_ Quỷ mà cũng là Thần, theo văn hoá người Thái thì Kumanthong cũng là vị Thần Tài trong nhà.
_ Vậy đó là lí do nó có thể biến mất khỏi pháp nhãn của anh hả chú?
_ Ừm, về cơ bản Kumanthong là loại thuật luyện quỷ! Các pháp sư Thái
thường lấy các bào thai đã chết, mua về phơi khô, vẽ chú thuật lên xác
bào thai, sơn vàng và điểm nhãn luyện hoá thành Kumanthong. Cũng có một
vài nơi còn bọc gốm xác bào thai để giữ gìn!
_ Có cả loại gớm ghiếc này sao anh Y Văn? Vậy mà gọi là Thần Tài à? (Huy bĩu môi)
_ Ha, anh nói rồi, đó là quỷ luyện nhưng cũng xem là thần luyện! Nó mang
may mắn, tiền bạc lại cho người nuôi. Gia đình nào nuôi Kumanthong phải
xem nó như con ruột trong nhà, chơi với nó, trò chuyện với nó, cho nó
thức ăn, đồ chơi,….nếu không nó sẽ tức giận trả thù.
_ Hả? Nó có giết mình không? (Viên thắc mắc)
_ Không, nó chỉ làm mình gặp vận xui thôi! Muốn thoát khỏi thì mang lên chùa, nhờ các nhà sư tụng kinh siêu độ.
_ Đùa chứ giờ tạo ra vị thần mà bằng bàn tay con người, hahaha
_ Bởi vậy anh nói nó là loại thần cấp thấp nhất trong cấp thấp nhất, hahaha
Anh Y Văn vừa cười vừa với lấy cái khăn tắm lau khô đầu tóc, lúc này cả
nhóm đã quay về căn phòng khách sạn sau khi gặp thượng tá Lương. Sau khi tắm đầu tóc anh Y Văn dài rũ rượi, nhìn anh ta khác hẳn. Bình thường
anh ta có nước da màu nâu sạm màu nắng, đôi mắt khoắn sâu vào trong và
mái tóc xoăn được bới cao lên búi gọn gàng. Anh Y Văn nhìn bề ngoài mang nét đàn ông mạnh mẽ, thuộc tuýp người của hành động nhưng thật ra anh
có kiến thức rất uyên bác về giới tâm linh.
Trong khi đó, ngược
lại với Y Văn, anh Trung trông giống một gã sinh viên đại học gương mẫu
với cặp kính cận tròn, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng và luôn mặc áo sơ
mi đóng khuy thẳng tắp. Anh Trung sở hữu một năng lực đáng nể là thấu
thị, một khả năng cho người sử dụng nhìn thấy các hình ảnh ngẫu nhiên,
rời rạc trong tương lai giúp đưa ra các dự đoán có độ chính xác lên đến
90%. Anh Trung gập quyển hồ sơ dày bằng cuốn niên giàm điện thoại lại,
đẩy cái kính lên nhìn anh Y Văn:
_ Theo hồ sơ thì mỗi lần có
chuyện, thằng Dân đều kéo về nhà mẹ vợ nó ở quận 5. Nếu nó có nuôi
Kumanthong thì khả năng đây là nơi nó nuôi.
Ku Viên vừa nghe vừa
vén cằm, mắt nó trợn ngược lên trần nhà ra chiều đang vắt óc suy nghĩ
đến tột độ. Các nếp nhăn trên trán Viên cứ nhăn lại làm Huy nhớ đến đợt
nó thi môn Xác suất thống kê. Viên ngửa cổ ra lắc hai lần rồi đột nhiên
bật dậy reo lên:
_ A, nếu vậy chỉ cần “xử” nó là thằng Dân hết bài, lúc đó tha hồ đột kích nó!
_ Dễ ăn như em nói thì gọi nó là thần làm gì
_ Hở? Thì dùng trận pháp bắt nó là xong mà
_ Chiêu hồn đồ của đạo thuật hả? Ăn bọn âm vong yếu sinh lý thì được, chứ Kumanthong là bán thần không ăn thua đâu!
