cẩm sẽ không chịu nổi. Hoàng đế cũng chưa nói gì thì Hoàng hậu nương
nương đã mở miệng trước, bày tỏ mặc dù Tự Cẩm rất muốn giữ chữ hiếu, tự
mình đón thái hậu nương nương nhưng mang thai đã lớn, hoàng tự trong
bụng cũng rất quan trọng. Nàng ta làm chủ miễn cho Tự Cẩm phải chờ đón,
chờ Thái hậu nương nương hồi cung, nàng ta sẽ đích thân cáo lỗi.
Tự Cẩm còn chưa kịp định thần thì Tiêu Kỳ đã nắm hoàng hậu, cực kỳ thâm
tình ca ngợi hoàng hậu nhân đức hiếu nghĩa khoan dung, nàng còn có thể
nói gì chứ?
Vì vậy, đế hậu cứ như thế người xướng kẻ họa
quyết định. Ngay cả Quý phi cũng chỉ có thể nghiến răng ca ngợi hoàng
hậu nhân từ.
Tự Cẩm đứng đó ngơ ngác, làm vậy cũng được sao?
Tự Cẩm bị cưỡng chế về Di Cùng hiên dưỡng thai, nhìn theo đế hậu cầm đầu,
dẫn theo một đám cung tần đi nghênh đón phượng giá Thái hậu. Nàng về Di
Cùng hiên uống hai ly trà cững chưa hết bàng hoàng kinh ngạc.
Này một khắc đột nhiên cảm thấy, Hoàng hậu nương nương thật là lợi hại!
Cmn, là vợ cả, làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ mà làm được đến mức này, khó
trách mấy năm nay mặc dù Tiêu Kỳ và hoàng hậu có nhiều chuyện không vui, cũng sẽ để Quý phi và Hoàng hậu tranh chấp không ngừng, nhưng thực tế
phải chăng hắn cũng rất hài lòng với vị hoàng hậu này? Ít nhất trong
chuyện chung sức đối phó Thái hậu, sự phối hợp ăn ý giữa hai người quả
thực hoàn mỹ.
Tự Cẩm liền không nhịn được nghĩ đến, có phải
hay không năm đó khi Hoàng hậu gả cho Hoàng đế, thái hậu cũng làm khó
nàng ta không ít chăng?
" Loan giá Thái hậu nương nương đến."
"Thái hậu nương nương vào cửa cung."
"Thái hậu nương nương vịn tay Hoàng thượng đi về Thọ Khang Cung."
Mỗi đoạn đường lại có người báo tin, bất giác tâm trạng Tự Cẩm cũng khẩn
trương lên, sự căng thẳng này cũng không phải là Tự Cẩm e ngại, mà là... Tất cả hậu cung xuất động nghênh đón thái hậu, duy nhất có mình nàng bị cưỡng chế dưỡng thai trong Di Cùng hiên, thoải mái an ổn như núi.
"Thái hậu nương nương chỉ giữ lại hoàng đế hoàng hậu và quý phi cùng dùng bữa."
"Thái hậu nương nương nghỉ ngơi."
Mãi cho đến khi ba người hoàng đế hoàng hậu và quý phi rời Thọ Khang Cung,
lúc ấy Tự Cẩm mới thở ra một hơi. Không biết rõ hoàng hậu nói thế nào
trước mặt thái hậu, thái hậu sẽ có ấn tượng xấu với nàng chứ?
Nhưng có lẽ, cho dù chính mình có tới đón rước thì chắc hẳn Thái hậu cũng sẽ
không thích nàng. Chỉ cần có Kiều Linh Di ở đây, thái hậu sẽ không thích bất kỳ kẻ nào.
Tự Cẩm thở dài một hơi, thay quần áo ngủ đang chuẩn bị nghỉ trưa thì Tiêu Kỳ đến.
Tự Cẩm nháy mắt mấy cái, còn cho là mình hoa mắt. Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt nàng mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tan đi hết. Sờ sờ
đầu Tự Cẩm, đi ra sau tấm bình phong rửa mặt thay quần áo. Tự Cẩm tự
mình lấy y phục cho hắn, mang vào sau bình phong, lại kêu người bưng
nước vào, pha nước ấm, tự tay vò khăn. Chờ đến khi Tiêu Kỳ thay xong y
phục đi ra lại tự mình cầm khăn lau mặt, lau tay cho hắn.
