Tiểu Đường nhìn đồng hồ nước một cái: “Canh hai rồi, cô nương muốn ngủ ư?’’
Hựu Hựu đã ngủ say, Trọng Hoa vẫn chưa về tẩm điện, Chung Duy Duy muốn mặc
kệ rời đi lại không dám, nghĩ lúc này ngủ lại ở chỗ này lại không cam
lòng, đành phải một mực chống đỡ: “Không ngủ.’’
Tiểu Đường nhìn
nhìn cung nhân hầu hạ chung quanh, nhỏ giọng khuyên nàng: “Người nắm
chắc thời gian ngủ một lát, bệ hạ đến ta gọi người.’’
“Người hiểu ta chỉ có Tiểu Đường.’’ Chung Duy Duy vui mừng vỗ vỗ tay Tiểu Đường,
lắc đầu, nghiêm túc lý lẽ nói: “Bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi, bề tôi làm sao có thể nghỉ ngơi trước được? Ta cứ chờ ngài một chút đi.’’
Tiểu Đường thở dài: “Vậy ta đi làm cho ngài chút thức ăn đêm để ăn?’’
Chung Duy Duy liền hỏi đám người Minh Nguyệt: “Muốn ăn cái gì? Ta mời
khách.’’ Dù sao đều là dùng phân lệ của Hựu Hựu, nàng vui vẻ làm người
tốt.
Đám người Minh Nguyệt không có can đảm ăn gì ở trong tẩm
điện của Trọng Hoa, càng không dám lơ là cương vị chạy ra ngoài ăn, tất
cả đều từ chối khéo ý tốt của Chung Duy Duy: “Tạ ý tốt của đồng sử,
chúng ta không đói.’’
Không lâu lắm, Tiểu Đường cười hì hì mang một khay bánh bột năng mới ra lò
vào, trước gọi cung nhân qua ăn, rồi tiến tới bên người Chung Duy Duy
khẽ nói: “Bệ hạ đi Chiêu Nhân cung rồi, tối nay cũng sẽ không về, ngài
ngủ trước đi.’’
Vậy thật là tốt. Chung Duy Duy thích ý duỗi người một cái, vỗ vỗ tay, triệu tập cung nhân đến: “Lĩnh bánh ngọt rồi tất cả giải tán đi.’’
Cung nhân cám ơn Chung Duy Duy và Tiểu Đường, vui vẻ giải tán. Chung Duy Duy cho Tiểu Đường toàn bộ số bánh còn dư lại,
tắm tắm rửa rửa, nằm xuống tháp bên cửa sổ, Tiểu Đường thổi tắt đèn,
cũng nằm xuống chăn trải ra sàn theo.
Tiểu Đường trẻ tuổi tham
ngủ, ngủ say rất nhanh, Chung Duy Duy trăn trở không ngủ được, đều nhớ
đến những chuyện xảy ra gần đây, nghĩ tới Trọng Hoa, nghĩ tới mình, nghĩ tới nghĩ lui, rối bùi nhùi.
Cho đến sau khi trống canh ba vang
lên, nàng mới mơ hồ buồn ngủ, hoảng hốt nghe phía bên ngoài có người nói chuyện, đang muốn mở mắt, thì lại không có tiếng, yên tĩnh hơn mấy phần so với trước đó. Thế là không quản nữa, bọc mình trong chăn, tiếp tục
ngủ.
Trọng Hoa im lặng đi tới, đứng ở ngoài cửa sổ một lúc lâu,
lúc này mới từ từ đi vào noãn các. Trong phòng chưa đốt đèn, khắp phòng
đen ngòm, hắn lại chẳng cảm thấy trở ngại, linh hoạt lách qua đồ dùng và chăn đệm dưới đất của Tiểu Đường, đi thẳng đến trước giường nhỏ của
Chung Duy Duy.
Chung Duy Duy mở mắt, nàng ngửi được mùi của Trọng Hoa, nàng khẩn trương nắm chặt tay, toàn thân cứng ngắc, chẳng dám nhúc nhích.
Giường nhỏ hơi lún xuống, Trọng Hoa ngồi xuống, hắn từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa nhẹ mặt nàng, động tác dịu dàng lưu luyến,
giống như năm đó. Chung Duy Duy khó chịu muốn rơi nước mắt, nàng không
biết hắn và nàng sao lại đi tới hôm nay, là bởi vì nàng không có tướng
mạo xinh đẹp của người đàn bà kia? Hay là bởi vì những nguyên nhân khác?
Trong bóng tối, Trọng Hoa khe khẽ thở dài, hắn thu tay về, khẽ dịch chăn lên
trước, nén chặt cho nàng, lại yên lặng ngồi rất lâu mới đứng dậy đi đến
trước giường Hựu Hựu.
Hựu Hựu dùng thuốc có tác dụng an thần, ngủ rất say, Trọng Hoa chỉ dừng lại ở trước giường cậu một lát rồi đi ra ngoài.
Chung Duy Duy trở mình hết sức cẩn thận, nhìn ra phía ngoài, noãn các và tẩm
điện Trọng Hoa cách một cửa sổ khắc hoa và bình phong, nàng vì tỏ lòng
kháng nghị, treo thêm một tấm màn gấm vừa dày vừa nặng trên cửa sổ,
trong khe hở hiện ra ánh sáng yếu ớt, cung nhân trực trong tẩm điện đã
đốt sáng đèn.
