Sau khi Hoa cô cô
lui ra, Quý phi cúi đầu nhìn bụng mình. Tiến cung mấy năm, thật vất vả
mới có long thai này, dù nàng có liều chết cũng phải bảo vệ con mình.
Người người đều nói nàng thịnh sủng hậu cung, Hoàng thượng đến cung nàng nhiều nhất, nhưng... Người khác không biết rõ, chỉ thấy nàng vinh sủng. Nhưng chính nàng lại biết rõ, Hoàng thượng không phải là người ham mê
sắc dục... Trong chuyện nam nữ cũng không đòi hỏi quá nhiều. Nàng là quý nữ xuất thân thế gia, cũng không thể làm chuyện thấp hèn mê hoặc cầu
sủng hoàng đế.
Cho nên, nàng cực kỳ coi trọng thai nhi này, không cho phép có bất kỳ sơ xuất gì.
Chuyện Tiền tài tử sẩy thai, hoàng hậu giận dữ, hạ lệnh điều tra kỹ, bất luận
kẻ nào không được tùy ý xuất cung đi lại. Tự Cẩm ở trong Di Cùng Hiên
vốn khoảng cách khá xa với các cung khác, bình thường cũng không thích
ghé thăm nói chuyện tạo cảm tình với người khác. Ý chỉ này của Hoàng hậu không có bất cứ ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng.
Vì
tránh hiềm nghi, Tự Cẩm dứt khoát hạ lệnh đóng cửa Di Cùng Hiên, dù bất
cứ kẻ nào không có lệnh cũng không được đi ra khỏi cửa Di Cùng Hiên một
bước.
Trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, buổi sáng Tự Cẩm mất
nhiều công sức bên Sùng Minh Điện, vừa về lại gặp chuyện Tiền tài tử sẩy thai. Sau khi an bài thỏa đáng thì cả người cũng khá mệt mỏi, dứt khoát ngả người trên giường nghỉ ngơi. Mặc dù mắt nhắm lại, nhưng trong đầu
không an tĩnh được, toàn là bong dáng Hoàng hậu, Quý phi, mọi người
trong hậu cung lắc lư. Trong chớp mắt lại nghĩ tới Tiêu Kỳ, không biết
sau khi Tiêu Kỳ biết tin này sẽ có tâm trạng thế nào.
Trở
mình trằn trọc không biết qua bao lâu, Tự Cẩm mới ngủ say. Chờ đến khi
tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối rồi. Người vẫn còn buồn ngủ mơ mơ màng
màng, bên trong phòng đốt một chiếc đèn cung đình, Tự Cẩm mở chăn ngồi
dậy định thần.
Nghe tiếng động bên trong , Vân Thường vội
vàng vào, thấy Tự Cẩm ngồi dậy liền nhanh nhảu nói: "Chủ tử, người tỉnh
rồi, nô tỳ hầu hạ người đứng dậy."
Sau khi được Vân Thường
hầu hạ rửa mặt, Tự Cẩm mới cảm thấy tỉnh ngủ ngồi xuống, nhìn nàng ta
hỏi: "Bên ngoài có tin tức gì không?"
Vân Thường dâng trà
tới, đặt trên bàn bốn góc mạ vàng, chạm trổ tinh xảo rồi mới đáp: "Bẩm
chủ tử, bên ngoài vân chưa có tin tức gì, chỉ nghe nói Hoàng thượng tới
Kính Nguyệt hiên phát ra lửa giận ngút trời, ngay cả Hoàng hậu nương
nương cũng bị trách mắng."
Tự Cẩm trầm mặc, "Hoàng thượng đau lòng hoàng tự mất đi, có tức giận cũng đúng thôi."
"Dạ, nô tỳ còn nghe Trần Đức An nói, kiệu ấm của Tiền tài tử bị đổ ngã cũng
không phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng cụ thể thế nào thì chưa biết ạ."
