Ngay sau đó đã có người hô to, "Truyền thái y, mau truyền thái y!"
Ánh mắt choáng váng mơ hồ, lúc này Tự Cẩm mới phát hiện đầu mình vô cùng
đau đớn, máu tươi tràn xuống mắt, mọi thứ trước mắt đều nhòe đi, vô sống bóng người đang không ngừng lay động, rất nhiều âm thanh vang vọng
trong tai. Một khắc đó, Tự Cẩm chưa từng có cảm giác mình yếu ớt như
vậy, không có thứ gì nàng có thể nắm được.
"Ngôn Thanh..."
Tay Tự Cẩm bị một bàn tay vô cùng quen thuộc nắm lấy, lòng bàn tay truyền
đến nhiệt độ hòa tan tất cả bất an cùng lo âu của nàng. Cố gắng mở mắt
ra, lại cũng chỉ nhìn thấy toàn màu đỏ, cũng không biết mình đã xui xẻo
bị một vật rơi xuống đầu thủng một lỗ, chỉ thấy cả người đau đớn, nàng
chẳng kịp nói câu gì liền rơi vào một vòng tay quen thuộc ôm lấy, sau đó liền ngất đi.
Mọi người thấy Tiêu Kỳ khom lưng bế Tự Cẩm đã hôn mê vào trong ngực, sắc mặt lạnh như sắt, sát khí bức người. Cả đại
điện huyên náo, trong nháy mắt câm lặng hết. Tất cả mọi người không biết rõ giờ phút này nên làm cái gì, Tiêu Kỳ chỉ ôm người nhìn hoàng hậu,
"Hoàng hậu, quý phi, xảy ra chuyện thế này, trẫm chờ các nàng giải thích thỏa đáng!"
Tiêu Kỳ bế theo Tự Cẩm sải bước rời đi, Vân
Thường lấy khăn ấp lên vết thương của chủ tử, trong nháy mắt máu tươi
liền nhuộm đỏ khăn. Trong lòng nàng ta sợ hãi không thôi, nhưng cũng
không dám luống cuống trước ngự tiền, chỉ đành vội đi theo hoàng đế ra
ngoài.
Máu tươi rớt trên đường Tiêu Kỳ đi qua để lại những
vệt đỏ sậm, hoàng hậu chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, khẽ nghiêng đầu,
nhìn Quý phi bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần. Thấy dáng vẻ này của
Quý phi, cơn tức trong ngực Hoàng hậu hạ đi rất nhiều. Nàng ta gả cho
hoàng đế đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn bởi vì tần phi nào mà
luống cuống như thế!
Mặc dù hoàng đế cũng không trách cứ trước
mặt mọi người, nhưng hắn nói câu kia lại đủ để khiến mọi người biết rõ,
hoàng đế đang cực kỳ tức giận.
Đương nhiên thấy cảnh đó
Hoàng hậu cũng không thoải mái, nhưng nhìn Quý phi cũng không vui vẻ gì, trong nháy mắt nàng ta cảm thấy khoan khoái.
"Tô quý phi,
chuyện ngày hôm nay, cô nói phải xử lý như thế nào?" Hi Uyển Nghi bị
thương ở Trường Nhạc Cung, đèn cung đình cao như thế rớt xuống đầu, nếu
không phải Tề Vinh Hoa đẩy Hi Uyển Nghi một cái thì không chừng tính
mạng đều nguy hiểm.
Tô quý phi nghe hoàng hậu nói vậy mới
phục hồi tinh thần lại, nhất thời tâm thần còn chưa ổn định, trong đầu
vẫn là nét mặt kinh hoàng ngắn ngủi vài giây vừa nãy của hoàng đế. Nàng
ta tận mắt thấy chuyện xảy ra trong nháy mắt đó, hoàng đế đẩy tay nàng
ta ra khiến nàng ta suýt ngã. Mà Hoàng thượng cũng như không thấy đứng
dậy đi vội sang chỗ Tô Tự Cẩm. Chỉ sợ nếu không phải giữ thể diện trước
toàn bộ người hậu cung, hắn cũng có thể chạy như bay tới đó.
Đã ở cạnh hoàng đế khá lâu, là lần đầu tiên nàng ta thấy hắn như vậy.
Trong chớp nhoáng này, quý phi phát giác được có một số việc khả năng không còn như trước.
Lần đầu tiên, có cảm giác khủng hoảng xông lên đầu.
Nhưng trong lòng như thế nào nghĩ thì ở trước mặt Hoàng hậu nàng ta cũng
tuyệt đối không thể phạm sai lầm. Nghe Hoàng hậu nói vậy, Quý phi thu
hồi tinh thần, nhìn Hoàng hậu nói: "Toàn bộ việc tổ chức sinh nhật cho
bản cung đều là do Hoàng hậu nương nương một tay chuẩn bị, giờ nương
nương tới hỏi Bản cung thì Bản cung biết đi hỏi ai đây?"
"Việc tổ chức sinh nhật do Bản cung chuẩn bị là đúng, nhưng trong Trường Nhạc Cung Bản cung chưa hề nhúng tay. Người xảy ra chuyện ở Trường Nhạc
Cung, Quý phi cho rằng chỉ nói câu nhẹ nhàng thì có thể bỏ qua sao?" Nói đến đây hoàng hậu quay đầu nhìn về phía mọi người trong đại điện, "Đổng Hiền phi, Tề Vinh Hoa cùng Đậu Phương Nghi lưu lại, những người khác
lui hết ra đi."