Nàng chân trần đi xuống giường, đi tới phía sau rèm rình coi bên ngoài, thấy Cát Tương Quân dẫn cung nhân đi trực, cung
kính cẩn thận phục vụ Trọng Hoa cởi áo nằm xuống, rồi yên lặng không
tiếng động lui ra ngoài.
Trọng Hoa nằm trên long tháp rộng lớn,
chỉ thắp một ngọn đèn lồng lật xem sách trong tay, bìa sách đối diện với nàng, dường như có một chữ “Trà’’ thật to, chính là quyển sách trà cổ
nàng xem ban ngày.
Mặc dù dáng vẻ hắn nằm đọc sách rất đẹp mắt,
nhưng Chung Duy Duy chỉ nín thở, hắn trộm sách nàng lúc nào thế? Cho dù
thị lực hắn khác với người thường, có thể nhìn vào ban đêm, cũng không
đến nỗi lợi hại như vậy chứ?
Trọng Hoa chợt ho khan một tiếng,
giương mắt nhìn về phía nàng, dọa nàng nín thở, một cử động cũng không
dám. May mà Trọng Hoa chỉ vểnh tai nghe một hồi, liền buông sách xuống,
thổi tắt đèn nằm xuống.
Chung Duy Duy dè dặt lần mò trở về, nàng
không có thị lực ban đêm của Trọng Hoa, khó tránh khỏi có chút dò giẫm
bậy bạ, không chú ý một cái liền vấp phải Tiểu Đường, ngã mạnh xuống đất đồng thời nhanh chóng đưa tay che miệng Tiểu Đường, Tiểu Đường đang
trong giấc mộng bị nàng đè ép, cả kinh “A’’ một tiếng, Chung DUY Duy ngọ nguậy bò dậy, dán vào bên tai nàng ta khẽ nói: “Giả bộ nói mớ.’’
Tiểu Đường đã sớm bị nàng chinh phục từ linh hồn đến thân thể, nghe được
mệnh lệnh, không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái, lại lật mình lần nữa,
chẹp chẹp miệng hai cái, buồn ngủ mông lung lẩm bẩm: “Ừm ừm, ăn ngon, ăn ngon, bánh bột năng ăn thật ngon.’’
Chỉ biết ăn! Chung Duy Duy bị nàng chọc cho vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhẹ đầu nàng một cái, nhanh chóng leo lên giường nằm.
Trọng Hoa một chút động tĩnh cũng chẳng có, tựa như mới vừa rồi chỉ là Tiểu Đường đang nói mớ thật.
Chung Duy Duy thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngủ mất. Đến khi tỉnh dậy, bên ngoài
trời đã sáng, Tiểu Đường mang nước vào cho nàng rửa mặt chải đầu, cười
hì hì nói: “Cô nương ngủ khá tốt?’’
Chung Duy Duy có chút ngượng
ngùng: “Bệ hạ đi lúc nào?’’ Nàng đồng sử này thật là không làm tròn bổn
phận nghiêm trọng, trước kia lúc còn ở nơi khác có thể đến sớm trực làm
việc, bây giờ ở gần như vậy, dậy trễ không nói, ngay cả Trọng Hoa đi lúc nào cũng không biết.
Tiểu Đường cười nói: “Bệ hạ đi lúc canh
năm, không để cho người khác quấy rầy chúng ta, cũng không cho người vào dọn giường, nói là sợ quấy rầy đến hoàng trưởng tử.
Chung Duy
Duy bĩu môi, nói như vậy, nàng đã dính ánh sáng của Hựu Hựu, có thể ngủ
nướng, có đồ ăn rất ngon, còn có người phục vụ, không cần vất vả cực
nhọc theo sát Trọng Hoa chạy ngược chạy xuôi, tương lai còn có thể cầm
thù lao hậu hĩnh. Nói một cách công bằng, chỉ cần xem Trọng Hoa là quân
thượng đơn thuần, chút chuyện này rất tốt.
Nàng phấn chấn, lanh
lẹ rửa mặt chải đầu xong, sang gọi Hựu Hựu thức dậy, Hựu Hựu rất ngoan,
chỉ vùi ở trên giường một lát, liền ngoan ngoãn đưa tay nhỏ bé ra cho
nàng, để cho nàng mặc quần áo giúp cậu.
Tiểu Đường kéo chuông bạc đang rủ trước giường kêu leng keng, một đoàn cung nhân ngay ngắn mà
vào, bưng nước bưng thuốc cầm quần áo, ngay ngắn có thứ tự, mặt người
nào người nấy đều mang theo nụ cười mỉm hòa khí, khiến cho người ta nhìn vào là tâm trạng tốt ngay.
Chung Duy Duy chỉnh đốn cho Hựu Hựu
xong, dẫn cậu đi ăn điểm tâm, một ngụm canh chưa xuống bụng, một cung
nhân đến, nhỏ giọng hỏi: “Cát Thượng tẩm bảo nô tỳ tới hỏi ngài, tẩm
điện có thể thu dọn được hay chưa?’’
Chung Duy Duy vỗ đầu một
cái: “Ta lại quên mất, nếu hoàng trưởng tử đã thức dậy, vậy đương nhiên
có thể thu dọn, để ta nói với nàng.’’