Vệ quốc công nở nụ cười tươi nhất với Tô Hưng Vũ hạ giọng hỏi: "Tô đại nhân có biết chuyện tối hôm qua trong cung không?"
"Hạ quan vốn không biết, mới vừa nghe vài vị đồng liêu nói, giờ mới biết sơ sơ." Tô Hưng Vũ nói, "Lão đại nhân, chuyện này là thật sao?"
Vệ Quốc công tinh tường quan sát vẻ mặt Tô Hưng Vũ, phát hiện ông ta hình
như không biết gì thật, nhớ đến con gái nhắc tới Hi Uyển Nghi trong cung cũng cung kính nghe lời nàng, thái độ với Tô Hưng Vũ so với trước kia
thêm thân cận hơn, liền nói: "Lão phu nhận được tin tức, Ngọc Trân công
chúa xác thực không tốt, nhưng cũng không phải chuyện lớn. Chẳng qua là
mấy nữ nhân mưu mẹo nham hiểm tranh thủ tình cảm mà thôi."
Tô Hưng Vũ nghe vậy khẽ cau mày, tỏ vẻ lo lắng đến cực điểm thở dài nói:
"Vi thần... Thật sự là lo lắng cho Uyển Nghi chủ tử, nàng xưa nay đơn
thuần, tâm tính lương thiện, từ trước đến nay không khó xử người khác,
cũng không biết có thể bình an vô sự hay không?"
Vệ quốc
công nghe Tô Hưng Vũ nói Hi Uyển Nghi như vậy, quả thật cũng không có để ở trong bụng. Xưa nay Hoàng hậu nhìn người thận trọng, nếu đã hơn một
năm nay nàng nâng đỡ Hi Uyển Nghi kia thì thấy rõ người này cũng không
phải là kẻ ác độc vong ân bội nghĩa, đã có ý lôi kéo Tô Hưng Vũ liền hạ
giọng nói: "Tô đại nhân yên tâm, Hoàng hậu nương nương đã kêu Hi Uyển
Nghi cáo bệnh, bất kể chuyện này ồn ào như thế nào cũng sẽ không dính
líu đến đến nàng ta, có Hoàng hậu nương nương hỗ trợ mà."
Tô Hưng Vũ trên mặt cảm kích, chắp tay nói: "Vi thần cảm tạ Quốc công, tạ nương nương hậu ân."
Vệ quốc công liền cười, lông mày nhướn lên: "Nghe nói Tô gia Khúc Châu tô mấy ngày nữa sẽ đến, Tô đại nhân biết chưa?"
Tô Hưng Vũ bất đắc dĩ cười cười, nói với Vệ Quốc công: "Lão đại nhân, hạ quan đương nhiên biết rồi."
"Ông có đối sách gì chưa?"
Tô Hưng Vũ lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Hạ quan đến kinh đô ngắn ngủi mấy
ngày, công vụ còn chưa làm được gì, nào có lòng dạ thanh thản đi nghĩ
những chuyện này. Huống chi đúng sai đâu phải do họ nói một lời là rõ,
tự có công đạo ở lòng người."
Nghe Tô Hưng Vũ nói vậy, Vệ
Quốc công liền biết rõ ông ta nhất định đã nhận được vài tin tức, sẵn
đang có ý định lôi kéo ông ta nên lúc này vệ quốc công bày tỏ đúng là
vừa vặn bèn nói: "Tô đại nhân đừng quá lo lắng, chuyện này cho dù Tào
Quốc công kia có ra tay trong bóng tối thì cũng không phải một nhà độc
đại, đến lúc đó lão phu đương nhiên sẽ vì ông nói rõ một hai."
Tô Hưng Vũ vẻ mặt đầy cảm kích, "Đa tạ lão đại nhân trượng nghĩa, hạ quan vô cùng cảm kích ạ."
