Hoàng hậu nhìn nhóm phi tần lại nói thêm một câu, "Đổng Hiền phi và Khúc phi ở lại."
Đổng Hiền phi và Khúc phi đều không nghĩ tới hoàng hậu sẽ lưu các nàng lại.
Hiền phi được nhận chữ Hiền, người vốn đoan trang nên rất xứng với tên.
Khúc phi năm đó nhờ một khúc hát mà nhận được thánh tâm, dung mạo dù
không có mỹ miều kinh diễm như Quý phi nhưng cũng linh lung diễm lệ,
khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt rất đặc biệt làm người khác chú
ý.
Tự Cẩm ra khỏi Trường Nhạc Cung mới thở phào, nàng không
có hứng thú làm cọc gỗ đứng vài canh giờ. Hoàng đế liếc nàng liền kêu
mọi người về, không phải là bị hắn phát hiện vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt mình chứ?
Nghĩ tới đây không khỏi xấu hổ, chân cũng bước nhanh hơn về phía Di Cùng Hiên.
Tự Cẩm vừa đi thì phía sau Mai Phi nhìn theo bóng lưng nàng một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Về Di Cùng hiên, Tự Cẩm liền thay váy áo mềm nhẹ cho thoải mái, thở phào
nhẹ nhõm. Nằm dựa vào gối, nghĩ tới hành động của hoàng hậu, trong lòng
liền thở dài. Nếu đổi lại là nàng chưa chắc làm được tốt hơn so với
Hoàng hậu.
Nàng nghĩ hoàng hậu đối hoàng đế không phải tình
yêu nam nữ, nếu không tuyệt đối sẽ không hào phóng, rộng lượng, thong
dong như vậy. Lại nghĩ tới mấy ngày nay hoàng hậu nâng đỡ người mới
thượng vị thì cười thản nhiên. Nói cho cùng hoàng hậu cũng không phải
hoàn toàn tín nhiệm mình, nhưng có quan hệ gì chứ, từ đó đến giờ nàng và hoàng hậu đều là quan hệ hợp tác.
Hôm nay quý phi sinh nở,
hoàng đế cũng sẽ không kêu nàng sang Sùng Minh Điện hầu mực, nếu không
đằng sau phi tử liều mạng sinh con, bên hắn vẫn còn hồng tụ thêm hương
thì cũng quá tàn nhẫn.
Tự Cẩm nghĩ không sai. Tiêu Kỳ quả
nhiên không kêu Quản Trường An đến thỉnh nàng, hơn nữa Tự Cẩm cũng mong
Quý phi có thể bình an sinh hạ em bé. Nếu vậy thì có thể nhân cơ hội để
mở khoa thi. Khai ân khoa, tuyển sĩ tử, nha môn Thiên Đinh Tư của phụ
thân nàng sẽ có người tài năng đi nhậm chức. Nếu do các sỹ tử nghèo tiến vào Thiên Đinh Tư, mấy thế gia kia tất nhiên không coi trọng, cũng sẽ
không gây thêm phiền toái cho người nhà nàng.
Làm quan không chỉ dựa vào bản lĩnh của mình mà còn phải có người dìu dắt. Mấy người
này cũng không có căn cơ, dù dùng được cũng phải cần mấy năm tôi luyện
mới được.
Một bữa ăn trưa không có mùi vị gì, Tự Cẩm ở trong Di Cùng hiên cũng không bình tĩnh, chờ mãi cho đến lúc chạng vạng mới
nhận được tin tức, quý phi sinh, sinh một công chúa.
Tự Cẩm
chỉ cảm thấy ngực bỗng chốc nhẹ nhõm, trên mặt cũng vui vẻ hơn. Mặc dù
nàng vẫn hy vọng quý phi có thể thuận lợi sinh con nhưng nếu sinh con
trai khó tránh khỏi phiền toái. Giờ sinh là con gái thì quá tốt rồi.
