Thật ra Chung Duy Duy biết hai cung nhân kia không thể làm mình bị
thương, mặc dù Lương huynh không thể công khai đứng ra đối đầu với Vi
Thái hậu, nhưng cũng sẽ không ngồi nhìn nàng bị giết chết. Nhưng thấy
biểu hiện của Hựu Hựu lúc này, trong lúc nhất thời nàng lại hơi ngây
người.
Nàng và cậu biết bất quá nửa ngày mà thôi, chỉ là Trọng
Hoa giao cậu vào trong tay nàng, nói với cậu, nàng là dì Duy của cậu,
nàng sẽ bảo vệ cậu, không để cho cậu chịu thiệt thòi. Đút một miếng bánh súng, còn làm cậu nôn hết đồ đã ăn buổi sáng, nếu không nữa thì, chính
là cướp cậu từ trong Vạn An cung ra, một mực ôm cậu chạy đến đây.
Dù nàng thật lòng sẽ không hại cậu, giúp cậu, nhũ nương nịnh bợ đáng ghét
như thế nào đi nữa, nàng cũng không sánh bằng nhũ nương bầu bạn với cậu
lâu ngày, nhưng mà cậu lại cào nhũ nương của cậu bị thương, chạy tới bảo vệ nàng, hoặc là nói, không cho là cậu bảo vệ nàng, mà là cùng nàng
đồng sinh cộng tử.
Chung Duy Duy nhìn cái đầu bù xù Hựu Hựu, cảm
thấy vô cùng hoang đường buồn cười, nhưng lại rất muốn khóc, thằng bé
này sao lại như vậy, bảo nàng làm sao ghét cậu đây! Nàng bật cười ha ha: ’’Xem kìa, mọi người đều nói ánh mắt của trẻ nhỏ sạch sẽ nhất, biết ai
là người tốt, ai là kẻ xấu. Hoàng trưởng tử che chở ta như vậy, cho nên
ta là người tốt. Cám ơn Hựu Hựu.’’
Vi Nhu hận đến đỏ mắt, dựa vào cái gì nàng ta ôm Hựu Hựu tí cậu cũng không chịu, lại đối xử Chung Duy
Duy như thế? Nàng ta dùng mắt ra hiệu với đại cung nữ Thanh Tú bên
người, Thanh Tú mượn cớ xem vết thương miệng cho nhũ nương, khẽ phân phó mấy câu.
Nhũ nương lập tức hô to về phía Chung Duy Duy: ’’Yêu
nữ! Ngươi là yêu nữ! Nói, có phải ngươi dùng nhiếp hồn thuật với hoàng
trưởng tử hay không?’’
Không đợi Chung Duy Duy trả lời, bà ta
lại hoảng sợ quay người bò về phía Vi Thái hậu: “Thái hậu nương nương, ả là yêu nữ! Người nhất định không thể tha cho ả, nếu không ả sẽ hại chết hoàng trưởng tử và bệ hạ!’’Vi Thái hậu nhìn Chung Duy Duy, nụ cười âm u lạnh lẽo: “Chẳng trách, ta nói, năm đó tiên đế gặp ngươi, không đến nửa ngày, liền xem ngươi là con gái ruột thịt, chẳng những khen ngươi đến
chỉ có ở trên trời, còn phong ngươi làm nữ quan, tin chiều nhiều năm,
không chút nghi ngờ. Bệ hạ thấy ngươi, đến nay bị ngươi làm cho mê say
thần hồn điên đảo. Hoàng trưởng tử thấy ngươi, không đến nửa ngày, liền
dám cào nhũ nương bị thương, không sợ chết bảo vệ ngươi sít sao. Hóa ra
ngươi là yêu nữ từ điện Côn Luân đi ra.’’
Trong truyền thuyết,
người của điện Côn Luân có yêu thuật, chỉ cần nhìn mắt của sứ giả lớn
nhỏ trong điện Côn Luân một cái, sẽ bị lấy mất hồn phách, giống như
tượng gỗ bị người khác thao túng, không chết không thôi.
Mọi
người đều sợ hãi mà lui về sau một bước, muốn nhìn Chung Duy Duy, nhưng
lại không dám nhìn, chỉ có Vi Nhu làm bộ kinh ngạc:’’Điện Côn Luân?
Không thể nào? Không phải nói người của điện Côn Luân đã chết hết rồi
sao?’’
Vi Thái hậu nói:’’Con trùng trăm chân, chết mà không cứng, Chung Duy Duy, ngươi thừa dịp còn sớm nhận tội đi!’’
Chung Duy Duy không ngờ Vi Nhu và Vi Thái hậu lại nghĩ ra một chiêu như vậy,
lúc này phì cười một tiếng, hài hước muốn hành lễ với Vi Nhu và Vi Thái
hậu:’’Nếu như hạ quan là môn đồ của điện Côn Luân, thì tất cả các người
đều là đồng đảng của hạ quan. Thái hậu nương nương là điện chủ của điện
Côn Luân, Thục phi nương nương là Tả hộ pháp. Thuộc hạ ra mắt điện chủ
và Tả hộ pháp.’’
Nàng nói nói cười cười, không hợp với tình huống lúc này, những cung nhân khác cũng cảm thấy hình như chuyện không đúng
như vậy, bầu không khí khẩn trương đã buông lỏng rất nhiều, Vi Nhu há
chịu cam lòng, lo lắng nhìn Hựu Hựu, nói: “Hoàng trưởng tử giống như là
bị mê hoặc hồn phách, làm thế nào đây?’’