Tiêu Xuân Phú bất tỉnh ít lâu cũng bắt đầu tỉnh lại, anh ta nhìn dọc
nhìn ngang khắp nơi mới biết cả ba người Vũ Huy Đức, Cao Kim Viên và Chu Võ Đức Huy vẫn còn an toàn. Càng ngạc nhiên hơn, trên bán không một
người đàn ông đầu chim thân vận vest đen đang nhắm mắt ngưng thần chờ
đợi. Lôi Chấn Tử đang thực hiện giao kèo giữa ngài ta và Lạc Long Quân,
chờ đợi Vũ Đức Huy trị thương lấy lại trạng thái đỉnh phong mới thực
hiện tia sét thứ ba.
Phú lập tức lao đến chỗ ba người huynh đệ
đang nghỉ ngơi trị thương hỏi thăm tình hình. Huy nhanh chóng cập nhật
diễn biến mới nhất cho Phú khiến anh ta không khỏi ngạc nhiên, tay run
run cầm đám dây thun mà Huy đã dùng để bịt kín đầu Kinh Tà trong tay
thảng thốt:
- Thật không thể tin nổi! Đám dây thun nhỏ này lại có thể……..
- Haha! Dĩ nhiên! Dây thun loại chống tĩnh điện tốt nhất hiện nay đó….
- Vậy……bây giờ sao đây? Kéo dài thời gian hả? Hay dùng thổ mệnh sức mạnh của Viên?
- Không sao hết! Lôi Thần có hoả nhãn kim tinh, có giả bộ trị thương kéo dài thời gian cũng không qua mắt nổi ông ta đâu.
- Vậy….?
- Anh yên tâm! Lạc Tổ không lừa chúng ta đâu!
Huy cố gắng trấn tĩnh Phú cũng như mọi người. Thành thật mà nói, lúc này
Huy cũng không rõ Lạc Long Quân đang có suy tính gì trong đầu. Sau khi
giao lại quyền điều khiển nhục thân cho Huy, Ngài ta đi đâu cũng chẳng
rõ. Huy đã cố liên lạc Lạc Long Quân để hỏi ông ta xem có kế hoạch nào
cụ thể không nhưng bặt vô âm tín.
Vũ Huy Đức lúc này đã trị
thương gần như lành, tuy chỉ còn vài vết thương ngoài da do bỏng từ lần
đỡ đòn lôi tru trước. Đức “máy ủi” khẽ vận khí lập tức đã đẩy được Vô
Lượng Khí Hải Quyết lên đến đệ cửu tầng. Mắt anh ta khẽ nhìn sang mọi
người ra hiệu rằng mình đã hồi phục hoàn toàn vết thương. Dĩ nhiên, Lôi
Chấn Tử với hoả nhãn kim tinh cũng đã biết Đức “máy ủi” đã hồi phục, đến lúc thực hiện đòn sét cuối cùng giữa Ngài ta và gã phàm nhân kia.
Tuy nhiên, Lạc Long Quân đâu mất rồi? Chẳng lẽ thật là Đức “máy ủi” phải
chịu đòn lôi tru này sao? Huy, Đức, Viên và Phú đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng. Hết cách, xem ra phen này phải liều mạng thật rồi. Tất cả hiểu ý
nhau như một, Phú lập tức lùi ra xa chuẩn bị thỉnh ba thành sức mạnh Lôi Chấn Thử nhập thân, Huy thì lao đến chắn trước mặt Phú hộ thân, còn Đức “máy ủi” đã sẵn sàng truyền công lực đệ cửu tầng cho Viên vận sức mạnh
thổ mệnh.
Lôi Chấn Tử trên không khẽ nhoẻn miệng cười khoái trá!
Lần này Lôi Thần đã rút kinh nghiệm cho lần trước, chắc chắn việc đầu
tiên Ngài ta sẽ đánh gục Tiêu Xuân Phú trước, tiếp đó dùng lôi tru thập
phần sức mạnh đè bẹp Thổ Giáp Nhị Thập Tam Tầng của Cao Kim Viên, đánh
chết Vũ Huy Đức.
Nghĩ là làm, Lôi Thần tuỳ tâm sở dụng động thân
lao đến tấn công Phú. Chỉ một động tác lách người nhẹ, Lôi Chấn Tử đã
lách qua khỏi cú đấm của Huy tránh được. Tiếp đó, Ngài ta lao đến trước
mặt Tiêu Xuân Phú, dự định một đòn đánh gục anh ta. Dẫu cho Phú đã cố
gắng tập trung thế nào, anh ta vẫn bị Lôi Thần đấm cú đấm thôi sơn vào
giữa bụng mà gục xuống đất.