Nghĩ đến hoàng hậu, chắc cũng giống như nàng, cùng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thai nhi của Tiền tài tử cũng không còn, quý phi sinh công chúa đối với vị trí Hoàng hậu cũng không có gì uy hiếp.
Quý phi sinh con gái, Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, ban tên cho Ngọc Trân. Dù là con gái thì cũng là đứa con đầu tiên của hoàng đế. Hoàng đế muốn khắp chốn
mừng vui, nên loan cáo thiên hạ mở khoa thi. Bởi vì chuyện này lấy danh
nghĩa của tiểu công chúa, cho nên phía Quý phi không ngăn trở. Tạ Hoàn,
trước có chuyện Kiêu Long Vệ nên lần này cũng thuận theo thánh ý, mặc dù cũng không ủng hộ nhưng cũng không có đứng ra phản đối. Phụ thân Hoàng
hậu có khuyên can vài câu, nhưng thứ nhất hoàng đế đã quyết, thứ hai Tào Quốc công đối chọi gay gắt, phía dưới thế đơn lực bạc, chuyện này liền
coi như ván đã đóng thuyền.
Tin tức mở khoa thi ban bố khắp
thiên hạ, nhất thời dân chúng hoan hô vui mừng, ai nấy cảm tạ ân đức của hoàng đế, dân tâm một lòng, khắp nơi hoan hỉ.
Trong chớp
mắt đã xuân về hoa nở, Ngọc Trân công chúa đến ngày đầy tháng, Hoàng hậu hết sức chủ sự tiệc đầy tháng, kêu toàn bộ phi tần trong hậu cung tham
gia.
"Tiểu chủ, Đồng cô cô đến." Vân Thường vén rèm nhẹ bước chân đi tới bẩm báo.
Tự Cẩm tay đang may vá khựng lại, ngẩng đầu nhìn Vân Thường, "Mời vào."
Nói xong liền đặt bộ y phục mình đang may vào giỏ, lấy miếng vải sa tanh màu hồng phấn đậy lên. Nhìn thoáng qua thì giống như nàng đang may đồ
của chính mình vậy.
Cả tháng qua Tiêu Kỳ vội vàng bận chuyện mở khoa thi, tuyển sỹ tử cũng không đặt chân vào hậu cung. Nàng đã một
tháng không thấy hắn. Nói đến Tiêu Kỳ quả là một vị hoàng đế chăm chỉ
cần lao, không ham mê nữ sắc. Ở giữa toàn mỹ nhân oanh oanh yến yến
trong hậu cung như vậy mà còn có thể như Liễu Hạ Huệ, một lòng lo triều
chính, thật khiến Tự Cẩm cảm thấy nghị lực của hắn cực kỳ kiên cường.
Có điều hoàng đế không vào hậu cung nhưng Quản Trường An kia cũng không ít lần đến Di Cùng hiên lấy y phục cho Tiêu Kỳ, nhất là quần áo trong do
nàng tự mình làm. Cũng không biết người này có cái gì cổ quái, từ lúc
nàng bắt đầu may quần áo trong cho hắn thì hắn ỷ lại vào nàng luôn. Giờ
quần áo trong hắn mặc trên người phần lớn là nàng may.
"Nô tỳ thỉnh an Hi Tần chủ tử." Đồng cô cô cười dịu dàng khom người.
Tự Cẩm tự tay đỡ bà ta dậy, vừa cười vừa nói: "Cô cô không cần đa lễ, ngồi đi."
Nói xong thì Vân Thường đã bưng đôn thêu tới. Cho dù Tự Cẩm cố ý coi trọng
Đồng cô cô, bà ta cũng không có tư cách ngồi cùng nàng. Bưng thêu đôn
lại đây mời bà ta ngồi xuống cũng là nể mặt bà ta lắm rồi.