_ Vậy tìm chân thân của nó là được chứ gì
_ Em tìm làm sao? Nó ở trong nhà, em bước tới cổng nó đã báo thằng Dân, a lê hấp, dịch chuyển đi, xong phim!
_ À……….
Thằng Viên ngồi phịch lại xuống giường, khuôn mặt nó tỏ rõ ra vẻ thất vọng.
Đúng là vấn đề nan giải, Kumanthong luôn theo sát chủ nhân của nó, nó
cũng có khả năng trốn khỏi pháp nhãn của đạo sĩ do nó là bán thần chứ
không phải vong âm. Vì nó là bán thần, nên các loại pháp bắt ma, bắt quỷ hay trận đồ đều không làm gì được nó trừ khi tìm được chân thân. Huy
thấy không khí căng thẳng quá, nó hếch mặt lên nói đùa:
_ Dùng đồ chơi dụ nó được không?
_ Tào lao nữa, nó là thần chứ con nít hả? (Chú Lục gạt phăng đi)
_ Không tào lao đâu, có thể đó! (Anh Y Văn chen vào)
_ Có thể à? (Chú Lục và Huy đồng thanh)
_ Nó là thần nhưng vẫn là đứa con nít. Dùng đồ chơi, kẹo, bánh, mở bàn
cúng mời nó đến ăn! Sau đó giam nó lại rồi dẫn lôi oanh diệt nó! Cũng có hi vọng lắm
_ Ồ…phư phư phư phư
Cả căn phòng rộ lên tiếng cười, không ngờ câu nói đùa chơi của Huy lại là sáng kiến trong ngõ
cụt. Ngày hôm sau, anh Y Văn đã liên lạc với giáo sư Lãm, đề nghị DMI hỗ trợ về trang thiết bị cũng như báo cáo về tiến độ công việc. Giáo sư
Lãm nhanh chóng gửi đến cho chú Lục một bộ bàn ghế để lập bàn cúng, ít
lưu huỳnh loãng, “Pháo trừ tà ” mà Huy đã chế ra hôm trước và cùng với
đó là list đồ chơi, bánh kẹo con nít mà anh Y Văn yêu cầu.
Đúng
11h đêm hôm đó, cả nhóm di chuyển đến nhà mẹ vợ của tên Dân. Đó là một
căn nhà nhỏ gần chân cầu Chà Và, nằm ở trên Đại Lộ Võ Văn Kiệt đoạn kênh Tàu Hủ quận 5. Vì tránh để kinh động đến Dân, phía Bộ Công An yêu cầu
DMI lập bàn cúng ở đoạn trên Đại Lộ Võ Văn Kiệt, đích thân thượng tá
Lương chỉ huy đội phong toả tuyến đường đi này để chú Lục tự do thi đạo. Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ đầu tiên của chú Lục, vì vậy anh Y Văn sẵn lòng để chú Lục giải quyết con Kumanthong này, dẫu sao anh chỉ được
giáo sư Lãm giao nhiệm vụ giám sát.
12h20 sáng, công tác bày bàn
cúng, trận pháp và chuẩn bị dụng cụ hành đạo đã xong, Huy và Viên đã lo
đâu vào đấy. Bàn cúng mà Viên đã xếp là bàn cúng thỉnh chư thần giáng
lâm, đây là loại bàn dùng để mời các vị thần nhỏ hoặc thần tiên bản địa
đến để hỏi đáp hoặc cúng lễ. Trong khi đó, phía trước bàn cúng, Huy đã
xếp dưới đất đủ trái cây, bánh kẹo và đồ chơi, đồng thời xếp 8 lá bùa
nhỏ tạo thành bát trận đồ của đạo giáo.