Vệ quốc công liếc Tào Quốc công đang đứng xa xa, ha ha cười, vỗ vỗ vai Tô
Hưng Vũ, "Tôi với ông cần gì phải khách khí." Con gái ông ta khả năng cả đời này đều sẽ không thể có con, nếu Hi Uyển Nghi kia có thể sinh hạ
hoàng tử, cuối cùng còn không phải là để hoàng hậu nuôi dưỡng. Đến lúc
đó Tô gia chịu ân tình của nhà ông ta, cũng không tiện phản đối.
Tô Hưng Vũ cũng không biết những dự định trong lòng Vệ Quốc công, nhưng
trong lòng cũng suy đoán một hai lý do vì sao ông ta lại nhiệt tình như
thế. Dù sao bây giờ còn chưa có manh mối, ông ta cũng chỉ cần yên lặng
theo dõi kỳ biến là được rồi.
Trên triều đình ồn ào náo
nhiệt, Tự Cẩm cũng không biết. Tối hôm qua chịu một đêm gió lạnh, ngày
hôm lại bị bệnh thật. Mặt đỏ ửng, trán nóng hổi. Thái Y viện đến bắt
mạch, viết phương thuốc sai người nấu thuốc hạ sốt trước. Bệnh này đến
quá nhanh, tiến quá mau, Hi Uyển Nghi lại là sủng phi của hoàng đế, bọn
họ cũng không dám thất lễ.
Bên này vừa viết xong phương
thuốc thì bên kia thái y đã mang theo hòm thuốc đi tới chỗ Hoàng thượng
bẩm báo. Lúc đó Hoàng thượng đang lâm triều, thái y liền báo cho Quản
Trường An. Quản Trường An trong lòng cả kinh, tối hôm qua Hoàng hậu
nương nương nói Hi Uyển Nghi chủ tử bị bệnh, hắn ta còn cho rằng đây là
muốn tranh đấu với quý phi chứ, ai biết đúng là bị bệnh thật.
"Thái y chờ một chút, chỉ sợ chút nữa hoàng thượng biết còn muốn hỏi ông thêm vài điều nữa." Quản Trường An không dám để thái y từ về thái y viện mà
vội vàng giữ người lại. Tần phi khác thì không dám, nhưng nếu là chuyện
của Hi Uyển Nghi thì lúc nào cũng phải cẩn thận hơn mấy phần.
"Vâng, vi thần cũng nên ở lại." Thái y kia vốn nghĩ trở về thái y viện nhưng
Quản Trường An nói thế thì ông ta cũng chỉ có thể chờ. Người này là thân tín bên cạnh Hoàng thượng, cũng không thể đắc tội, chờ Quản Trường An
vào đại điện liền lẳng lặng đứng chờ một bên.
Hôm nay lâm
triều Tiêu Kỳ được Tô Hưng Vũ mật báo, coi như là một lời nhiệt huyết
đúng trọng tâm, không nghĩ tới ông ta có thể dâng thượng sách như thế.
Trong tấu chương có nói mấy ý cũng tương tự như mấy lời Tự Cẩm từng nói. Hôm qua mới gặp người nhà, ngày hôm nay Tô Hưng Vũ liền dâng tấu
chương. Chuyện này sao lại trùng hợp như vậy, hắn vốn không tin. Nhưng
Tô Hưng Vũ nói ông ta đã viết xong tấu chương này từ hai hôm trước, chỉ
là vài chỗ còn chưa thấu đáo nên chưa bẩm báo, chờ suy nghĩ chu toàn mới dâng lên. Cũng lại nói, hôm qua phu nhân tiến cung gặp Tự Cẩm, từ những gì bà ta nói chuyện với Tự Cẩm lại sáng tỏ thêm vài thứ, trước sau kết
hợp mới hoàn thành được tấu chương này.