"Dạ." Mọi người cùng đáp lời.
Xảy ra chuyện như thế, ai còn nguyện ý ở lại lây rủi ro đâu. Mấy người quay lưng về phía đèn cung đình kia không thấy rõ ràng, nhưng người ngồi đối diện lại nhìn thấy rõ ràng chiếc đèn cung đình khổng lồ kia rơi thẳng
xuống đầu Hi Uyển Nghi. Nếu không phải Tề Vinh Hoa nhanh tay lẹ mắt đẩy
Hi Uyển Nghi một cái, chỉ sợ sẽ mất mạng tại chỗ. Đèn cung đình trong
đại điện so với những chiếc đèn vẫn dùng bình thường trong phòng lớn hơn rất nhiều, dùng đồng thau nguyên chất đúc thành, nặng hơn gấp mười lần.
Ra khỏi cửa Trường Nhạc Cung, lòng mọi người vẫn còn sợ hãi. Lúc này cũng
không có ai có tâm trạng nói chuyện nữa, mọi người dường như giải tán
ngay lập tức. Nhất là hôm nay hành động của Hoàng thượng càng làm cho
người khác biết rõ sự quan trọng của Hi Uyển Nghi trong lòng hoàng đế.
Đã hơn một năm nay, người người đều biết rõ Hoàng thượng thích đi Di
Cùng hiên, nhưng có lẽ cũng chỉ là thích đi mà thôi. Dù sao khoảng cách
Di Cùng hiên với Sùng Minh Điện khá gần. Hơn nữa mặc dù Tự Cẩm thị tẩm
nhưng tuổi cũng còn nhỏ, bình thường đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương
cũng không thích nói chuyện, gặp người khác chỉ biết xấu hổ cười cười.
Nhưng hôm nay nhìn thấy, lại hoàn toàn không giống.
Sinh nhật Quý phi vốn tổ chức vô cùng náo nhiệt, đột nhiên xảy ra chuyện thế này, mất hứng không nói, chỉ sợ chuyện này còn ầm ĩ lâu đây.
Trong Trường Nhạc Cung chỉ còn lại mấy người, hoàng hậu sai người đóng cửa
chính điện, nhìn quý phi nói: "Mong Quý phi lượng thứ, Hoàng thượng bảo
chúng ta giải thích thỏa đáng, chuyện này phải tra ra kết quả rõ ràng,
phải không."
Tô quý phi bị người ta tát một cái vang dội như thế, làm sao không tức giận được. Lúc ấy nhìn hoàng hậu, cố nặn ra vẻ
tươi cười, giọng nói cứng rắn: "Hoàng hậu nương nương quản lý lục cung,
đương nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó. Thần thiếp làm gì có
quyền can thiệp. Huống chi, chuyện này trong lòng Bản cung không hổ
thẹn, đương nhiên là muốn tra xét rõ ràng. Bản cung cũng muốn nhìn một
chút, là kẻ nào không muốn sống lại dám gây náo loạn trong tiệc sinh
nhật của Bản cung!"
Hoàng hậu nhìn Quý phi một cái, chỉ thấy
nàng ta mặt phấn chứa giận, quay đầu nhìn Tề Vinh Hoa hỏi: "Muội kể lại
mọi việc đã nhìn thấy lúc đó xem."
Tề Vinh Hoa bước lên một
bước, hành lễ đối với Hoàng hậu và Quý phi, rồi mới nói: "Lúc đó thần
thiếp đang tán gẫu với Hi Uyển Nghi. Đúng lúc thần thiếp nghiêng đầu thì đột nhiên liền phát hiện chiếc đèn cung đình vốn đang bình thường trước đó bỗng nhiên chao đảo. Lúc ấy thần thiếp bị dọa choáng váng, trong đầu cũng không nghĩ được gì hết, chỉ như ma xui quỷ khiến đẩy Hi Uyển Nghi
ra." Nói đến chuyện đó, sắc mặt Tề Vinh Hoa vẫn còn trắng bệch, thấy rõ
là thật sự bị dọa. Lúc này kể lại một lần, cả người lại khẽ run, trên
mặt hoảng sợ."Thần thiếp chưa từng gặp qua chuyện nguy hiểm như thế, bây giờ suy nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, không kềm chế được."
"Khi đó muội có thể thấy cái gì hoặc người nào khác lạ không?" Hoàng hậu nhíu mày hỏi.
Tề Vinh Hoa lắc lắc đầu, mắt cũng hồng lên, "Lúc đó thần thiếp bị dọa phát ngốc rồi, chẳng thấy gì hết. Chỉ thấy mỗi chiếc đèn cung đình kia chao
đảo không ngừng thôi." Nói đến đây mới giơ tay ra, "Khi đó thần thiếp
đẩy Hi Uyển Nghi ra, dầu đèn cung đình văng ra xung quanh, có một ít
văng vào tay thần thiếp đây. Thần thiếp bị phỏng đau, làm gì còn có tinh thần đi xem cái khác, đích thực không chú ý tới."
Mấy người ở trong điện đều nhìn về cánh tay đã vén tay áo lên một nửa của Tề Vinh Hoa, quả nhiên liền nhìn thấy trên cánh tay trắng mịn và trên mu bàn
tay phồng rộp đỏ hồng từng đám, nhìn rất đáng sợ.