Sáng sớm hôm sau, Tự Cẩm tỉnh dậy từ rất sớm. Trong góc phòng lạnh lùng
chỉ đốt một chiếc đèn cung đình, ánh sáng xuyên thấu qua màn như ẩn như
hiện soi vào. Dưới ánh đèn mông lung, Tiêu Kỳ đang say ngủ, nét mặt yên
tĩnh an tường, hai người tóc đen nhánh quấn quýt cùng một chỗ, buông thả rơi ở trên gối. Cứ ngắm nét mặt ấy, Tự Cẩm rất khó tưởng tượng một nam
nhân thế này lại có thể miệt mài nóng như lửa vậy, thế thì hơn một năm
qua hắn làm sao nhịn được nhỉ?
Xương cốt toàn thân như thể bị phá ra rồi ghép lại. Cánh tay dài mạnh mẽ của Tiêu Kỳ ôm nàng vào trong
lồng ngực hắn, hơi thở hai người ái muội giao hòa cùng một chỗ. Nhìn
dáng người hắn cũng không phải là rất to con, rõ ràng nhất là mặc quần
áo thì lộ vẻ gầy. Vậy mà thoát y ra thì cũng là người có da có thịt,
thậm chí Tự Cẩm còn sờ thấy cơ bụng, cũng không thấy hắn rèn luyện gì
mà.
Tiêu Kỳ mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt Tự Cẩm, mặc dù nhìn qua hắn nhưng cũng không giống như đang nhìn hắn, tựa như là nhìn xuyên thấu qua hắn vậy, thất thần không biết rõ đang suy nghĩ gì. Tối hôm qua da thịt mềm mại dưới bàn tay hắn còn vương hương thơm, cánh tay để
ngoài chăn lưu lại những vết hôn của hắn khắp nơi. Nghĩ tới đó, nhìn
cảnh ấy tự sâu trong thân thể lại trào lên một cảm xúc rung động.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Tiêu Kỳ xoay người đè Tự Cẩm xuống, cúi đầu cường thế hôn xuống, ánh mắt xuyên thấu kia đang suy nghĩ gì chứ?
Tự Cẩm
không kịp chống cự, như thể bị gió bão cuồng phong vùi lấp vào bên
trong. Cũng không biết trải qua bao lâu, Quản Trường An ở bên ngoài đã
gọi tới ba lần, Tiêu Kỳ mới bằng lòng buông tha nàng, đứng dậy chậm rãi
mặc quần áo. Tự Cẩm không còn chút sức lực nào, may mắn mình còn đang
"Bệnh", không cần đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Nàng bọc mình trong áo ngủ bằng gấm, nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, nhìn Tiêu Kỳ lấy y phục trên giá tự mình mặc vào. Mặc quần áo trong sau mới kêu Quản Trường An
vào thay triều phục cho hắn. Tự Cẩm liền trốn vào trong chăn, hé miệng
cười khẽ.
Mặc long bào nghiêm chỉnh, đeo kim quan lên, Tiêu Kỳ
phất phất tay sai Quản Trường An ra ngoài, đi đến trước màn vén lên một
góc, "Nàng nghỉ ngơi thật tốt, tối muộn ta đến thăm nàng."
Tự Cẩm nhìn mặt Tiêu Kỳ, nghe hắn dịu dàng nói khẽ, má nóng bừng đỏ ửng như bị rượu hấp chín. Tiêu Kỳ khẽ cười một tiếng, cúi người hôn nhẹ lên môi Tự Cẩm, sau đó mới sải bước đi ra ngoài.
Ngửa đầu nhìn lên đỉnh màn thêu hình con cháu hưng thịnh, nguyên một đám dưa xanh ngắt tròn trịa
mập mạp chen chúc nhau treo ở đầu cành, nhìn hết sức vui mừng. Hôm đó
sau khi mình nhận sủng, Vân Thường liền dẫn theo Diện Mi và mấy người
hầu, tìm chiếc màn này từ trong kho ra treo. Vô ý thức sờ sờ bụng, Tự
Cẩm cũng không biết cơ thể này có thể bình an thuận lợi sinh conhay
không, Tiêu Kỳ cũng không cho nàng uống thuốc tránh thai, có lẽ hắn...
cũng ngóng trông nàng có thể có con chăng?
Tuy nói con gái thời
cổ đại nhưng đến tuổi cập kê thành thân cũng nhiều. Ví dụ như thời nhà
Thanh, con gái Bát Kỳ mười ba tuổi sẽ phải tiến cung tuyển tú, hay là
Đại Vực này cũng vậy, cũng là tròn mười ba tuổi thì có thể
tham gia tuyển tú. Thời đại này mười ba tuổi đã có thể lập gia đình,
nàng cũng sắp cập kê, nếu có con thì chắc vẫn có thể sinh con bình an
nhỉ?
Tự Cẩm cứ nghĩ đi nghĩ lại như vậy một lúc thì lại ngủ,
trong giấc ngủ mông lung đôi lúc lại cảm giác mình buồn cười, làm sao có thể may mắn như vậy, mới có một hai lần mà có thể hoài thai...
