Phòng bên trong im ắng, chỉ có tiếng thở dồn dập của Tự Cẩm, giữa không gian yên tĩnh có thể nghe rõ ràng.
Nhưng cũng chỉ một thoáng căng thẳng, Tự Cẩm bình tĩnh lại ngay. Nhìn vẻ mặt
Tiêu Kỳ cũng không giống như chuyện không thể giải quyết được, lòng nàng hơi yên tâm, "Mặc dù dòng chính đến kinh thì thì cũng có quan hệ gì với nhà thần thiếp chứ. Từ lúc ông cố bị dòng chính thiết kế hãm hại đuổi
ra khỏi gia tộc thì hai nhà sớm đã không còn quan hệ gì rồi."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói lẫm liệt như thế, tựa như chân lý hiển nhiên vậy,
lần đầu tiên có cảm giác kỳ dị. Tiểu nha đầu này cũng có những lúc ngây
ngô như vậy, bất giác cảm thấy vui vẻ. Hắn giơ tay gõ lên trán nàng một
cái, kéo nàng ngồi xuống nói tiếp: "Thật hiếm khi thấy nàng ngây thơ như vậy đấy. Những chuyện thế này, nói không quan hệ cũng thích hợp, nhưng
nếu là Tô gia Khúc Châu kia cố ý tìm người nhà nàng gây rắc rối, chỉ cần nói ra lý do bên nhà nàng bị trục xuất khỏi Tô gia thì nhà nàng đương
nhiên bị người ta chỉ trích. Bây giờ phụ thân và ca ca của nàng đang làm việc cho trẫm, vốn đã bị người khác ghen ghét để ý, nếu lại có thêm
chuyện này thì càng thêm bị cản tay. Ảnh hưởng của Tô gia Khúc Châu
không hề nhỏ, so với nhà nàng thì lợi hại hơn nhiều, hiểu chưa?"
Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ giải thích lập tức liền hiểu ngay. Chẳng qua là dựa
vào tầm ảnh hưởng của mình chèn ép người khác mà thôi. Nói khó nghe
chính là lợi dụng dư luận tạo tiếng xấu, vô đạo đức.
Cười lạnh lẽo, trong lòng Tự Cẩm tức giận, siết chặt khăn trong tay lạnh lùng nói: "Thật không biết xấu hổ."
Mắng chửi người cũng dám mắng trắng ra luôn, Tiêu Kỳ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Thế cho nên bây giờ phải cẩn trọng mới được. Xưa nay nàng mưu sâu kế cao, nghĩ xem có biện pháp gì không?"
Nghe Tiêu Kỳ trêu tức, Tự Cẩm nhìn sang thì thấy sự trêu chọc vui vẻ trong
mắt hắn. Có lẽ nét mặt người trước mắt nàng quá bình thản, Tự Cẩm nhất
thời không đoán được rốt cục hắn đang nghĩ gì. Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì lúc ấy hắn nói chuyện đó với nàng đã chứng tỏ trong lòng hắn coi
trọng nàng.
Tự Cẩm trong lòng hơi động một chút. Có lẽ do
trước đây nàng mạo hiểm góp ý chuyện chuyển khẩu, ba phen mấy bận bàn
luận nên Tiêu Kỳ ở trước mặt nàng đàm luận chính sự cũng không kiêng kỵ
nhiều nữa. Lúc này lại tiết lộ tin tức cho mình, thứ nhất là để mình có
sự chuẩn bị, thứ hai chỉ sợ Tiêu Kỳ đã có kế hoạch đối với chuyện này.
Trong lòng xác định, Tự Cẩm liền dứt khoát lại giả trang bạch liên hoa một
lần nữa, kéo tay áo Tiêu Kỳ lắc la lắc lư. Nam nhân đều tình nguyện làm
anh hùng cứu mỹ nhân, nàng sẽ tạo cơ hội này cho hắn, vì vậy nói: "Phụ
thân và ca ca của thần thiếp đều trung thành với Hoàng thượng, giờ bọn
họ gặp được vấn đề nan giải thế này, Hoàng thượng cũng không thể buông
tay bỏ mặc được. Thần thiếp chỉ có mỗi Hoàng thượng là chỗ dựa cho người nhà thôi đấy."
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn Tự Cẩm, chỉ thấy nét
mặt tươi đẹp mềm mại của nàng mang theo chút tức giận, ánh mắt nhìn mình lại đầy mong đợi, tựa như gặp những chuyện thế này thì hắn có thể giúp
nàng giải vây trong chớp mắt. Nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn như
vậy, không khỏi làm cho hắn cảm thấy áy náy. Lúc ấy quả thật hắn cũng có ý thăm dò, muốn biết nếu Tự Cẩm gặp chuyện như thế này thì sẽ làm thế
nào.
Không nghĩ tới nàng cầu cứu hắn.
Có lẽ ở trong lòng của nàng, mình chẳng có gì mà làm không được?
Tiêu Kỳ duỗi tay xoa xoa đầu Tự Cẩm, nét mặt càng thêm dịu dàng, "Được, trẫm nguyện ý vì nàng phân ưu. Trẫm làm thế vì nàng, nàng dự định cảm tạ
trẫm như thế nào đây?"
Tự Cẩm miệng há mắt trừng, nào có ai cò kè mặc cả như vậy, thế này cũng được ư?
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt Tự Cẩm chỉ cười cười, giơ tay vỗ nhẹ đầu nàng, tự mình
chuyển đề tài, "Chuyện này cha và ca ca nàng đã có chuẩn bị rồi, trẫm sẽ ở bên cạnh giúp đỡ thêm, nàng cứ yên tâm là được."
