"Trang điểm." Tự
Cẩm đứng dậy ngồi trước gương, giơ tay cầm lấy hộp trang sức của mình.
Hộp này có ba tầng, tất cả bên trong đều là đồ trang sức, vòng đeo tinh
xảo hoàng hậu ban thưởng cho nàng. Nàng mở hộp ra, đưa tay vào trong tìm kiếm.
Đầu tiên Vân Thường thả lỏng tóc Tự Cẩm ra , lại cầm
lược chải tóc thật mượt mà, sau đó mới hỏi: "Chủ tử, người muốn chải
kiểu tóc gì?"
Trước đây vì lấy lý do chưa cập kê, Tự Cẩm vẫn thường thích chải kiểu tóc của tiểu cô nương, vừa khả ái lại ngây thơ,
giống như một đứa trẻ. Giờ nếu nàng đã quyết định phải tranh thủ tình
cảm, đương nhiên không thể chải kiểu tóc tiểu cô nương đó nữa, suy nghĩ
một chút bèn nói: "Chải kiểu tóc bách hợp đi."
Vân Thường
sững sờ nhìn thoáng qua chủ tử, nhưng cũng không lắm miệng hỏi lại, chỉ
cầm lấy lược bắt đầu chải. Trong lòng nàng ta hơi kinh ngạc, cảm xúc
phập phồng. Chủ tử của các nàng e là đã quyết định rồi, nàng ta chỉ là
một nô tỳ không cần nói nhiều, chỉ cần tận trung là đủ.
Thấy Vân Thường trầm mặc Tự Cẩm rất hài long. Nhìn những ngón tay khéo léo
của nàng ta lướt trên tóc, từng lọn tóc đen nhánh trên hóa thành búi tóc tinh xảo mỹ lệ, kết hợp với khuôn mặt càng thêm thanh thuần, trong khả
ái có diễm lệ. Chỉ bằng khuôn mặt này, chỉ cần nàng bỏ qua sự xấu hổ,
Tiêu Kỳ đã ăn chay lâu như thế, hẳn sẽ không đẩy mình ra ngoài cửa.
Sống hai đời mà lần đầu tiên muốn làm chuyện thế này, trong lòng Tự Cẩm khó
tránh khỏi cảm thấy không thoải mái. Nhưng hai tay Hoàng hậu đang chống
đẩy sau lưng, nàng không thể lui được nữa. Nếu không muốn làm con chim
bị hai cây tên nhắm bắn, nàng chỉ có thể ngày hôm nay quyết tâm được ăn
cả ngã về không.
Lấy ra một cây trâm bằng vàng, dây tơ kết
bằng các viên ru-by lớn cỡ ngón tay, nàng tự mình cài lên tóc, đeo
khuyên tai cùng kiểu. Trên cổ tay là vòng tay ngọc khảm vàng, móng tay
là màu mới sơn hôm qua, hôm nay vẫn còn rất sáng rõ xinh đẹp.
Vẽ lông mày, tô môi, sau khi Tự Cẩm cho Vân Thường ra ngoài lại tự mình
soi gương cầm lấy chì than đã gọt nhọn vẽ lông mày và viền mắt. Làm như
vậy, đôi mắt càng thêm sâu xa mê hoặc. Lại dặm thêm chút hồng lên hai
má, vẽ một bông hoa mai trên trán, toàn thân như thể từ trong sương mù
tỏa ra sự mềm mại dịu dàng động lòng người.
Lúc Vân Thường
đi vào lần nữa, nhìn chủ tử nhà mình một hồi lâu cũng không thể quay đi. Nàng ta ôm ngực thở dốc, ông trời ơi chủ tử trang điểm như thế, quả là
…. quá đẹp.
"Chủ tử, mấy đồ này đều là đồ mới bên Thượng
Phục cục đưa tới, chưa có ai chạm qua." Vân Thường càng thêm cung kính
đối với chủ tử của mình. Chỉ bằng dung nhan này, tương lai của chủ tử
tuyệt đối không thể thấp được, đương nhiên nàng ta càng phải thêm trung
thành cung kính.
Tự Cẩm nhìn thoáng qua mấy bộ váy áo Vân
Thường nâng trong tay, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bộ váy áo màu
hồng nhạt, vừa vặn xứng với hoa mai nàng điểm trên trán. Hai tầng váy
dài càng tạo thêm vẻ thần tiên. Tay áo viền lụa vàng, đuôi váy may tơ
lụa vàng mỏng, quả nhiên là đẹp đẽ quý giá.