Chú Lục, mặc áo đạo bào
chưởng môn phái Tôn Tiên, tay phải cầm mộc kiếm, tay trái cầm xấp bùa
“Thỉnh Thần Thư” mà chú vừa vẽ hồi chiều, đầu đội mão hùng dũng bước
lên. Chú bắt đầu xoay cổ tay, múa thanh mộc kiếm uốn lượn theo bộ pháp
Minh Lễ cổ thập nhị thần tông, chân di chuyển vẽ theo Lạc Văn, tay phải
cầm xấp bùa tung lên rồi dùng mộc kiếm trảm những lá bùa đang rơi xuống. Chú bắt đầu khấn:
_ Bần đạo Cao Lục, nay có chút lễ vật mong
ngài Kumanthong nhận quá cho, thỉnh Ngài đại giá quang lâm cho kẻ hèn
mọn này được khai phong tuệ nhãn!
Bát tổ tam tề hội lễ Thần
Cẩn cổ minh nguyệt chứng bạch vân
Án Thiên linh ngã
Án Địa linh ngã
Khẩn Thần tái thế quang trùng hiện
Ân báo Nghĩa trọng quyết bất từ
Hiện!Chú Lục chỉ thằng thanh mộc kiếm vào đám lễ vật đang được để trên mặt đất.
Tất cả mọi người xung quanh đều nín thở chờ đợi, cả các anh trong đội
phòng chống ma tuý đang làm nhiệm vụ bảo an cũng ngoái đầu lại nhìn. Chú Lục nhìn ngó xung quanh trước khi quay sang nhìn anh Y Văn:
_ Thua rồi, chắc bọn thần Thái Lan nó cầu kiểu khác
_ Lại lần nữa đi! Trung có hình ảnh thấu thị là nó xuất hiện
_ OK. Bần đạo Cao Lục, nay có chút lễ vật mong ngài Kumanthong nhận quá
cho, thỉnh Ngài đại giá quang lâm cho kẻ hèn mọn này được khai phong tuệ nhãn!
Bát tổ tam tề hội lễ Thần
Cẩn cổ minh nguyệt chứng bạch vân
Án Thiên linh ngã
Án Địa linh ngã
Khẩn Thần tái thế quang trùng hiện
Ân báo Nghĩa trọng quyết bất từ
Hiện!
Chú Lục vừa dứt lời, chỗ thanh mộc kiếm chú Lục đang chỉ bỗng nhiên xuất
hiện một tiếng *Bụp* nhỏ, một làn khói trắng toả ra tụ hình lại thành
một sinh vật màu vàng óng, mắt của nó màu xanh với viền ngoài màu đỏ,
Kumanthong xuất hiện rồi! Nó mừng rỡ bóc một quả chuối ra ăn, rồi vừa
lật từng món đồ chơi lên xem vừa cười khúc khích. Cảnh tượng lạ lùng này khiến tất cả mọi người đứng ngây ra, không ngờ thuật triệu một vị thần
tiên lại có tác dụng thật. Một vài anh công an cũng đứng như trời trồng, họ không hiểu sao các món đồ chơi và thức ăn lại đang lơ lửng trên
không trung, vì cơ bản họ không thấy được Kumanthong. Anh Y Văn kịp thời nhắc nhở mọi người:
_ Huy! Nhanh! Trước khi nó gom hết!
_ A…… Thiên địa vô cực, bát hợp đồ trận pháp, càn cấn đoài khôn khảm chấn ly tốn, HỢP ĐỒ!
Cũng may nhờ có anh Y Văn nhắc, tên Kumanthong đã gom hết đồ ăn và đồ chơi
trên tay kẹp vào hai nách. Nó chắp hai tay lại cúi đầu thi lễ cảm ơn
theo kiểu bọn người Thái hay làm và chuẩn bị chuồn êm. Huy lập tức khởi
tế bát hợp trận đồ, ngôi sao sáu cánh từ 8 lá bùa của Huy sáng lên tạo
thành bức tường giam Kumanthong lại.