Kiếp này làm gì lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, Tự Cẩm trầm mặc
gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Chuyện này có tra xét cũng không
biết sẽ liên lụy những người nào, Tự Cẩm nhớ tới dạo gần đây mình tương
đối được sủng ái, e ngại có người nhân cơ hội tìm kẽ hở mưu hại, hỏi Vân Thường: "Trong Di Cùng hiên vẫn an bình chứ?"
Vân Thường
đoán ra ý của chủ tử: "Sau khi có chuyện xảy ra, nô tài bên trong Di
Cùng hiên đều rất an phận, cũng không có ai biểu hiện khác thường." Nói
đến đây hơi dừng lại một chút, "Nô tỳ đi nhắc nhở Trần Đức An, kêu hắn
ta âm thầm thẩm tra thêm."
Tự Cẩm gật gật đầu, "Phải rồi, chúng ta đừng để người khác lợi dụng, chính mình còn không biết xảy ra chuyện gì."
Trong lòng Vân Thường cũng rùng mình, lập tức liền vội vã đi ra. Mình chỉ lo
nhìn chằm chằm bên ngoài, địa phương của mình lại lơ là sơ sót, không
quá lưu tâm. Chủ tử vừa nói như thế, Vân Thường chỉ cảm thấy lưng phát
lạnh, vội vàng đi tìm Trần Đức An thương lượng kế sách.
Đêm
đó, Tiêu Kỳ cũng không tới, Tự Cẩm cũng không bất ngờ. Tiền tài tử mất
con, đương nhiên Tiêu Kỳ sẽ ở lại Kính Nguyệt hiên an ủi nàng ta. Lúc
này mà còn đến Di Cùng hiên này không phải là khiến cho nàng ta thêm bi
phẫn sao? Tự Cẩm cũng không muốn trong lúc này còn bị mấy người trong
hậu cung ghen ghét.
Bữa tối ăn uống không có hứng thú ngon
miệng, ban ngày lại ngủ nhiều nên buổi tối không ngủ được. Nghe bên
ngoài sân Vân Thường và Trần Đức An đang bận rộn tra xét cung nhân trong Di Cùng hiên, Tự Cẩm thêm trở mình trằn trọc không thể ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, đôi mắt Tự Cẩm thêm một quầng đen vì mất ngủ. Tỉnh dậy chỉ có thể dùng phấn để che bớt. Sau khi rửa mặt, nàng ngồi trước gương
đồng để Diện Mi trang điểm, Vân Thường đứng ở bên cạnh bẩm báo.
"Bẩm chủ tử, tối qua nô tỳ và Trần Đức An tra xét một lần, cũng không phát
hiện điểm nào khả nghi. Lúc Tiền tài tử gặp chuyện không may, mọi người
trong Di cùng hiên không ai không tự tiện rời vị trí công tác, tất cả
mọi người đều có người khác làm chứng, không ai nói dối."
Tự Cẩm liền thở phào nhẹ nhõm, thấy sắc mặt Vân Thường mệt mỏi cũng biết
nàng ta mất ngủ một đêm liền bảo: "Ngươi và Trần Đức An vất vả rồi, thế
là quá tốt, đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi Vân Thường kiểm tra xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu trong Di Cùng hiên thật sự có kẻ ăn cây táo, rào cây sung vu hãm chủ tử, đến khi có chuyện chủ tử khả năng không có việc gì, nhưng tính mạng nàng ta khó bảo toàn. Nhớ tới
hai lần trước Hoàng thượng kêu Quản Trường An dạy dỗ quy củ cho mình,
trong lòng vẫn còn run sợ.
"Nô tỳ cáo lui." Vân Thường lui ra ngoài.
Diện Mi chải đầu trang điểm cho chủ tử xong xuôi mới hạ giọng hỏi: "Chủ tử, buổi sáng người muốn ăn gì?"
Tự Cẩm nào có khẩu vị gì nữa, "Cứ kêu Ngự Thiện phòng xem rồi làm thôi."
Nàng cũng không muốn phí đầu óc suy nghĩ nữa, tối qua nghĩ cả đêm, giờ
đầu óc còn đang mơ hồ đây.