Đối với hai cha con
cùng một suy nghĩ như thế, khiến Tiêu Kỳ thật sự không thoải mái. Nghĩ
đến trước đây Tự Cẩm cũng không cùng hắn nói chuyện này thì cũng hơi mất hứng. Nhớ đến nàng lại không khỏi nghĩ đến tối hôm qua hoàng hậu nói,
tiểu công chúa bị bệnh, Tự Cẩm cũng cáo bệnh, thật sự là quá khéo. Trước đó nàng không hề có dấu hiệu bệnh, chẳng lẽ là vì đấu với quý phi nên
mới giả bộ bệnh tranh thủ tình cảm?
Hắn lại nghĩ Tự Cẩm
không phải là người nham hiểm, không biết làm mấy mưu mẹo thế này, cũng
lại cho rằng những chuyện thế này kỳ thật cũng không coi là hiếm lạ, vì
tranh thủ tình cảm hắn đã sớm thấy những thủ đoạn ngu dốt hơn nhiều. Nếu Tự Cẩm thật giả bệnh tranh thủ tình cảm thì quả thật khiến hắn thương
tâm.
Hạ triều, Tiêu Kỳ mang tâm trạng hết sức phức tạp đi ra đại điện, Quản Trường An chào đón, ghé vào bên cạnh hắn khẽ nói: "Hoàng thượng, thái y đến đây bẩm báo Hi Uyển Nghi bị sốt cao, người còn đang
sốt, chưa tỉnh dậy."
Tiêu Kỳ bước chân khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang Quản Trường An, "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Nghe nói buổi chiều hôm qua Hi Uyển Nghi cũng không thoải mái, nhưng cũng
không để trong lòng. Không ngờ qua một đêm liền sốt. Hôm nay sáng sớm
Trần Đức An của Di Cùng hiên liền đi mời thái y, đã cho phương thuốc hạ
sốt ." Quản Trường An vội vàng nói, thái y nói như thế nhưng cũng không
nói cụ thể thời gian. Thời gian qua Quản Trường An và người Di Cùng hiên giao tình không tệ, hắn ta cũng không ưa gì quý phi. Hôm qua Hoàng hậu ở trước mặt hoàng thượng nói Hi Uyển Nghi cáo bệnh, Quý phi còn lau nước
mắt ám chỉ Hi Uyển Nghi tranh thủ tình cảm.
Do đó hắn ta cố ý nói như vậy để chứng tỏ hoàng hậu nói thật. Dù sao hắn ta cũng không
nói dối, chẳng qua chỉ nói rõ hơn một chút, cấp cho Quý phi chút phiền
toái nho nhỏ mà thôi.
Tiêu Kỳ không thèm gặp cả thái y, vội
vàng đi sang hướng Di Cùng hiên. Quản Trường An vội vàng đuổi theo, lại
sai Đồng Ý kêu thái y cũng đi Di Cùng hiên đợi lệnh. Đồng Ý nhìn theo
chân sư phụ nhanh nhảu chạy đuổi theo Hoàng thượng rồi này mới đi đại
điện tìm thái y, không ngờ dụng đầu với Hách Nhân, tiểu thái giám của
Trường Nhạc Cung.
"Chào Đồng công công, tôi có việc cầu kiến Hoàng thượng, thỉnh công công bẩm báo một tiếng." Hách Nhân theo lệnh
của Quý phi cố ý đến mời Hoàng thượng di giá Trường Nhạc Cung thăm tiểu
công chúa, cũng không dám lơ là đại sự, lúc đó nói chuyện với Đồng Ý
cũng không có vẻ kiêu căng như trước đây.
Đồng Ý trong lòng
cười một tiếng, trên mặt lại tỏ ra khó xử, nhìn Hách Nhân nói: "Hách
công công ông đến không đúng dịp rồi, Hoàng thượng không có ở Sùng Minh
Điện."
Hách nhân sững sờ, liền vội vàng hỏi: "Vậy Hoàng thượng đi chỗ nào?"
"Tôi chẳng qua là một nô tài, cũng không dám rình mò hành tung của Hoàng thượng, làm sao biết được." Đồng Ý từ từ nói.