Nó ngơ ngác nhìn quanh
trước khi tỏ ra tức giận khi biết mình bị lừa. Con Kumanthong thả đám đồ đang kẹp nách ra và liên tục đập vào bức tường ánh sáng trong bát trận
đồ, miệng tru tréo những âm thanh đáng sợ:
_ Créccccc, créccccc….créc créc
_ Đệ tử Cao Kim Viên, đệ tử chân truyền đời 19 của Tôn Tiên phái. Đệ tử
xin thỉnh tổ sư Tôn Lập Tiên đại giá quang lâm, giúp đệ tử trừ diệt tà
ma giúp kẻ yếu thế.
Họa Linh phù Tiên sư Tổ sư chứng giám.
Án Thiên linh linh.
Án Địa linh linh.
Ngã linh Thần phù lai ứng hiện.
Án Thiên viên – Địa phương – Thập nhị công chương.
Thằng Viên không bỏ lỡ thời cơ, nó lập tức thỉnh Tôn Lập Tiên tổ sư nhập
thân, trợ sức cho nó sử dụng tuyệt chiêu Thiên Lôi Oanh Diệt, thỉnh sấm
sét từ trời cao đánh chết con Kumanthong này. Con Kumanthong mở to đôi
mắt xanh ra nhìn Viên, nó tuy không hiểu thằng Viên dự định làm gì nhưng nó biết điều đó sẽ bất lợi cho nó, Bỗng nhiên, con Kumanthong thôi
không đập phá bức tường đang giam giữ nó nữa. Nó lùi ra giữa trận đồ,
nhìn xung quanh trước khi nhìn thẳng vào đám người đang giam giữ nó, nó
nở nụ cười nguỵ dị:
_ Créc…..lũ ngu xuẩn!
_ Ể, nó biết tiếng người à? Ớ, nó đâu mất rồi?
Thằng Viên đang triệu dẫn Thiên Lôi Oanh Kiếp, nó bị con Kumanthong phân tâm
khi con Kumanthong nói tiếng người. Tiếp đó, con Kumanthong từ từ mờ đi
rồi biến mất hẳn, cứ như nó tan biến trong không khí vậy. Chú Lục, Viên, Huy và anh Trung nghệch mặt ra chẳng hiểu cái gì nữa. Chú Lục lắp bắp
nhìn sang Huy:
_ Mày….mày bày trận đúng không Huy?
_ Đúng mà, con thề (Huy sửng sốt)
_ Đúng thì nó đi đâu? Thần cấp cao như Thác Trung tướng quân còn giam được, con bán thần bán quỷ này sao thoát ra nổi?
_ Con không biết, để con kiểm tra. Bát Hợp Đồ, giải giới!
_ KHOAN….
Người vừa nói là anh Y Văn, anh từ nãy đến giờ đứng yên lặng quan sát. Anh
thấy Huy giải trận nên nói to cản để Huy dừng lại. Tuy nhiên, mọi thứ đã trễ, trận đồ đã được giải. Anh Y Văn đổ hết mồ hôi nhìn về phía trận đồ vừa giải. Một khuôn mặt từ từ xuất hiện, từ mở ảo đến khi hiện ra rõ
ràng với đôi mắt xanh đang nhoẻn miệng cười. Con Kumanthong, là con
Kumanthong! Nó xuất hiện ngay chỗ nó đứng khi nãy. Anh Y Văn thét to
lên:
_ NÓ CÓ PHÉP ẨN THÂN! MAU! BÁT TRẬN… …….
Anh Y Văn
còn chưa kịp nói bát trận đồ, con Kumanthong đã xoay người bay thẳng về
phía nhà của mẹ vợ tên Dân. Viên, mang trong mình nguyên thần của Tôn
Lập Tiên tổ sư, phi thân bay theo giật lấy thanh mộc kiếm của chú Lục
chặn đường con Kumanthong. Viên dùng kiếm trảm một nhát, con Kumanthong
chịu một kiếm của Viên, nhưng nó không hề hấn gì mà còn khiến thanh kiếm bật ra khỏi tay Viên. Đó là điều tất nhiên bởi con Kumanthong này là
bán thần, trong khi mộc kiếm của đạo sĩ có tác dụng với âm vong là
chính. Bất ngờ, tiếng của một người đàn ông vang lên: