Thấy Tự Cẩm ngậm miệng không nói, Tiêu Kỳ càng cảm thấy nhất định có chuyện, "Nếu ái phi không nói rõ ràng, ta cũng đành phải sai Quản Trường An hỏi mấy người bên cạnh."
Gặp gỡ một kẻ khốn khiếp thích uy hiếp người khác như thế, Tự Cẩm cũng không thể trơ mắt nhìn Vân Thường và
Trần Đức An vì nàng mà lại bị đánh phạt thêm nữa. Nàng đã làm cho bọn họ chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Tự Cẩm vội vàng đổi ngay một bộ
kặt tươi cười, kéo tay áo Tiêu Kỳ làm nũng, "Kỳ thật không phải chuyện
lớn, chỉ là thần thiếp đã thu dọn hết mấy đồ hoàng thượng không thường
xuyên dùng tới cất đi thôi."
"Không thường xuyên dùng tới? Ở chỗ nàng có thứ ta không thường dùng sao?"
Chống lại ánh mắt chất vấn của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ có thể kiên trì nói : "Có một hai thứ như vậy."
"Một hai thứ mà cũng đáng để nàng cất vào trong giỏ lớn ư?"
Tự Cẩm sụp đổ.
Bị bức ép truy hỏi quá, Tự Cẩm đành phải đem sự tình nói hết.
Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên"Thình thịch", nhất định hắn đang nghe nhầm. Vì nàng không muốn người khác sinh lòng ghen tị nên sai người giấu hết đồ của hắn ở Di Cùng hiên đi!
Hắn không đáng để nhận như vậy sao?
Tức chết hắn!
Tự Cẩm thấy nét mặt đó của Tiêu Kỳ cũng biết việc mình làm không đúng.
Nàng không muốn gây thêm phiền toái cho mình nhưng kỳ thật làn như thế
đã không hợp quy củ, lại tổn thương thể diện của Tiêu Kỳ. Nhưng nàng có
thể làm gì bây giờ chứ? Đối mặt với một đám nữ nhân vị phần đều cao hơn
nàng, trừ yếu thế, nàng còn có thể làm gì chứ?
Cứng hay mềm
đều phải tùy tình huống, nhu cầu cấp bách thay đổi triều đại, ngươi muốn ta liều mạng với các nàng, thế không phải là đơn giản muốn chết sao?
Tự Cẩm nhìn mặt Tiêu Kỳ tối đen có thể so với mông quạ đen, biết rõ mình
đã làm cực kỳ sai, đành cúi thấp người đi tới gần, "Lần sau thiếp không
dám nữa, thiếp biết mình sai rồi, hoàng thượng đừng nóng giận."
Tiêu Kỳ rất không ngờ tới tiểu hỗn đản này lại phản ứng không có lương tâm
như thế. Ở chung lâu vậy rồi mà ở trong lòng nàng hắn lại chính là người gây phiền toái.
Tự tôn bị tổn thương.
Tự Cẩm
biết rõ mình làm người ta rất tức giận, chỉ phải buông xuống kiêu hãnh,
tiếp tục nói: "Thần thiếp cũng là không có biện pháp khác. Trong cung
này gặp ai cũng phải cúi đầu, hoàng thượng thường đến chỗ thần thiếp đã
đủ làm người khác ghen tị đỏ mắt rồi. Nếu họ biết rõ người để nhiều đồ
như thế ở chỗ thiếp, bọn họ không ăn thịt thiếp mới lạ."
Đây là lần đầu tiên Tự Cẩm nói mấy lời trong lòng ra ngay trước mặt Tiêu
Kỳ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói ra tiếp: "Mặc dù tuổi thiếp
còn nhỏ nhưng cũng đã ở trong cung ngây người hai năm, biết rõ chỗ người khác và chỗ thần thiếp khác nhau. Thần thiếp biết rõ hoàng thượng rất
tốt với thiếp, thân cận gần gũi thiếp. Thần thiếp cũng rất mong người
mãi mãi đối với thần thiếp tốt đẹp như vậy. Nhưng thiếp lại không muốn
ai biết được sự quan tâm của hoàng thượng với thần thiếp. Thần thiếp cảm thấy chỉ cần đóng kín cửa Di Cùng hiên thì ở trong này, giữa bốn góc
sân nhỏ kia chúng ta chính là một cặp vợ chồng bình thường, trải qua
cuộc sống của riêng mình sau cánh cửa đóng kín. Điều đó làm cho thần
thiếp cảm thấy mỗi ngày đều rất hạnh phúc."
Tiêu Kỳ vốn còn
đang tức giận, nghe nàng nói vậy liền quay đầu lại nhìn Tự Cẩm, chỉ thấy nàng cúi thấp đầu, hay tay xoắn lại hơi bất an ngồi ở đó, hắn cũng
không biết rõ nàng nghĩ như vậy.
"Hoàng thượng nói thiếp ích kỷ cũng được, hẹp hòi cũng được. Nhưng thiếp chính là không muốn ai
biết Hoàng thượng đối với thiếp khác bọn họ." Tự Cẩm không có tính thích khoe khoang, cuộc sống là niềm vui thú của hai người, cần gì phải khoe
khoang cho người khác xem. Đâu cần vì sự khoe khoang này mà rước tai họa cho mình.
