Dù sao Ngọc Trân công chúa cũng là đứa con đầu tiên của Tiêu Kỳ, cho dù là công chúa nhưng Tiêu Kỳ vì bé đại xá thiên hạ, mở khoa thi thì trong
mắt mọi người địa vị của bé cũng không thể coi thường. Ngay cả hoàng hậu xử lý tiệc đầy tháng này cũng bỏ rất nhiều tâm sức, mệnh phụ trong
ngoài cung từng hàng từng hàng vào chúc mừng không ngớt. Tự Cẩm và mấy
cung phi phải sớm đi đến Phượng Hoàn cung, nếu chậm hơn các mệnh phụ phu nhân kia thì có khi lại bị cho là thất lễ.
Tiệc đầy tháng
lần này Quý phi có xin Hoàng thượng cử hành ở Trường Nhạc cung nhưng
không biết rõ vì lý do gì mà hoàng đế vẫn quyết định mở yến hội tại
Phượng Hoàn cung. Do đó lúc ấy trong Phượng Hoàn cung quả nhiên náo
nhiệt vô cùng, cung nhân đi qua lại đều nhẹ nhàng như nước chảy. Hoàng
thượng vẫn coi trọng Hoàng hậu nương nương mà.
Tự Cẩm vừa
bước vào điện chính Phượng Hoàn cung, cả cung điện vốn đang náo nhiệt
bỗng chốc yên tĩnh lại. Bước chân Tự Cẩm cũng không dừng lại, đi tới
trước Hoàng hậu đang ngồi chủ tọa hành lễ, "Thần thiếp thỉnh an Hoàng
hậu nương nương."
"Mau dậy đi." Hoàng hậu tươi cười nói với
Tự Cẩm, ngắm nàng như đang xem một món trang sức mình rất thích vậy,
"Hôm nay cũng là ngày vui của Uyển Nghi muội muội, ngày khác Bản cung
phải thiết yến ăn mừng cho cô mới được."
Mọi người đều biết ý hoàng hậu là gì, trong bất giác ánh mắt mọi người tập trung vào Tự Cẩm
nhiều hơn. Thấy Tự Cẩm kia dung mạo tuyệt diễm, vẻ mặt thẹn thùng e lệ
như hoa, cảm giác trong lòng mọi người thế nào chỉ có họ mới biết. Có lẽ bị dung mạo này làm ngỡ ngàng. Sau đó cẩn thận quan sát mới cảm thấy
ngoài ý muốn, dường như Hi Uyển Nghi lớn lên thì những điểm giống Quý
phi cũng không còn rõ nữa.
Hi Uyển Nghi được sủng ái, trong
hậu cung này ai cũng nói bởi vì nàng giống như quý phi mà thăng vị.
Nhưng bây giờ Hi Uyển Nghi nhận ân trạch, không nói dung mạo ngày càng
xinh đẹp mà cũng không có chút nào giống với Quý phi, điều này đã có thể làm người ta suy nghĩ sâu xa.
"Đa tạ nương nương ưu ái,
thần thiếp sao dám để nương nương hao tâm tổn trí như thế." Tự Cẩm nghe
hoàng hậu nói, rõ ràng là đem nàng gác trên đống lửa. Nhưng biết rõ cũng vậy, mình chưa có căn cơ phải dựa vào hoàng hậu nên phải chấp nhận cúi
đầu, nàng ta cũng tính kế rất giỏi đấy.
Hoàng hậu cười cười cũng không trả lời, Tự Cẩm lần lượt thỉnh an các phi tần có vị phần cao hơn nàng.
Đổng Hiền phi vốn đoan trang hào phóng, giơ tay đỡ Tự Cẩm dậy, "Khó trách
Hoàng thượng thích muội muội như vậy, ta gặp cũng thích đây."
Tự Cẩm đỏ mặt giả bộ thẹn thùng nhưng cũng không trả lời lại, quay người
hành lễ Mai Phi. Mai Phi cũng thuộc phái hoàng hậu nên trước mặt hoàng
hậu đương nhiên sẽ không làm cho nàng khó xử, còn phá lệ thân thiết đỡ
nàng lên.
