Dưới ánh đèn mờ mịt,
Tự Cẩm vừa thẹn thùng vừa giận lẫy, đôi mắt lóng lánh như có ánh sáng,
dáng vẻ tiểu nữ nhi muốn nói lại thôi quả nhiên khiến tim người khác
loạn nhịp. Dưới đèn ngắm mỹ nhân vốn đã mê mắt người, lúc này thấy dung
nhan nàng như vậy lại tăng thêm ý vị cho lời tri kỷ. Tiêu Kỳ chỉ cảm
thấy trong người có khát vọng rục rịch dâng lên, vội vàng uống một hớp
rượu đè xuống.
Người này, đúng là không nhận ra được.
Nghe Tiêu Kỳ khẽ than một tiếng, Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, "Hoàng thượng sao vậy?"
Tiêu Kỳ nhất thời trầm mặc, hắn có thể nói hắn đang tính trước khi nàng cập
kê sẽ không tới gặp nàng nữa sao? Nếu nói, chỉ sợ tiểu cô nương này sẽ
lại buồn giận nữa. Suy nghĩ như vậy bèn vội vàng gắp món ăn cho nàng,
"Ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, trẫm thấy nàng hơi gầy đấy."
Tự Cẩm nhìn lại toàn thân, nơi nào nơi đó trổ mã tốt đẹp, nàng gầy chỗ nào chứ!
Cho dù khi tới đây Tự Cẩm đã có sẵn ý định quyến rũ người, mặc dù nàng có
tố chất tâm lý cực mạnh, là người hiện đại dám đương đầu với khó khăn để có tương lai sáng lạn, nhưng khi thật sự muốn hành động thì lại phát
sinh tư tưởng lùi bước. Nói thì dễ làm thì khó, đại khái chính là chỉ
người đang kinh hoảng như nàng. Vì lẽ này, nghĩ tới lời cổ nhân “mượn
rượu kinh sợ nhân gian”, Tự Cẩm liền rót một ly rượu.
Đợi đến khi uống rượu xong, nàng cứ ỷ lại trong lòng hắn không rời, nàng cũng không tin hắn còn có thể giữ mình được!
Uống rượu!
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm tựa như tư thế 'vật trong chén ', nhất thời nhìn ngây
người. Trước đây mặc dù nàng cũng uống một ít rượu, nhưng đều là rượu
trái cây. Ngày hôm nay là rượu ngon thực sự, mấy chén vào bụng, chỉ sợ
Tự Cẩm sẽ không phân biệt nổi phương hướng nữa.
Hay lại có người làm nàng ủy khuất cho nên mới lấy rượu giải sầu?
Tiêu Kỳ suy nghĩ hoài cũng không hiểu rõ, chờ đến khi hiểu ra thì Tự Cẩm đã
uống ba ly rượu. Đôi làn thu thủy giống như nước hồ xuân tháng ba, môi
nhỏ đỏ mọng như hoa anh đào, miệng ngọc khẽ nhấp ly rượu, quả nhiên là
tuyệt sắc phương hoa, làm người ta khao khát rung động lòng người.
Kiếp trước tửu lượng Tự Cẩm rất cao. Nhưng đời này nguyên chủ lại là người
nhát gan, chỉ uống vài ly rượu mà cả người đã hơi lâng lâng, nhìn người
kia như có hai bóng chồng lên nhau.
Tiêu Kỳ vừa nhìn liền
biết rõ nàng uống say rồi. Lúc đó mặc dù bị ánh mắt nàng làm tim đập
mạnh nhưng vẫn khá lo lắng, đứng dậy đi sang nâng nàng dậy, trước tiên
rót một chèn trà nóng nói: "Sao mới có một lát mà uống nhiều thế, để ta
sai người đi nấu nước giải rượu cho nàng." Trong lòng quýnh lên, nói
ngay ra chữ “ta”.
Tự Cẩm mặc dù say lâng lâng, nhưng mà
trong lòng vẫn còn Ý niệm mơ hồ phải quyến rũ hắn, tóm lại tuyệt đối
không thể rơi vào bẫy của Hoàng hậu, không theo ý Quý phi. Hoàng đế này, mặc dù nàng không thích thân phận phi tần nhưng lại không thể hòa ly,
phụ thân huynh trưởng nhà mình cũng đã cùng chiếc thuyền nát với hắn. Vị trí của nàng trong hậu cung cũng toàn dựa vào hắn chống đỡ, hơn nữa...
hơn nữa vẻ đẹp của hắn chính là món ăn nàng thích nhất.
Nói
tóm lại, nếu đã không có cách nào thoát khỏi con thuyền rách của hắn thì nàng sẽ phải giở hết vốn liếng ra khiến hắn thích nàng.
Cái suy nghĩ đáng chết này dường như xâm nhập cốt tủy, thế cho nên ngay cả
khi cảm thấy đầu óc choáng váng, thiên địa xoay chuyển Tự Cẩm thuận theo tay Tiêu Kỳ tới đỡ nàng, liền nhanh chóng chui vào lòng hắn. Tiêu Kỳ bị mỹ nhân ôm chầm lấy, lại chính là mỹ nhân làm tim mình đập rộn ràng cả
tối nay. Hơn nữa hắn đã ngủ chay cả năm nay, trong bất giác chỉ cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, thiếu chút nữa không giữ mình được.
