Diện Mi cầm hà bao
thưởng cho Kim Chức, trên mặt cũng không thấy vẻ ghen tị, cười dịu dàng
đưa nàng ta ra cửa nói: "Ngày hôm nay cô lập công, về sau phải thể hiện
càng tốt hơn nữa, trong lòng chủ tử sẽ nhớ công lao của cô."
Hai mắt Kim Chức tỏa sáng, thật sự hành lễ với Diện Mi, "Đa tạ Diện Mi tỷ tỷ nhắc nhở."
Diện Mi gật gật đầu rồi xoay người trở về phòng. Nhớ tới lúc nàng ta mới
được phân đến Di Cùng hiên làm người hầu, cả ngày trong lòng thấp thỏm
bất an. Lúc đó Vân Thường cũng đề phòng nàng ta như đề phòng kẻ cướp.
May mắn nàng ta chưa từng nảy sinh ý đồ xấu, qua mấy bữa Vân Thường thấy nàng ta cũng thực lòng thực dạ hầu hạ chủ tử mới tiến cử nàng ta với
chủ tử. Lúc đó nàng ta mới được vào phòng hầu hạ. Mặc dù nàng ta chưa
có được tình cảm sâu sắc với chủ tử như Vân Thường nhưng trong địa phận
Di Cùng hiên cũng coi như có tiếng nói. Giờ bên cạnh chủ tử cũng còn cần thêm người trung thành. Kim Chức nhìn là người thông minh, nàng ta cũng nguyện ý nâng đỡ vài phần, sau này cũng có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
"Chủ tử, nô tỳ hầu hạ người thay quần áo trước đã?" Diện Mi vén rèm đi vào
khẽ khuyên nhủ. Đi một đường về, trên áo cũng bị tuyết đọng ướt hết cả
rồi.
Tự Cẩm liền gật gật đầu, Diện Mi vội vàng đi lấy váy áo sạch sẽ tới hầu hạ chủ tử thay. Bận rộn một hồi thì thấy Vân Thường trở về. Trên đầu đầy tuyết, toàn thân tỏa ra hơi lạnh lẽo, "Chủ tử, Hoàng
hậu nương nương phân phó, không cho người nào vào Kính Nguyệt hiên, bảo
là muốn nghiêm tra chuyện Tiền tài tử sẩy thai."
Tự Cẩm có
thể tưởng tượng ra lửa giận của Hoàng hậu lúc này. Nàng ta vốn tính đựa
vào thai nhi của Tiền tài tử để tranh với Quý phi, ai có thể ngờ Tiền
tài tử lại sẩy thai như thế. Bỗng chốc mất đi mục tiêu tranh đấu với Quý phi, ván bài thua thảm, Hoàng hậu không tức điên mới là lạ.
Hậu cung này sợ là gió bão bắt đầu thổi rồi.
Hoàng hậu không động thai nhi của Quý phi cũng bởi vì còn có long thai của
Tiền tài tử. Giờ Tiền tài tử sẩy thai, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không
khoanh tay đứng nhìn Quý phi sinh hạ hoàng tử. Nếu không ngày Quý phi
sinh con, vị trí hoàng hậu của nàng ta chỉ sợ liền càng thêm nguy hiểm.
Nàng cũng có thể nghĩ tới điểm này thì làm sao Quý phi lại không nghĩ đến.
Chuyện Tiền tài tử Tự Cẩm đoán chừng không phải là hành động của Quý
phi. Nếu mình suy đoán như vậy là đúng, vậy thì chút nữa Quý phi nhận
được tin tức, e là cũng muốn tức chết đi được.
Tự Cẩm đoán
được không sai. Trong Trường Nhạc cung Quý phi đang phát giận, đôi mắt
đẹp đầy lạnh lùng nói với Hoa cô cô: "Tra kỹ cho Bản cung! Nhất định
phải tra xem ai là người đã hạ thủ!" Tiền tài tử sẩy thai, chỉ sợ hoàng
hậu sẽ nhắm tới thai nhi trong bụng nàng. Kẻ chủ mưu phía sau này quả là thủ đoạn, không phải muốn dùng kế một hòn đá hạ hai con chim sao?
Nét mặt Hoa cô cô cũng rất khó coi, nhíu mày lại nhìn quý phi khẽ khuyên
nhủ: "Nương nương cứ bình tĩnh, đứng nóng giận. Giờ này Hoàng hậu không
cho bất cứ người nào đặt chân vào Kính Nguyệt hiên, chuyện này còn cần
phải cân nhắc kỹ mới được."