Khúc phi lại là phái quý phi, nhận lễ của Tự Cẩm
xong thì nửa cười mà lại như không cười nói: "Hi Uyển Nghi thật sự khiến người khác động lòng thương tiếc, dù sao cô còn nhỏ, cũng phải chăm sóc đầu óc lẫn cơ thể cẩn thận vào."
Mấy lời nói này không chút khách khí, còn kém chút nữa thì gần như mắng thẳng nàng không biết xấu
hổ. Tự Cẩm cũng không tức giận, ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của
Khúc phi, cười nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp đa tạ nương nương quan tâm."
Khúc phi nghe lời nói này sắc mặt cũng không vui gì. Vốn cho rằng nếu Hi
Uyển Nghi nói lại vài lời, nàng ta cũng có cớ trách phạt nàng. Không
biết nàng không hiểu ý của mình hay là giả vờ ngây ngô không hiểu, tóm
lại nàng ta cũng còn biết ngày hôm nay là ngày vui nên không tiếp tục
làm khó dễ nữa, nhưng nét mặt thì chẳng tốt lành gì.
Lý
Chiêu Nghi sớm có thù cũ với Tự Cẩm, Tự Cẩm hành lễ nàng ta cũng nhận
toàn bộ lạnh lùng nói, "Hi Uyển Nghi không cần đa lễ như vậy." Lãnh đạm
như thế, ai cũng nhìn ra mấy phần địch ý.
Ngọc Quý Tần mặc
dù là phái hoàng hậu nhưng cũng không hòa hảo với Tự Cẩm, hơn nữa trước
đây nàng chưa nhận sủng đã chiếm giữ hoàng đế, giờ nhận sủng rồi thì
không biết sẽ quyến rũ linh hồn hoàng đế tới cỡ nào. Trong lòng nàng ta
chán ghét Tự Cẩm cực kỳ, ngoài mặt mặc dù sợ hãi hoàng hậu nhưng cũng
chẳng hòa nhã với nàng, đương nhiên cũng không dám khó xử nàng.
Cẩm Tiệp Dư đã bị "bệnh chết", tần phi có vị phần cao hơn Tự Cẩm cũng chỉ
còn lại Tề Vinh Hoa. Trong cung Tề Vinh Hoa là người trung lập, không
theo phe phái nào, do đó nàng ta cũng chỉ có địa vị bình thường, ít
người chú ý tới. Dù sao đằng trước quá nhiều cung phi xinh đẹp, so về
dung mạo cũng hơn nàng ta nên biểu hiện đầy vẻ hiền hòa, không đợi Tự
Cẩm quỳ gối liền đỡ nàng đứng dậy. Hi Uyển Nghi này vị phần tăng quá
nhanh. Ngày hôm nay là Uyển Nghi, ai biết ngày mai sẽ là cái gì, Tề Vinh Hoa đương nhiên không muốn đắc tội nàng.
Xuống chút nữa
chính là các phi tần vị phần thấp hơn hành lễ với Tự Cẩm, một bận chào
hỏi nhau sau, mọi người mới ai về chỗ nấy.
Vị trí của Tự Cẩm ngồi giữa Tề Vinh Hoa và Đậu Phương Nghi, Đậu Phương Nghi thấy Tự Cẩm
thật sự cảm thấy bó buộc, chỉ mím môi cười chứ cũng không nói gì. Ngược
lại Tề Vinh Hoa vẫn nói vài câu với Tự Cẩm nên bầu không khí cũng không
đến mức quá lạnh lùng.
Thêm một lúc nữa, tần phi đều tập
trung đông đủ trong đại điện càng thêm náo nhiệt. Nhưng cho tới bây giờ
quý phi vẫn chưa xuất hiện, tiểu công chúa đương nhiên cũng chưa tới.
Mọi người ngoài miệng không nói nhưng trong đầu cũng đang suy nghĩ, có
lẽ Quý phi mất hứng vì tổ chức yến hội ở Phượng Hoàn cung, nhiều khả
năng sẽ tới trễ.