Tiêu Kỳ làm một đế vương, căn bản sẽ không nghĩ
tới những xô xát nhỏ mọn giữa nữ nhân như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ cẩn
thận, nơm nớp lo sợ của Tự Cẩm thì khiến tâm trạng hắn cũng bối rối
theo. Hắn nghĩ phải trách cứ nàng, nàng làm như vậy là không hợp quy
củ, nhưng lại không muốn nói ra.
"Vậy nàng làm thế là coi ta thành cái gì chứ." Tiêu Kỳ vẫn tức giận nhưng tâm lý cũng phức tạp, như một cặn vợ chồng bình thường thế tục, đây là cuộc sống của hắn ở Di
Cùng hiên sao? "Nói giấu liền giấu, cũng quá tùy ý."
Tự Cẩm
đương nhiên nghe được dấu hiệu thả lỏng trong giọng Tiêu Kỳ, trong lòng
thở phào nhẹ nhõm, lập tức liền nói một câu, "Sao lạo gọi là tùy ý chứ?
Đây là thần thiếp nâng niu trong tay, cất giấu trong tim, đặt ở chỗ
người khác không thể thấy. Đây là bí mật của thiếp, bí mật không cho ai
biết được."
"Nàng cứ muốn giấu ta đi như vậy, không cho ai xem à?" Lời nói này khá buồn cười, nhưng Tiêu Kỳ lại hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Tự Cẩm yên lặng một hồi rồi mới khẽ trả lời: "Đương nhiên là không thể nào được."
Tiêu Kỳ mơ hồ hơi thất vọng, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ trả lời là Vâng.
"Người là Hoàng thượng, người có nhiều làm như vậy, thần thiếp làm sao có thể
giấu được người chứ? Thần thiếp chỉ cần giấu người ở Di Cùng hiên, vậy
là đủ rồi." Nói ra xong mình cũng cảm thấy ê mặt, Tự Cẩm chống cằm, lòng đầy ưu tư.
Tiêu Kỳ không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng,
nghiêng đầu đi che dấu cảm xúc khác lạ của chính mình, chỉ cảm thấy nửa
mặt nóng bừng như muốn cháy lên.
"Chiếc nhẫn này ta cũng có
ấn tượng, là cống phẩm năm ấy phía nam đưa đến, bởi vì cách thức khảm
nạm tinh xảo nên mới nhớ kỹ."
Ôi... Tại sao lại quay trở lại đề tài này?
Hắn đang giải thích sao?
Tự Cẩm vừa mới nghĩ tới khả năng này, tim trong ngực lập tức không có cốt
khí "thịch thịch" nhảy lên, hoàng đế giải thích đấy. Hạnh phúc tựa như
một trận gió, nói đến nó liền đến à.
"Người nhớ chiếc nhẫn
này như thế, vậy chủ nhân của chiếc nhẫn thì sao?" Cái gì gọi là được
thể lấn tới, đây chính là ví dụ sống sờ sờ, Tự Cẩm cảm giác được cho dù
lúc này mình có ghen tị ngất trời thì Tiêu Kỳ đại khái cũng không sẽ
tức giận.
Về phần tại sao lại có cảm giác như thế, uhm, trực giác.
Trực giác của Tự Cẩm vẫn có vài phần đáng tin cậy, liền nhìn thấy Tiêu Kỳ
quay đầu lại, như cười như không nhìn nàng, "Chủ nhân chiếc nhẫn ư..."
Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong chờ của Tự Cẩm, đột nhiên khẽ cười một tiếng,
"Không nhớ rõ."
Mặc kệ là thật hay giả, lúc ấy hắn nguyện ý
dụ dỗ mình, Tự Cẩm liền cười vui vẻ. Chao ôi, từ lúc tới chỗ này, những
ranh giới cuối cùng của nàng thật sự là càng ngày càng thu hẹp, thế này
cũng có thể hài lòng được ư, cũng phải tự khen thưởng mình mới được!
Nhìn Tự Cẩm vô tư vô lự tươi cười, cũng không hỏi mình là thật hay giả, cứ
như vậy tin tưởng mình. Giống như nàng nói, ở di cùng hiên bọn họ chính
là một cặp vợ chồng bình thường thế tục, hắn nói nàng sẽ tin, cảm giác
thế này... Thật đúng là kỳ lạ quá.
Một cảm xúc chưa từng có được xông lên đầu, Tiêu Kỳ định thần nhìn Tự Cẩm, "Cứ thế cũng vui vẻ vậy sao?"
"Vui vẻ chứ, kiếp này chuyện khiến người ta vui vẻ vốn cũng không nhiều, có
thể vui vẻ lúc nào thì tận hưởng đi ạ." Tự Cẩm mỉm cười ngọt ngào, ngươi đòi hỏi sự trung thành của một vị hoàng đế, thế chả phải là bắt sói
không ăn thịt, chó không ăn … sao. Nếu có thể chờ đến sau khi nàng sinh
hạ con trai hoàng đế mới đến chỗ bà vợ khác thì quá hoàn mỹ, nàng bảo
đảm cả đời cười vui vẻ cho hắn xem.
Dù sao có con rồi, hắn có thể đứng sang bên cạnh.
"Chuyện chiếc nhẫn này nàng định làm như thế nào?" Tiêu Kỳ giơ tay vuốt vuốt
tóc Tự Cẩm, thật sự là dễ dụ, đảo mắt liền không có việc gì , "Tính tình như thế, ở trong hậu cung này sợ là phải chịu không ít thiệt thòi đây."