Đợi đến khi sắc trời chuyển tối, Tự Cẩm mới khoác áo choàng, dẫn theo Vân Thường và Diện Mi đi tới Sùng Minh Điện.
Bên trong Sùng Minh Điện đèn đuốc sáng trưng, xa xa đã thấy một vùng không
gian được ánh đèn chiếu sáng rỡ. Đi tới gần điện, Đồng Ý đã tới đón từ
đằng xa, vừa đi đến gần, liếc mắt một cái thấy Hi Tần lập tức sững sờ,
cũng vội vàng cúi đầu xuống, cung kính hành lễ, "Nô tài thỉnh an Hi Tần
chủ tử, Hoàng thượng còn đang tiếp kiến triều thần, sai nô tài chờ chủ
tử ở đây, mời người vào thiên điện nghỉ ngơi trước."
"Làm phiền công công." Tự Cẩm nhẹ nhàng cười, "Mời Đồng công công dẫn đường."
Kỳ thật con đường này nàng đã sớm đi quen thuộc, nói vậy cũng là Tự Cẩm coi trọng Đồng Ý mới dùng chữ "Mời".
Đồng Ý liền kêu "Không dám", khom lưng phía trước dẫn đường, đi thẳng tới
thiên điện. Vừa đi trong lòng hắn ta còn cảm thấy tim nhảy dồn dập. Trời đất ơi, Hi Tần chủ tử này ăn mặc trang điểm lên thật sự là không chịu
được, Hoàng thượng mà gặp chỉ sợ hồn vía đều không còn nữa.
Tự Cẩm vào thiên điện. Đã hơn một tháng rồi, nàng đi vào liếc mắt một cái, trong đầu đang căng thẳng như sợi dây đàn bỗng chốc liền buông lỏng
xuống.
Bên cửa sổ cạnh giường lớn giỏ may vá của nàng vẫn
đặt chỗ cũ, bên trong là chiếc áo vẫn chưa may xong. Trên bàn con phía
tây đặt bên cạnh bình phong hoa lê là hộp đựng hạt châu, trong hộp là
xâu hạt nàng đã xỏ được một nửa. Trên giường đặt mấy quyển sách nàng đã
xem qua. Đến gần nhìn thì thấy ngay trên mặt để một thẻ chặn sách. Cái
này không phải nàng làm, hẳn là Tiêu Kỳ đặt lên cho nàng.
Thiên điện này mặc dù đã khá lâu không tới, nhưng thấy những vật quen thuộc
đó bao nhiêu lo lắng trong lòng Tự Cẩm chợt tan biến hết. Nàng vẫn nghĩ
rằng Tiêu Kỳ đã sớm cho người cất hết mấy đồ của nàng lại từ lâu, không
ngờ hắn vẫn cứ để y nguyên như cũ ở chỗ này. Không biết rõ vì cái gì, Tự Cẩm chỉ cảm thấy sâu trong đáy lòng mình xúc động dâng trào, vẻ khẩn
trương căng thẳng bỗng chốc trở nên hòa hoãn.
Để biết trong
lòng một người có mình hay không, ở những điểm lớn sẽ khó nhìn ra. Chỉ
bằng những việc rất nhỏ thế này mới có thể cảm nhận vài phần. Nếu như
vậy Tiêu Kỳ đối với nàng, kỳ thật cũng có vần phần thật lòng chăng?
Tự Cẩm để cho Vân Thường cởi áo choàng cho nàng, treo trên giá áo. Tự mình lại không ngồi trên sập lớn mà đứng cạnh giường, với tay lấy quyển sách cúi đầu mở ra. Thẻ chặn trang trong sách lộ ra một khuôn mặt. Thì ra
không biết từ chỗ nào đặt thêm một trang giấy màu vàng sang, trên đó
Tiêu Kỳ vẽ phác họa một khuôn mặt, rất giống một người.
Đó chính là Tự Cẩm.
Mặt nàng bỗng chốc liền đỏ bừng. Tự Cẩm làm sao ngờ được, người như Tiêu Kỳ lại còn có hành vi như vậy. Làm cho nàng một người sống hai kiếp lại có cảm giác xuân tâm nảy mầm.
Người này nhất định là cao thủ tán gái!
Lúc hắn làm thẻ chặn sách này, nhất định đang nghĩ đến lúc mình sẽ tới, đương nhiên mở sách ra xem.
Tự Cẩm hơi hơi nhíu mi, làm sao bây giờ, hình như nàng thật sự hạnh phúc.