Đồng cô cô vội cười cáo tội rồi mới ngồi xuống. Vừa nồi xuống, liền ngẩng
đầu nhìn Hi Tần một cái, trong lòng càng thấy hài lòng. Qua nửa năm nữa
Hi Tần sẽ cập kê, giờ nhìn khuôn mặt quả nhiên như hoa sen mới nở vậy,
mềm mại độc nhất vô nhị. Đường nét trên mặt giống kia nụ hoa nở rộ, trên trán đã không còn những điểm giống Quý phi. Mặc dù hơi đáng tiếc nhưng
dung mạo như vậy dõi mắt khắp hậu cung cũng chỉ có quý phi mới sánh nổi, quả thật là thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành.
Đồng cô cô kỳ thật trong lòng cũng không thoải mái, nếu Hoàng hậu nương
nương có thể có dung nhan thế này thì cần gì phải khổ sở nâng đỡ Hi Tần
tranh sủng với Quý phi.
"Hôm nay cô cô lại đây là nương
nương có chuyện gì phân phó sao?" Tự Cẩm thấy Đồng cô cô vẫn nhìn chằm
chằm vào mặt nàng, trong lòng không khỏi thấp thỏm, dứt khoát hỏi trước. Nàng cũng biết dung nhan mình quá .. gây chú ý ... quá kiều mỵ. Cũng
không biết vì sao vị nguyên chủ này, khi nét mặt nẩy nở phát triển lại
có dáng dấp của họa quốc yêu phi, rõ ràng trước đây còn mang vẻ thanh
thuần ngây thơ mà. Nghĩ nàng ta luôn làm ra vẻ hiền lành thục đức yêu
cầu mình, mình lại có gương mặt đầy yêu mị, Tự Cẩm cũng cực lực biểu
hiện tư thế chững chạc hào phóng, cố gắng thể hiện mình cũng hiền lương. Nhưng không biết sao khuôn mặt có gien quá mạnh mẽ, mỗi lần soi gương
đều tự mình than thở không nguôi.
Đồng cô cô nghe vậy thu
hồi suy nghĩ, nhìn Hi Tần đầy hiền hòa cười nhẹ nhàng nói: "Ngày mai
chính là ngày đầy tháng của Ngọc Trân công chúa, quý phi nương nương
cũng sắp ra tháng, nghĩ đến bên trong cung lại không thái bình."
Quý phi ra tháng đương nhiên là muốn đích thân ra trận tranh thủ tình cảm,
Tự Cẩm đã sớm nghĩ đến, Đồng cô cô nói chuyện này chẳng có gì lạ. Có
điều lúc này nàng lại không thể chủ động nói gì, chỉ nhìn Đồng cô cô tỏ
ra thiên chân vô tà tiểu bạch hoa, "Hoàng thượng đối với Quý phi tỷ tỷ
vốn là tình thâm ý trọng, giờ Quý phi tỷ tỷ lại có Ngọc Trân công chúa
bên người, Hoàng thượng yêu thích quý phi tỷ tỷ cũng là lẽ thường."
Nghe Tự Cẩm nói vậy, Đồng cô cô hơi nóng nảy. Bà ta biết rõ Hi Tần còn chưa
có nếm qua chuyện nam nữ nên cũng không hiểu được lợi hại đối với nam
nhân. Nếu lần này lại bị quý phi đoạt tiên cơ, chiếm lại đế tâm, sau này trong cung chỉ e nương nương lại gặp nhiều khó khăn.
Nghĩ
tới đây, Đồng cô cô liền nói với Tự Cẩm: "Chủ tử giờ đã mười bốn tuổi,
cũng nên nghĩ tới chuyện phụng dưỡng Hoàng thượng. Lúc Quý phi nương
nương vào cung nhận sủng cũng chính tuổi này đấy."
Đây là Hoàng hậu muốn nàng đoạt hoàng đế trước Quý phi trong bữa tiệc đầy tháng chăng?