Hoàng hậu còn chưa tra xét trong hậu cung xong thì trên triều đình, vì chuyện
chuyển khẩu mà Tô Hưng Vũ và Hộ bộ triệt để vạch mặt. Hộ bộ không chịu
xuất một xu, cũng không phải"Keo kiệt" mà là trong quốc khố xác thực
cũng rỗng tuếch. Còn nữa theo lời Vương Tân Duệ, chuyện chuyển khẩu dĩ
nhiên là quan trọng cần làm nhưng trong triều còn nhiều việc, nhiều nơi
cần dùng tiền hơn, những việc đó đều quan trọng hơn so với chuyển khẩu
của Tô Hưng Vũ. Cho nên muốn bạc cũng được, nhưng phải chờ thuế thu từ
nông tang năm nay báo lên, sau đó mới xem xét cấp cho chút ít.Chuyện
chuyển khẩu sao có thể kéo dài như vậy. Giờ áp dụng, làm việc mau lẹ một chút thì có lẽ dân chúng còn có thể bắt kịp vụ mùa gieo giống, năm sau
mới có thể thu lương thực quý đầu tiên. Đợi đến khi thu thuế nông tang
xong thì mùa vụ đã qua, rau dưa đều nguội lạnh rồi. Tô Hưng Vũ
có hoàng đế bày mưu đặt kế, cố ý ở trên triều đình tranh đấu với Vương
Tân Duệ, hai người nói qua nói lại, cuối cùng Vương Tân Duệ dưới cơn
nóng giận hùng hồn nói: "Bây giờ Hộ bộ không hỗ trợ ông, sau này ông
giàu có tài phú thiên hạ cũng không quan hệ với Hộ bộ của tôi."
Tô Hưng Vũ nói chỉ cần bạc, lại không chịu nói phương án chuyển khẩu cụ
thể. Lại nữa, chuyện chuyển khẩu không phải chưa từng xảy ra, nhưng lần
nào cũng bị dân chúng phản đối sục sôi, mấy người nông dân mạnh bạo còn
dám giương cờ phải đối, đe dọa tiều đình. Do đó lần này, nghe Tô Hưng Vũ nói ẩu nói tả, không biết trời cao đất rộng như thế, mọi người đều cảm
thấy ông ta đang tự đoạn tuyệt đường lui. Nếu không trở mặt với Hộ bộ
thì về sau còn có xin chút bạc từ Hộ bộ cứu trợ. Nhưng bây giờ thì coi
như xong rồi.
Ai cũng biết Tuyệt Hộ Quận có rất nhiều đất đai
hoang phế, cũng biết tiếp qua vài năm nữa những chỗ này có người ở, nhất định sẽ là vùng đất giàu có và đông đúc. Nhưng trước mắt thì không ai
nguyện ý làm kẻ "Đào giếng" kia chứ?
Tô Hưng Vũ và Hộ bộ triệt để trở mặt, ngay tại triều đình thỉnh chỉ, xin Hoàng thượng đem tất cả
quyền lực Thiên Đinh Tư toàn quyền giao cho ông ta. Từ chọn lựa quan
viên nhậm chức, đến phí tổn chuyển khẩu, ông ta sẽ không bắt triều đình
ra một xu nào nhưng nhất quyết không chấp nhận các quan viên trong triều có bất cứ ý kiến gì đối với chuyện của Thiên Đinh Tư. Ông ta đồng ý,
nếu sau năm năm mà không thể làm Tuyệt Hộ Quận thay hình đổi dạng thì sẽ tự tháo áo quan, đeo gông xiềng tới cho Hoàng thượng trị tội!
Cả triều đình ồ lên, đều cảm thấy Tô Hưng Vũ điên rồi.
Tiêu Kỳ giữ khuôn mặt bình thản, không nói tốt cũng không nói không tốt,
ngược lại rất thân thiết hỏi thăm ý kiến vài vị cựu thần. Tào Quốc công
và Tô Hưng Vũ thù mới hận cũ cũng không ít, đương nhiên là toàn lực thúc đẩy chuyện này. Ông ta cũng không tin, chỉ bằng một mình Tô Hưng Vũ có
thể trong vòng năm năm ngắn ngủi làm cho Tuyệt Hộ Quận thay hình đổi
dạng, lại không hao phí một đồng xu nào của triều đình, quả thực là cực
kỳ cuồng vọng.
Vệ Quốc công giữ ý trung lập, vừa không hy vọng
nhà mẹ đẻ Hi Uyển Nghi thế lực quá thịnh, cũng không muốn lúc này bỏ đá
xuống giếng. Dù sao ở trong hậu cung hoàng hậu còn muốn Hi Uyển Nghi
sinh con trai mà. Cho nên ông ta chỉ ý tứ khuyên hai ba câu thì im lặng
theo dõi kỳ biến.
Hộ bộ thượng thư bị những lời hùng hồn ngông
cuồng của Tô Hưng Vũ làm tức đen mặt, nghiêng đầu không nói. Tạ Các lão
cùng Ngụy Các lão liếc mắt nhìn nhau, hai người phỏng đoán Tô Hưng Vũ
dám nói như vậy hẳn sẽ có tuyệt chiêu trong tay, cũng không
biết hoàng đế có biết hay không. Nghĩ như vậy nên giống như Vệ Quốc công giữ thái độ nhất trí, vừa không bỏ đá xuống giếng cũng không bày tỏ
đồng ý gì hết.
Dưới sự thúc đẩy của phái Tào Quốc công, chuyện
này ván đã đóng thuyền. Cuối cùng Tô Hưng Vũ kia lại còn trình ra một
khế ước, nói lời nói miệng không bằng chứng mà sẽ ký tên làm chứng. Dưới cơn nóng giận Vương Tân Duệ cũng cầm bút ký tên, ký xong ném bút xuống
đất, biểu lộ rõ sự tức giận cực độ. Tào Quốc công biết thời biết thế, ký tên sau cả triều văn võ trên khế ước.
Tô Hưng Vũ cười mỉm quan sát mọi người rồi nghiêm trang cầu xin hoàng đế giúp ông ta cất giữ, làm vật chứng trong tương lai.