Nếu thế thật thì thể diện của hoàng hậu sẽ khó mà giữ được.
Tề Vinh Hoa là người có tính tình ôn hòa, Tự Cẩm cũng thường xuyên gặp nên nói chuyện với nhau khá hợp. Trong hậu cung này cũng mới có hai đợt
tuyển tú, Tự Cẩm là đợt thứ hai, Tề Vinh Hoa là đợt thứ nhất. Nàng ta
không may mắn lắm, lần tuyển tú thứ nhất là lúc Tiêu Kỳ mới đăng cơ, bao nhiêu gia tộc muốn đưa con gái tiến cung, ai nấy đều là mỹ nhân sắc
nước hương trời. Không nói người khác, chỉ riêng Quý phi đã là tươi đẹp
át hết cả hậu cung. Huống chi còn có Mai phi Khúc phi cũng không thua
kém bao nhiêu.
Người như Tề Vinh Hoa, dung mạo chỉ hơn một
vài người thì tiến cung mấy năm không nhận sủng cũng không phải là
chuyện lạ gì. Tự Cẩm lại vòng vèo hỏi thăm mấy chuyện, nhà mẹ đẻ Tề Vinh Hoa cũng không phải gia tộc hiển hách cho nên ở trong hậu cung không
tìm được đường riêng của mình cùng việc này có quan hệ rất lớn.
Người như Tiêu Kỳ, trải qua hơn một năm chung đụng, Tự Cẩm biết rõ hắn là một người cực kỳ tỉnh táo, biết rõ chọn lọc như thế nào. Cho dù sau khi hắn đăng ngôi đế vị bị bao nhiêu ngăn trở, khắp nơi rơi vào bẫy rập của
người khác. Nhưng sau vài năm tranh chấp chiến đấu không mệt mỏi, giờ
trên triều đình hắn cũng có vài phần uy nghiêm. Một nam nhân một lòng
chỉ nghĩ tới thiên hạ thì không có bao nhiêu tâm trí đi lo lắng cho nữ
nhân trong hậu cung hết. Những nữ nhân mà hắn sủng ái, phần lớn đều là
những người có gia tộc sau lưng hắn cần dùng đến hoặc hắn có thể sử dụng trên triều đình, hoặc là gia tộc quá mạnh, tạm thời hắn không thể áp
chế được.
Co được dãn được mới là đại trượng phu.
Mặc dù Tự Cẩm cảm thấy nam nhân này bạc tình, nhưng không phải bởi vì hắn
như vậy nên nàng mới quyết định đứng bên hắn sao? Nếu gặp một kẻ do dự
thiếu quyết đoán, nhi nữ tình trường, Tự Cẩm cũng thật không dám đánh
cuộc đi theo hắn.
Nếu ngươi muốn đạt được điều gì thì ngươi
phải chấp nhận bị ném xuống nơi thật sự khó khan tôi luyện. Tự Cẩm muốn ở trong hậu cung này sống sót thật tốt, để đến một ngày không bị Quý phi
và Hoàng hậu áp chế, không cần lo lắng tính mạng mình nắm trong tay
người khác thì giữa quyền lực và tình yêu, nàng cũng sẽ giống như Tiêu
Kỳ lựa chọn quyền thế.
Nhìn đi, trong xương cốt bọn họ là giống nhau.
Tự Cẩm mỉm cười, cảm thấy người như Tề Vinh Hoa càng thêm đáng thương.
"Quý phi nương nương đến!"
Sau một tiếng hô, trong đại điện lập tức an tĩnh lại. Trừ Hoàng hậu nương nương, tất cả tần phi đều đứng dậy nghênh đón.
Ánh mắt Tự Cẩm nhìn về phía cửa đại điện, trong ánh mặt trời sáng chói, một cô gái mặc y phục hoa lệ chậm rãi đi tới. Bộ váy áo đẹp đẽ quý giá tinh xảo lóe sáng, làm cho đôi mắt nàng vô thức nheo lại.