- Anh Phú!
Huy thét lên trong
sự tuyệt vọng cùng cực. Đây là lần thứ hai Huy chỉ biết đứng nhìn trước
sự tấn công của Lôi Thần. Rõ ràng sự chệnh lệch sức mạnh giữa người và
thần là quá hiển nhiên. Không có Lạc Long Quân nhập thân cho mượn năm
thành sức mạnh, Huy vốn không đủ tư cách giao phong cùng Lôi Chấn Tử.
Lôi Thần sau khi hạ gục Tiêu Xuân Phú, ngài ta chắc mẩm mình có thể dùng
toàn lực đánh ra lôi tru, ung dung cao ngạo từ từ bay lên bán không và
cười một cách đắc ý:
- Haha! Bọn phàm nhân bọn mi khá lắm! Ép bổn thần đến bước đường này! Ta kính bọn mi!
Lôi Chấn Tử khen ngợi bọn Vũ Huy Đức xuất phát từ thực tâm, Ngài ta thật sự xem trọng những nỗ lực dù tuyệt vọng của lũ phàm nhân này. Dù vậy, Ngài ta cũng buộc phải thực hiện chức trách của mình, dẫu cho Ngài ta không
phải loại người không hiểu đạo lý.
"Bọn mi có đạo lý cầu sinh,
còn tâm nguyện chưa thực hiện được? Ta cũng có đạo lý của ta, là đạo lý
thực hiện công bằng thưởng phạt cho chúng sinh thiên hạ. Ta tha bọn mi
há là làm lệch cán cân công bằng?" Lôi Chấn Tử chưa bao giờ nghi ngờ
chức trách của mình! Ngài ta tin vào một niệm bản thân, tay đưa Thiên
Khiển lên không trung đón những tia sét từ thiên ngoại thu vào đầu búa.
Đức “máy ủi” đoán xem ra lần này mình khó thoát tai kiếp, khẽ quay sang nhìn Huy và Viên mỉm cười:
- Hai đứa mày! Chăm sóc sư huynh của anh!
- Anh nói cái gì vậy? Còn Thổ giáp của em nữa mà (Viên sốt sắng)
- Vô ích! Lúc Ngài ta chỉ có bảy thành sức mạnh mình đỡ còn không nổi! Lúc này Ngài ta dùng mười thành thì làm sao mà chống!
- Em cũng có thể thỉnh Ngài ta (Huy chen vào)
- Em thỉnh không linh đâu vì em có nguyên thần Lạc Long Quân trú ở trong!
- Cái này….mà lão ta đâu nhỉ? Lão Lạc này hứa xong bỏ đi! Khốn nạn thật!
- MI BẢO AI KHỐN NẠN?
Một giọng nói trầm hùng khiến cả vùng trời như dậy sóng, khiến cho tất cả
những ai có mặt tại hiện trường sửng sốt, kể cả Lôi Chấn Tử. Huy ngạc
nhiên đưa mắt về phía không trung, nó ngạc nhiên nhận ra thân ảnh của
bốn người vô cùng quen thuộc. Đó là bốn vị thần đã từng được Tiêu Xuân
Phú thỉnh về, họ đã từng lướt qua trước mặt Huy và khẽ chào Huy khiến
Huy không thể nào quên.
- Tứ..tứ…tứ thiên vương?
Huy lắp
bắp đầy kinh ngạc. Kinh ngạc ở chỗ không phải vì địa vị hay thân phận
của họ, mà điều kinh ngạc ở đây rằng tại sao họ lại có mặt tại nơi đây?
Tại sao họ lại bắt bẻ câu nói của Huy về Lạc Long Quân?
Tiêu
Xuân Phú khó nhọc ngồi dậy, anh ta cũng tròn mắt kinh ngạc vì những vị
thần trước đây anh ta chỉ triệu hồi một phần nguyên thần nay lại hiện ra trước mắt. Người ngạc nhiên không kém chính là Lôi Thần. Tay phải đang
cầm Thiên Khiển hấp thụ thiên lôi, tay trái cầm Kinh Tà khẽ vén tay áo
vest lên, Lôi Thần nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex mạ vàng mới coóng của
mình rồi ngước mặt lên phân trần:
- Bắc Lôi! Như thế này là sao? Còn mười phút nữa mới tròn một giờ mà?
- Đó là đồng hồ của Ngài! Đồng hồ của tiểu thần đã chỉ tròn một giờ! Mong Lôi Thần thu tay về Bắc Thiên Triều!
- Thu tay? Mi nói thu là thu sao? MI XEM TA LÀ AI?
