Lần này có thể dự tuyển đều nhờ có cô cô nàng chu toàn mọi việc bên
trong. Huống chi... Mặt Kiều Linh Di đỏ ửng lên, nàng ta và Hoàng thượng vốn là biểu ca, biểu muội, lúc nhỏ cũng gặp nhiều lần. Lúc đó hắn còn
là thái tử, nàng là con gái cao quý của Kiều gia, thường xuyên đi theo
mẫu thân tiến cung thăm cô cô...
Tám năm trước nhà bọn họ
rời kinh thành, khi đó nàng mới bảy tuổi. Giờ cuối cùng nàng cũng trở
về, lại càng không muốn sống lại cuộc sống nghèo nàn bủn xỉn ở chốn biên thùy đó nữa. Những ngày khổ cực, sống lo âu như vậy không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Từ thiên chi kiều nữ đến con gái phạm nhân, giờ
nghĩ tới những xa hoa phồn thịnh của nhà mình ngày xưa, trong lòng Kiều
Linh Di càng thêm lo lắng, chỉ có nàng ta mới có thể hiểu rõ ràng mình
muốn gì.
Trong phòng hai người đều suy nghĩ riêng tư, trong
bất giác không ai chú ý tới đối phương. Trong phòng đối diện Lý Uẩn Tú
và Vương Tịnh Uẩn cũng đang thì thầm to nhỏ, chuyện nói đến không gì
khác ngoài Vân Thường mới rời đi.
"Lúc ở nhà cũng đã thường
nghe nói tới tên tuổi của Hi Dung Hoa trong cung, không nghĩ tới mới vào không bao lâu đã được thấy đại cung nhân bên cạnh Hi Dung Hoa. Hàm Nhu
cô thấy thế nào?" Lý Uẩn Tú vừa cười vừa nói, đôi mắt sáng linh động như sâu xa như một đầm nước, sâu thật sâu, trông không thấy đáy.
Vương Tịnh Uẩn ngồi đối diện nghe vậy buông đồ may vá trong tay, ngẩng đầu
nhìn Lý Uẩn Tú, "Vừa nãy tôi cũng không nhìn kỹ, chỉ nhìn được thoáng
một cái, nhưng có thể nhìn ra được là người rất quy củ."
Quy củ? Khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Lý Uẩn Tú lộ ra chút tươi cười,
"Nhìn cô xem, thấy ai cũng nghĩ là người tốt, là người quy củ. Tôi lại
cảm thấy cung nhân của Di Cùng hiên không tầm thường chút nào. Cô xem
nàng ta làm việc, nói năng không nhiều nhưng lại gọn gàng linh hoạt,
không dài dòng lôi thôi. Người như vậy rất khó được."
"Vậy
thì sao chứ? Chẳng có mấy quan hệ với chúng ta. Còn nữa nghe nói Hi Dung Hoa có bầu, chắc chắn chúng ta cũng không thấy được, nói chuyện này để
làm gì."
"Giờ không thấy được, lẽ nào về sau còn không thấy
được ư?" Lý Uẩn Tú thật sự là bị tính tình này của Vương Tịnh Uẩn làm
tức chết, "Giờ cô phải suy nghĩ cân nhắc xem phải làm gì, còn hơn là sau này không biết đâu mà làm."
"Có gì tốt mà phải cân nhắc
chứ?" Vương Tịnh Uẩn như trong mộng nhìn về phía Lý Uẩn Tú, "Cho dù có
thể thành công được lưu lại, đề cử vị phần sơ phong chắc chắn sẽ không
cao. Phía trên không triệu kiến thì chúng ta cứ ngoan ngoãn ở trong cung mình, cô đừng có manh động kẻo bị người khác tóm được điểm yếu."
Lý Uẩn Tú: ...
Thôi được rồi, nói với cô ta nhiều cũng không hiểu được, Vương Tịnh Uẩn là kẻ ngu ngốc, coi như làm người tốt không công.
Nằm xuống giường mình, Lý Uẩn Tú khó tránh khỏi nhớ tới khí chất của Đại
cung nữ vừa mới tới kia. Khí thế so với quản sự trong nhà nàng ta còn
cao hơn một chút, nhưng bọn họ là kinh nghiệm trăm năm tích lũy được.
Trong cung này, chỉ một người bên cạnh Hi Dung Hoa nhỏ nhoi cũng đã
không thể xem thường, vậy ... Quý phi hoàng hậu thì … nghĩ cũng không
dám nghĩ nữa.
Nghĩ tới đây không khỏi lại phiền não, cũng
không biết khuôn mặt này của mình có bị Quý phi chú ý không. Nghe nói
dung mạo Quý phi nương nương độc nhất vô nhị, lần này hiệp trợ Hoàng hậu nương nương tuyển tú, nếu là không được nàng ta xem trọng thì lúc đó
chỉ sợ khó tránh khỏi sẽ không thuận lợi. Nghĩ như vậy lại thấy thật hâm mộ nét mặt dịu dàng động lòng người của Vương Tịnh Uẩn kia. Người cũng
dễ bị lừa gạt, không tranh cường hiếu thắng, nếu là nàng cũng thích
người thế này vào cung, không bị uy hiếp.
Nhìn thấy Lý Uẩn
Tú bên kia lại bắt đầu bất an trằn trọc, Vương Tịnh Uẩn muốn nói điều gì lại nuốt trở vào, cúi đầu nhìn một nửa bông hoa bách hợp mình đang
thêu, trong lòng than nhẹ một tiếng rồi lại nhặt đồ lên tiếp tục thêu.