Tự Cẩm
chưa thật sự yên lòng, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Kỳ giống như đã dự tính
hết mọi sự, chắc hẳn đã bàn bạc với cha nàng trong chuyện này. Nàng thở
phào rồi cắn răng nói: "Năm đó nhà thiếp bị dòng chính trục xuất khỏi từ đường, nguyên nhân là gì thì chính bọn họ biết rất rõ ràng, rành mạch.
Nếu đã kết thù thì đương nhiên không muốn bên nhà thần thiếp hưng vượng
lên. Cho nên nhà quý phi và Tô gia Khúc Châu muốn hợp tác thăm dò, đối
phó nhà thần thiếp. Thật giống như lũ ruồi bọ đáng ghét vậy."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói năng không thèm che giấu, ngôn từ công kích kịch
liệt như thế, khó tránh khỏi hơi khiếp sợ. Từ lúc ban đầu quen nàng tới
giờ, đây là lần đầu tiên thấy nàng biểu lộ sự khinh ghét rõ ràng như
thế. Trong lòng không khỏi nghĩ, xem ra Tô gia Khúc Châu và nhà Tự Cẩm
nhất định không có khả năng bắt tay giảng hòa.
Trong ngực
cũng liền thở phào nhẹ nhõm. Mấy đại gia tộc thế gia này mặc dù ngoài
miệng luôn tỏ ra mình tuân theo quy củ, nguyên tắc của tổ tông nhưng nếu có chuyện liên quan đến mình thì vẫn có thể làm ra những hành vi cực kỳ đáng xấu hổ. Nếu như thấy mình trọng dụng cha con Tô Hưng Vũ, chưa biết chừng Tô gia Khúc Châu cũng sẽ vì tiền đồ gia tộc mà bắt tay với nhà Tự Cẩm. Những chuyện tương tự như vậy không hiếm gặp trong mấy đại gia
tộc.
Vội vàng mưu cầu danh lợi, đa số đều hướng về lợi ích.
Mặc dù Tiêu Kỳ biết hai nhà bọn họ đã kết thù rất sâu nhưng nếu như mọi
người nhất trí về lợi ích thì hắn cũng không dám khẳng định Tô Hưng Vũ
sẽ không chấp nhận hòa giải. Nhớ tới vẻ mặt Tô Hưng Vũ hôm nay, lại nghe những lời Tự Cẩm nói thì dám khẳng định hai nhà bọn họ đã thù không thể giải, nhất định phải một sống một chết mới thôi, như vậy hắn cũng có
thể thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu đã như vậy, ngày mai nàng gặp người nhà cũng nên nói chuyện này cho rõ ràng."
Nghe được lời này của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm trong lòng thì run lên nhưng ngoài mặt lại không tỏ ra chút gì khác lạ gật gật đầu, đầy vẻ oán hận, "Đó là
đương nhiên, năm đó dám lấy lý do hủy hoại thanh danh người khác đuổi
nhà thần thiếp, mối thù này khắc vào xương tủy, đừng nói thiếp mà người
nhà cũng quả quyết không thể tha." Nói đến đây, Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn
Tiêu Kỳ, kéo hắn tay khẽ nói: "Dòng chính và nhà Tô quý phi làm việc như vậy, rõ ràng liền là muốn kết bè kết đảng, lòng mang ý xấu. Quý phi đã
sinh công chúa Tào Quốc công phủ vẫn chưa thấy đủ, lúc này vẫn còn hành
động như vậy chứng tỏ ham mê hư vinh quyền lực, thật đáng ghét. Thần
thiếp mặc dù được ở bên Hoàng thượng chưa lâu nhưng cũng biết Tô gia
ương ngạnh, mưu hại huynh trưởng thiếp, thủ đoạn ngoan độc. Hận cũ thù
mới cùng kết hợp, đây không phải muốn ép chết người khác sao?"
Tự Cẩm vốn chỉ định tỏ vẻ đáng thương, ai biết tình cảm nguyên chủ quá dạt dào, vừa nói ra thì bao nhiêu chua xót trong lòng vỡ òa. Đôi mắt to vốn đã mang hơi nước long lanh, giờ lại rưng rưng khóc, nước mắt như mưa
nhìn rất đáng thương. Có lẽ giả trang bạch liên hoa đã lâu, kỹ năng này
không cần phải rèn thêm cũng đã nhuần nhuyễn, nhắc tới là thành ngay.
Một là không làm, hai là nhất định phải làm, dứt khoát trực tiếp nhào vào lòng Tiêu Kỳ khóc một hồi.
Nàng vừa nói là khóc luôn liền làm cho Tiêu Kỳ ngây người.
Làm một vị hoàng đế, mặc dù là hoàng đế bị tiền triều cản tay đủ đường,
nhưng kỹ năng dụ dỗ người khác hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm. Liền
thấy nét mặt Tiêu Kỳ lúng túng khẽ vỗ vai Tự Cẩm, trong lúc nhất thời
không biết phải nói gì an ủi nàng mới được. Kỳ thật nhắc đến chuyện này
thì người có lỗi chính là hắn. Nếu không phải hắn muốn dùng cha con Tô
gia mở đường thì họ cũng sẽ không bị người khác để mắt tới như thế. Lại
nhớ tới Tự Cẩm trong hậu cung, vừa phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung bên Hoàng hậu, lại phải giả vờ ngây ngô với Quý phi, rõ ràng đã thăng
đến vị trí Uyển Nghi mà vẫn tuân theo quy củ, không gây bất cứ phiền
phức rắc rối nào cho hắn.
Có thể làm tri kỷ đến thế thì làm sao hắn lại không thương tiếc nàng cho được?