- Bẩm Lôi Thần! Tuy một mình tiểu thần không phải địch thủ của ngài,
nhưng bốn chúng tôi hợp lại cũng không phải không làm gì được ngài đâu!
- Mi nghĩ mi làm gì được ta?
- Ngài nghĩ thử xem!
- …………..
Lôi Chấn Tử trầm ngâm suy nghĩ! Quả thật, mỗi người trong Tứ Thiên Vương
không phải là đối thủ của Lôi Thần lừng lẫy Bắc Thiên Triều. Tuy nhiên,
Phong – Lôi – Vũ – Điện trận hợp lại e rằng chỉ có Nhị Lang Thần Quân,
Đấu Chiến Thắng Phật hoặc Tam Thái Tử của Bắc Thiên Triều mới chế ngự
nổi.
Tuy nhiên, Lôi Thần không cam tâm, chỉ còn một tia sét nữa
thôi là Ngài ta đã lấy được mạng Vũ Huy Đức. Nếu bây giờ Ngài ta bỏ đi,
bất kể Ngài ta có bị chèn ép mất thời gian ra sao cũng cần phải trở về
Bắc Thiên Triều bẩm báo Tống Ngọc Đế. Sau đó Ngọc Đế của Ngài ta cần
thơi gian điều tra, xác định rồi tìm Minh Đế của Nam Thiên Triều bàn
bạc, vụ này nhẹ nhất kéo dài cũng vài trăm năm là ít.
- KHỐN KIẾP!
- Bát Quái Chưởng!
Quá tức giận, Lôi Chấn Tử dùng hết sức đánh hết lôi tru tụ được trong Thiên Khiển từ nãy giờ giáng vào Kinh Tà về phía bọn Đức “máy ủi”. Thời gian
tụ thiên lôi quá gấp nên Thiên Khiển chỉ tụ được hai thành sức mạnh, đòn lôi tru đánh ra yếu hơn rất nhiều. Đức “máy ủi” lập tức vận Vô Lượng
Khí Hải Quyết đệ cửu, nhảy lên cao dùng Bát Quái Chưởng đánh tan cả đòn
lôi tru uy dũng.
- Hay!
Một chưởng phá cả lôi tru đúng là không thể nghĩ bàn, đến Tứ Thiên Vương cũng phải thốt lên khen cho một
đòn của Vũ Huy Đức. Lôi Chấn Tử mặt đỏ gay, miệng thở phì phò đầy tức
giận. Ngài ta phất tay toan bay đi thì một giọng nói khiến Ngài ta phải
dừng bước:
- Lôi Thần! Ngài bại rồi! Xin Lôi Thần nhớ thực hiện giao kèo!
- ……….Ta! Quân tử nhất ngôn! Cầm lấy! Vật khế ước giữa chúng ta!
Người vừa lên tiếng nhắc nhở Lôi Chấn Tử không ai khác là Đức “máy ủi”. Lôi
Chấn Tử thở dài, Ngài ta biết mình đã bại, ba lần lôi tru đã đánh ra
không làm gì được Vũ Huy Đức. Dù cho phe Đức “máy ủi” có dùng trò lừa
gạt ra sao vẫn không phủ nhận kết quả cuối cùng được. Lôi Thần ném cho
Đức “máy ủi” chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng của Ngài ta, đây là vật khế
ước giúp Đức có thể triệu tập Lôi Thần bất kì khi nào anh ta muốn.
Lôi Chấn Tử nhún người bay lên không trung trước khi biến mất khỏi tầm mắt. Ngài ta chấp nhận mình đã thua mất rồi! Tứ Thiên Vương vẫn còn ở lại vì một lý do gì đó. Bắc Lôi Tông Vương nhìn đăm đăm về phía Chu Võ Đức Huy với nhiều nỗi niềm không thể nói nên lời:
- Chu….à không! Ân nhân!
- Ngài gọi con à?
Huy ngạc nhiên khi Bắc Lôi Tông Vương vừa nhìn nó vừa gọi tiếng ân nhân. Từ đầu đến giờ, tuỳ bị Tông Vương nhìn chằm chằm nhưng Huy không hề khó
chịu. Trái lại, Tông Vương lại cho Huy cảm giác thân thương đến khó tả.
Còn người phụ nữ ở cạnh ông ta, chắc hẳn là Tây Vũ Toạ Mẫu. Bà ta cũng
đang nhìn Huy với ánh mắt biết ơn vô bờ. Bắc Lôi Tông Vương chắp tay
thành kính với Huy:
- Thời gian không còn dài! Chỉ mong Ngài chuyển lời ta giúp cho Thanh Lang đại nhân: “Vạn sự cẩn thận!”
Nói rồi Bắc Lôi Tông Vương phất áo choàng xoay người bay đi, ba vị Thiên
Vương còn lại lưu luyến nhìn theo Huy rồi cũng nối gót rời khỏi hiện
trường. Lúc này trời cũng đã gần sáng, khu vực đã được trả lại yên ả như thường lệ. Dĩ nhiên, ngoại trừ những người liên quan hoặc có đạo thuật
thì không có phàm nhân nào thấy được trận chiến đặc sắc vừa rồi, cũng
như nghe thấy chuyện gì vừa xảy ra bởi kết trận của Lôi Chấn Tử
Cả nhóm ngồi mọp xuống đất, người thì ngả vật ra đất nằm, kẻ thì co gối bó lại thở phào nhẹ nhõm. Huy nhớ lại về Lạc Long Quân, nó nhắm mắt ngưng
thần lại cố liên lạc Lạc Tổ thêm lần nữa:
- Lạc Long Quân! Ngài có đó không?
- Mi tìm bổn vương?
Không gian xung quanh Huy méo mó lại, Huy tiếp tục thấy nguyên thần mình bị
kéo bay qua các vùng không gian lúc sáng lúc tối khác nhau. Cuối cùng,
cơ thể nó nhẹ nhàng đáp xuống đất trước một vùng không gian sáng loá. Rõ ràng lần này Huy đã thuần thục hơn trước trong việc gặp nguyên thần Lạc Long Quân.
Lạc Long Quân đang đứng trước mặt Huy, Ngài ta xoay
mặt lại đưa lưng về phía Huy. Huy lập tức chạy vòng đến trước mặt Lạc
Long Quân, nó có việc cần hỏi Lạc Long Quân nhưng Ngài ta lại xoay người sang hướng khác, tỏ ý không muốn nhìn mặt Huy:
- Lạc Tổ?
- Không dám!
- À con phải gọi là Lạc Long Quân mới đúng ý Ngài nhỉ?
- Không dám! Bổn vương chỉ là tên khốn nạn thối tha thôi!
- Ặc! Ngài nghe thấy à?
- Ta trong thân mi sao không nghe? Ta đâu có bị điếc!
- Do con nóng lòng quá thôi! Ngài thông cảm bỏ qua! Do con tìm mà Ngài không lên tiếng nên….
- Nên mi nghĩ ta trốn? Mi nghĩ ta là loại tham sống sợ chết? Mi có biết
vì bọn mi mà bổn vương phải dùng tàn hồn này bay đến tận Nam Thiên Triều gặp Tứ Thiên Vương cầu cứu?
- A! Ra là….
- Ra là cái gì? Mi biết giữa đường bổn vương có thể bị Thuỷ Tinh tập kích không? Tàn hồn này chịu được một đòn của hắn sao?
- A! Con xin lỗi! Con sai rồi! Con sai rồi!
Huy cảm thấy hối hận quá! Không ngờ nó trách lầm Lạc Long Quân! Ngài ta vì
Huy đã lặn lội xa xôi tìm Tứ Thiên Vương đến hỗ trợ. Chắc chắn thời gian của Lôi Chấn Tử chưa dùng hết, nhưng nhờ Lạc Long Quân tác động nên Tứ
Thiên Vương đã can thiệp sớm vụ việc lần này. Huy quỳ xuống cúi đầu dập
lia dập lịa xin lỗi Lạc Long Quân. Tên nhóc con dập càng ngày càng mạnh
để đỡ đi sự ray rứt trong lòng.
Lạc Long Quân thấy Huy dập đầu ít lâu cũng sốt ruột, lòng cũng đỡ tức giận hơn khẽ phất tay lên tiếng:
- Đứng dậy đi! Dập nữa khéo phá nát chỗ này mất!
- Con sai rồi! Con sai rồi!
- Rồi rồi! Mi sai! Bổn vương sợ mi rồi! Đứng lên!
- Dạ! Cảm ơn Lạc Long Quân! Hồi nãy Bắc Lôi Tông Vương có nhờ con chuyển lời….
- Hừm! Ta nghe hết rồi! Bổn vương muốn nhắc nhở mi điều này!
- Dạ?
- Cẩn thận tên đầu bạc và tên phun lửa!
- Trần Lãm và Hoả Long?
- Đúng!
- Tại sao vậy Lạc Tổ? Giáo sư Lãm con còn hiểu chứ Hoả Long có tội tình gì?
- Một tên tiếu ý thâm tàng bất lộ. Còn một tên là tử địch truyền kiếp của mi!