Tiêu Kỳ bị Tự Cẩm chắm sóc chu đáo như thế, thoải mái hưởng thụ nói: "Ở chỗ nàng vẫn thoải mái nhất."
Tự Cẩm cười đắc ý, đưa khăn cho Vân Thường, kêu Diện Mi pha trà. Lần trước Tiêu Kỳ mới đưa cho nàng trà cống tiến, nàng mang thai không thể uống
nhiều, vài ngày mới có thể ngửi hương trà, nhấp nhẹ vài ngụm cho đỡ
thèm. Thấy nét mặt Tiêu Kỳ đầy mệt mỏi, Diện Mi mang người lui ra sau.
Tự Cẩm liền lên giường, ngồi cạnh Tiêu Kỳ, giơ tay đấm bóp, mát xa mấy
huyệt đạo cho hắn giảm bớt mệt nhọc.
"Thiếp xoa bóp cho người, Hoàng thượng ngồi chỗ này một chút, hay là lên giường nghỉ ngơi đi?"
"Ta chợp mắt một lát thôi, chút nữa còn phải gặp người."
Tự Cẩm cũng biết hắn bận rộn, "Vậy hoàng thượng ngủ đi, thiếp canh giờ cho người." Vừa nói nàng vừa lấy chiếc chăn lông cừu đắp lên người Tiêu Kỳ, lại xoa bóp mấy huyệt đạo cho hắn, tuyệt đối không cảm thấy phiền chán
chút nào.
"Nàng đừng vất vả, mấy chuyện này kêu tên tiểu
thái giám làm là được." Tiêu Kỳ nhắm mắt lại cầm tay Tự Cẩm, "Nàng nằm
đây với ta."
Tự Cẩm nhìn hắn thật sự quá mệt mỏi nên cũng
không nói gì, nằm cạnh hắn gối đầu lên gối. Bởi vì thân thể đã nặng nề
nên cũng không thể như trước kia chui vào ngực nắn ngủ, chỉ dám khẽ tựa
vào người. Tay Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ nắm, nàng thì không buồn ngủ nhưng thấy tiếng thở của hắn đều đều, một lát sau đã ngủ say.
Cũng
không biết đã làm gì mà lại mệt mỏi đến vậy, Tự Cẩm trong lòng thở dài,
cũng từ từ nhắm mắt lại. Hai người đầu dựa vào đầu, không đầy một lát
nàng cũng ngủ say.
Lúc Tiêu Kỳ thức dậy liền nhìn thấy Tự
Cẩm ôm cánh tay hắn, nằm sát bên mình. Nếu như nằm nghiêng người thì
giữa hai người cách nhau cái bụng lớn của Tự Cẩm. Cho nên Tự Cẩm quay
mình về phía hắn, hơi thở nhẹ nhàng. Hắn nhu hòa nhìn nàng ôm chặt tay
mình, khẽ khàng rút tay ra, lấy chăn đắp lên người nàng rồi xuống giường đi giày. Xong xuôi đi ra phòng ngoài mới gọi người vào hầu hạ thay
quần áo.
Bấy giờ Quản Trường An đã sớm biết thói quen của
hắn, thấy Hoàng thượng tự mình cầm quần áo đi ra, chân bước nhẹ đến
không thể nhẹ hơn thì biết ngay vị quý chủ nhân kia khẳng định còn đang
ngủ say, chữ “phục” lại to hơn chút nữa.
Quản Trường An cũng rất khẽ khàng chân bước tay làm hầu hạ Hoàng thượng thay quần áo, rửa
mặt rửa tay, tự mình cầm lược chải tóc cho Hoàng thượng, chuẩn bị thỏa
đáng rồi mới vén rèm cửa hầu hạ Hoàng thượng ra cửa. Lúc ra đến cửa,
Tiêu Kỳ thấy Vân Thường đứng chờ bên ngoài bèn phân phó không được phép
quấy rầy Tự Cẩm nghỉ ngơi.