Quý phi lửa giận lại trào lên
nhìn Hoa cô cô nói: "Dù cho Hoàng hậu biết rõ chuyện này không phải Bản
cung làm, nhưng thai nhi trong bụng Tiền tài tử không còn, trong cung
cũng chỉ còn lại thai nhi của Bản cung là huyết mạch của Hoàng thượng,
Hoàng hậu tất nhiên sẽ không buông tha cho. Lúc này càng phải đề phòng
hoàng hậu sẽ không làm gì đổ vấy mấy chuyện bẩn thỉu sang bản cung."
"Nương nương ngàn vạn không nên tức giận, mọi sự phải lấy hoàng tự làm trọng." Hoa cô cô vội vàng bưng trà tới khuyên, "Nương nương trong lòng không
thẹn, hoàng hậu có muốn muốn vu oan cũng không phải chuyện dễ dàng như
vậy. Người không nên sốt ruột, lão nô đã sai người đi hỏi thăm tin tức
rồi."
Quý phi xoa xoa trán, "Là ai vậy?"
"Dù là
ai, người này cũng không giữ được, không chỉ lòng dạ độc ác hơn nữa còn
dám kéo nương nương xuống nước, chỉ bằng lý do này thì cũng không thể dễ dàng cho ả được."
"Hừ!" Quý phi cười một tiếng, cố gắng giữ mình bình tĩnh lại, thong thả uống một ngụm trà để đè cơn giận xuống
rồi mới nói, "Con của Bản cung không thể xảy ra chuyện gì, bất kể là ai
cũng phải bắt được cho bản cung. Ta muốn chống mắt xem, kẻ nào không
muốn sống dám mưu hại bản cung đây."
Từ sau khi mang thai,
quý phi liền giảm bớt danh tiếng, ngay cả việc hoàng hậu dốc hết sức
nâng đỡ Hi Tần tranh thủ tình cảm, nàng ta cũng có thể chịu đựng chỉ vì
muốn giữ cho thai nhi trong bụng thật khỏe mạnh chờ ngày sinh nở. Giờ
lại có người dám tính kế nàng ta như vậy, đương nhiên nàng sẽ không thể
chấp nhận dễ dàng được.
"Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất
định bắt được kẻ này." Hoa cô cô tức giận cũng không kém Quý phi chút
nào, tất cả bọn họ đều dựa vào Quý phi mà sống, Quý phi không tốt, các
nàng đương nhiên cũng sẽ không tốt.
"Chuyện này sẽ không
liên quan gì với Di Cùng hiên chứ?" Quý phi nhớ tới hôm nay gặp Tô Tự
Cẩm trong lòng lại càng thêm không thoải mái. Nếu như lúc Tô Tự Cẩm mới
vào cung, hoàng hậu xem nét mặt nàng ta nên mới lưu lại trong cung nhằm
chán ghét mình. Lúc đó mặc dù nàng cũng khá tức giận nhưng cũng không để ý nhiều lắm, chẳng qua là một kẻ giả mạo mà thôi.
Nhưng
sáng hôm nay nhìn thấy Hi Tần, đường nét đã chậm rãi nẩy nở phát triển.
Những nét trước đây hơi giống mình giờ đã thay đổi khác hẳn. Vậy mà
Hoàng thượng vẫn thường xuyên đi tới Di Cùng hiên, điều này không khỏi
làm cho quý phi không thoải mái. Hoàng đế sủng ái một kẻ giả vờ giống
mình sẽ làm cho Quý phi cảm thấy vui vẻ, ít nhất trong long hoàng đế còn có mình. Nhưng giờ hoàng đế sủng ái một người không giống mình thì đây
cũng không phải là chyện đáng vui mừng.
Hơn nữa, Hi Tần
kia... Quý phi hơi nhíu mày, lại nghĩ tới bộ dạng buổi sáng của nàng ta, không giống như là người có tâm kế.
Hoa cô cô nghe vậy cũng à giật mình, suy nghĩ một chút mới cẩn thận nói: "Nô tỳ cũng không dám
nói bừa, nhưng nhìn Hi Tần kia làm việc hoàn toàn không có trình tự suy
xét gì, chưa chắc có can đảm làm ra chuyện như vậy."
Quý phi gật gật đầu, "Nhìn kỹ Đổng Hiền phi và Mai Phi cho bản cung, hai người
đó xưa nay không hòa hợp với ta, chưa chắc đã vô tội."
"Vâng." Hoa cô cô vội vàng đáp ứng, thấy Quý phi không phân phó gì khác bấy giờ mới khom lưng lui xuống.