Hắn đã đồng ý với nàng sau khi cập kê mới thị tẩm, quân tử nhất ngôn cửu
đỉnh. Khẽ cắn răng, đẩy Tự Cẩm trong lòng mình ra, một cánh tay đỡ nàng, "Trẫm đưa nàng đi nghỉ ngơi trước đã." Cứ mau chóng đặt nàng lên giường thôi, còn đụng chạm thế này nữa thì hắn e là mình chịu không nổi.
Tự Cẩm đang lâng lâng men say nên người mềm oặt, bị hắn đẩy ra như thế, dù có cánh tay hắn đỡ nhưng dưới chân cũng mềm nhũn, đứng không vững, suýt nữa thì ngã. Tiêu Kỳ nhanh tay lẹ mắt, tay kia vội vàng kéo nàng lại,
hai tay một vòng lại thành ra ôm cả người. Trong nháy mắt Tự Cẩm lại rơi vào lòng hắn.
Tiêu Kỳ: ...
Tự Cẩm mặc dù khá
say rồi nhưng là đầu óc vẫn còn ý chí kiếp trước, miễn cưỡng cũng tỉnh
táo vài phần. Đương nhiên phát hiện ra vẻ mặt Tiêu Kỳ lúc đó không thích hợp, cánh tay đỡ nàng cũng giống như hoá đá, suy nghĩ trì độn vòng vèo
một hồi mới dần dần hiểu được, đây là hắn không dám quá thân cận với
mình, sợ là chịu không nổi rồi?
Lúc đó quả thực Tiêu Kỳ có
cảm giác mình không thể ôm Tự Cẩm ở một chỗ như thế, dứt khoát hạ quyết
tâm, khom lưng bế người lên, gọn gàng nhanh nhẹn đặt nàng trong tư thế
nguyên si vào trong màn. Sau đó đứng dậy định kéo ra khoảng cách với
nàng rồi kêu cung nhân bên người nàng vào hầu hạ. Ai biết hắn còn chưa
kịp mở miệng nói gì thì Tự Cẩm dùng sức kéo tay áo hắn, nhất thời không
ngờ sau khi nàng say lại khỏe như vậy, dưới chân lảo đảo, đường đường
vua của một nước liền bị kéo vào trong màn, không may đụng trúng vào hai phần mềm mại trước ngực Tự Cẩm.
Cơ thể Tự Cẩm còn đang
trong thời kỳ phát triển, bị va chạm như thế, đau đến chảy nước mắt.
dung nhan mỹ nhân say đã trí mạng, lại còn bị ánh mắt rớm lệ lườm một
cái đến hồn xiêu phách lạc. Tiêu Kỳ thở dài khó khăn, ngồi xuống mép
giường giơ tay lau nước mắt cho nàng. Hôm nay hắn phạm vào sát tinh nào
chứ.
Hành vi này giống như gọi mời, ý muốn như thủy triều
vọt lên đầu, bản thân ý chỉ của Tự Cẩm cũng không còn bao nhiêu, không
ngờ vị hoàng đế như Tiêu Kỳ lại là một chân quân tử, đến lúc này vẫn còn giữ vững được ý chí như Liễu Hạ Huệ. Chút tỉnh táo còn lại làm cho nàng khẽ cắn răng giơ tay ôm cổ hắn, đôi môi đỏ mọng dán lên hai gò má của
hắn.
Nàng có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu Tiêu Kỳ còn muốn làm quân tử, nàng cũng chỉ có thể giả say như chết rồi, mai có tỉnh lại thì dù sao cái gì cũng đã quên.
Tiêu Kỳ vốn đã khó khăn nhẫn nhịn mà mỹ nhân bên người vừa ngã vào lòng lại dâng hôn, cho
dù thật sự là Liễu Hạ Huệ cũng muốn làm Tây Môn Khánh. Đôi môi đỏ mọng
đầy hương thơm đặt lên gò má hắn, cảm giác mềm mại khiến toàn thân hắn
cứng đờ, trong nháy mắt đổi khách làm chủ, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ
mọng ngày đêm tưởng nhớ kia.
Môi mềm mại ấm áp thơm hương
rượu, Tiêu Kỳ khẽ hôn một cái rồi không nhịn được đắm chìm trong đó,
tách môi răng của nàng ra, tiến quân thần tốc đầy bá đạo chiếm đoạt.
Tự Cẩm bị hắn hôn đến thở không nổi, cánh tay vòng quanh cổ hắn càng siết
chặt, không biết là lưu luyến hương vị của hắn hay là yêu thích gương
mặt hắn, hoặc lại nghĩ tới có lẽ ngày mai người này lại phải đi đến chỗ
Quý phi liền không nén được trở lên điên cuồng.
Hàm răng nghiến lại, Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy môi dưới tê rần, liền có mùi máu tanh tràn đầy trong miệng.