Chuyện Hi Dung Hoa của Di cùng hiên phái người đến Minh Tú Cung không phải là
bí mật, không chỉ Minh Tú Cung mà nhanh chóng lan truyền khắp nơi, các
cung khác cũng nhận được tin tức rất nhanh.
Đợi đến khi chỗ
Tiêu Kỳ nghe được tin này thì sắc trời đã tối. Hắn dứt khoát buông tấu
chương trong tay, đứng lên đi sang Di Cùng hiên. Khoảng cách từ Sùng
Minh Điện đến Di Cùng hiên rất gần, hắn coi như đi tản bộ, uống xong một ly trà thì cũng đi đến nơi.
Trong phòng Tự Cẩm tự mình chỉ
đạo cung nhân bày bữa tối. Thấy Tiêu Kỳ đến, nụ cười trên mặt nở rộ, tự
mình ra cửa đón vào, "Ngày hôm nay người tới sớm, còn tưởng rằng phải
chờ thêm một lát chứ."
Tiêu Kỳ đỡ Tự Cẩm, nhíu mày nói: "Nàng đi chậm một chút, cũng không cần ra đón, vội vội vàng vàng làm cái gì."
"Thiếp muốn sớm ở cạnh Hoàng thượng thôi mà." Tự Cẩm nũng nịu kéo cánh tay
Tiêu Kỳ, nụ cười trên mặt ngọt lịm lòng người ta.
Tiêu Kỳ bị nàng vừa lôi vừa nói như vậy lại cảm thấy không được tự nhiên. Thật là … trong này nhiều người như thế, nói chuyện chẳng có kiêng kị gì hết. Nếu bị truyền đi, người bên ngoài không biết lại nói như thế nào đây, "Một
chút quy củ cũng không có."
"Quy củ là cho người khác xem, Hoàng thượng nói thiếp không cần câu nệ trước mặt mà, thiếp chỉ phụng chỉ làm việc thôi."
"Nói cái gì cũng là nàng có lý hết." Tiêu Kỳ cũng không còn gì để nói.
"Hi hi." Tự Cẩm ngây ngô cười hai tiếng cho qua, kéo Tiêu Kỳ cùng nhau đi vào phòng.
Trong phòng Vân Thường đang mang người bày bữa tối. Trên mặt bàn bày nấm
hương nấu măng mùa đông, măng sợi trộn đậu mầm, hương thung trộn đậu
phụ, còn có ba bốn món ăn phụ. Ngoài ra, còn có bắp dê nấu tương, cá hấp thì là, gà hầm nấm đinh hương, canh bí đao thịt dê, thịt dê nướng...
Tiêu Kỳ nhìn một cái rồi nghiêng đầu nhìn sang Tự Cẩm, "Đồ ăn của nàng toàn
là thịt dê nhỉ." Cả một bàn thịt dê, cũng rất giỏi chế biến ra đủ loại
thức ăn.
"Hôm nay thiếp đặc biệt thèm ăn thịt dê liền sai ngự
thiện phòng nấu. Nhưng Thái y nói không được ăn nhiều, sợ nóng trong nên thiếp cũng chỉ dám làm lên nhìn một chút cho đỡ thèm, nhất định không
dám ăn nhiều. Ngoài kia còn có cháo đang nấu trên lò nóng hổi, sẽ mang
vào ngay." Tự Cẩm rất tiếc nuối nói, đây là thịt cừu quan ngoại dâng
tới, nói là cũng giống vị thịt dê.
Nhìn nét mặt đầy tiếc
thèm của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ kéo nàng đi rửa tay trước, sau đó nói: "Nếu
nàng muốn ăn, chờ sau khi sinh con có thể ăn bao nhiêu tùy thích. Giờ
mọi chuyện phải nghe thái y, nếu không cho nàng ăn nhiều thì đừng tham
ăn."
"Thiếp biết mà." Tự Cẩm vẫn còn ủy khuất.
Tiêu Kỳ kéo Tự Cẩm ngồi xuống, mấy người Vân Thường dọn xong đồ ăn liền khom lưng lui ra. Tự Cẩm đang cầm đũa tự mình gắp thức ăn cho Tiêu Kỳ thì
liền nghe hắn hỏi: "Nghe nói nàng sai người sang Minh Tú Cung?"
Tự Cẩm sững sờ, miếng sườn cừu đang kẹp trong đũa bị rơi xuống.
"Ai lại báo cho hoàng thượng biết rồi? Người biết cũng quá nhanh đi." Tự
Cẩm lại gắp một miếng nói lầm bầm, vẻ mặt không vui.
Tiêu Kỳ liền nhìn nàng, "Nàng làm thì không cho người khác nói sao được? Đừng
nói chỗ ta, chỉ sợ toàn bộ hậu cung đều biết tin rồi."
"Chuyện này cũng không phải do thiếp gây nên, là Tô Nhị kia đến bấu víu quan
hệ, thiếp không khách khí ngăn cản thôi." Tự Cẩm cười lạnh liền kể lại
toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, cuối cùng cắn răng nói: "Làm sao nàng
ta có mặt mũi mà tìm thiếp chứ, năm đó dòng chính làm mấy chuyện kias,
thiếp cũng không tin bọn họ không biết."
"Nàng đó, oán khí
còn rất sâu?" Tiêu Kỳ hiếm khi nhìn thấy Tự Cẩm tức giận như thế, việc
Quý phi trước đây cũng không thấy nàng như vậy." Có cần trẫm xả giận cho nàng không?"