Nhũ nương còn chưa biết mình đã lại gần đường chết một bước nữa, đánh
bạo tùy tiện ca ngợi Vi Thái hậu:’’Thái hậu nương nương không hề giống
người lớn tuổi, trẻ trung xinh đẹp như tiên nữ vậy, nô tỳ đời này chưa
từng gặp người xinh đẹp như ngài vậy, may mắn này đều là do hoàng trưởng tử mang đến cho nô tỳ.’’
Cung nhân muốn quát mắng bà ta, bị Vi
Thái hậu cản lại, Vi Thái hậu mỉm cười bảo người thưởng cho bà ta trà
hạnh nhân uống:”Hiếm thấy một cái miệng dẻo, chăm sóc Hựu Hựu chúng ta
thỏa đáng như vậy, thưởng cho nàng một ly trà hạnh nhân, nhuận nhuận
hầu.’’
Nhũ mẫu đặt Hựu Hựu qua một bên, sau khi quỳ lạy, mừng rỡ
nhận lấy trà hạnh nhân, uống một hơi cạn sạch, chưa thỏa mãn mà chép
chép miệng:’’Tạ Thái hậu nương nương thưởng, thật là uống quá ngon, mỹ
vị nhân gian.’’
Vi Thái hậu hài lòng nhếch khóe môi cười:’’Thích à, thưởng cho ngươi một chén nữa.’’
“Tạ nương nương thưởng!’’ Nhũ mẫu mừng không kể xiết, tự cho là đã có được
một chỗ dựa tốt, để chứng tỏ mình mọi chuyện đều nghĩ cho Hựu Hựu, liền
nói tiếp:’’Đồ hoàng trưởng tử ăn sáng nay đều bị Chung Duy Duy kia làm
cho ói ra cả rồi, bây giờ trong bụng trống trơn, xin Thái hậu nương
nương cũng thưởng một chén cho nó uống.""
Vi Thái hậu cười nhìn
về phía Hựu Hựu, cảm thấy đây là một ý kiến hay, không phải là đứa trẻ
Vi thị sinh dưỡng, giống Trọng Hoa như thế nào đi nữa, giống nàng như
thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối đều chỉ là một tai họa. Lại nghĩ Trọng
Hoa vì chống đối bà, đã ở bên ngoài lặng lẽ sinh trưởng tử từ lâu, giấu
bà mang vào cung, còn chẳng chịu chạm vào Vi Nhu, thì trong lòng càng
hận.
Không bằng giao cho ý trời, xem xem ông trời có nhận đứa trẻ này chăng. Thế là nhàn nhạt nói:’’Sức khỏe hoàng trưởng tử không tốt,
sợ rằng chịu không nổi thứ ngọt lịm này. Không phải hắn đi tiểu ướt quần áo rồi sao? Ngươi dẫn nó xuống thay đi.’’
Cung nhân Vạn An cung
dẫn nhũ nương đến căn phòng cách vách, đặt một chén trà hạnh nhân lên
trên bàn, rồi lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Nhũ
nương không vội thay quần áo cho Hựu Hựu, nhanh chóng lấy trà hạnh nhân, nói với cung nhân Thanh Tâm điện Minh Nguyệt cùng đi với bà ta:’’Đồ
uống chơi này lạnh rồi thì uống không ngon, ta uống trước.’’
Thấy Hựu Hựu mở đôi mắt to đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, liền cười:’’Điện hạ muốn uống ư? Nào, cho ngươi uống một ngụm.’’
Hựu Hựu mím chặt môi, xoay đầu, trà hạnh nhân bị hắn đẩy đến sánh ra ngoài
một chút, chén cũng suýt nữa rơi xuống đất, nhũ nương bị dọa vội vàng đỡ lấy, khẽ mắng:’’Ngươi thằng bé này thật là, không uống thì không uống,
ngươi đẩy chén làm gì? Làm hư đồ, nhưng bị đánh bị mắng là ta đấy.’’
Minh Nguyệt vừa thay quần cho Hựu Hựu, vừa cười khuyên bà ta:’’Hoàng trưởng tử không hiểu chuyện, ngài đừng mắng nó nữa.’’
Nhũ nương nhìn nhìn Minh Nguyệt,mi thanh mục tú, luôn an tĩnh thuận theo,
không giống những cung nhân khác không nhìn thẳng vào mắt nàng, liền
sinh ra chút lòng lôi kéo, đưa trà hạnh nhân cho Minh Nguyệt:’’Đồ ngon
thật đấy, ngươi nếm thử xem? Nếm rồi thay quần áo tiếp, trong chốc lát
nó không lạnh được đâu.’’
Dĩ nhiên là đồ tốt rồi, đồ tốt đòi mạng mà, bệ hạ chỉ phân phó nàng đừng để hoàng trưởng tử chạm vào, nhưng
không nói cần quản người đàn bà chỉ biết dùng hoàng trưởng tử giành công lãnh thưởng, nhưng không biết yêu quý thương tiếc. Minh Nguyệt cười
lạnh trong lòng, giọng điệu vẫn ôn hòa dễ gần:’’Đa tạ ý tốt, ta không
uống được cái này, uống vào là đau bụng, không có phúc.’’
“Đúng
là không có phúc thật.’’ Nhũ nương cũng không khuyên nàng nữa, ngước cổ
uống sạch trong một hớp, chép chép miệng:’’Thay xong chưa? Mau, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện với Thái hậu nương nương.’’ Lại dặn dò Hựu
Hựu:’’Điện hạ lanh chút, đừng hiền lành ngơ ngác mãi thế, đó là hoàng tổ mẫu của ngươi mà, ngươi không có mẫu phi, có thể được bà và Thục phi
nương nương chiếu cố, thì ngươi có tiền đồ rồi.’’
Hựu Hựu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:’’Các nàng không thích ta, nàng ta nhéo ta.""
Nhũ nương cau mày:’’Ai nhéo ngươi?’’
Hựu Hựu khẽ nói:’’Người đàn bà mặc y phục đỏ ấy.’’Nữ nhân mặc quần áo đỏ là Vi Thục phi. Nhũ nương sợ che miệng Hựu Hựu lại, không quan tâm cậu bị nhéo chỗ nào, bị thương có nặng hay không, lên
tiếng là dọa nạt cậu:’’Đừng nói bậy, Thục phi nương nương thương ngươi
còn không kịp, sao lại nhéo ngươi, đừng nghe người khác nói càn, rêu rao bậy bạ theo.’’
Trong mắt Hựu Hựu ứa nước mắt, quật cường cắn môi rũ mắt không nói gì thêm nữa.
Nhũ nương đoạt cậu từ trong lòng Minh Nguyệt, ôm cậu đi ra ngoài, liên miên dặn dò cậu, muốn cậu lấy lòng Vi Thái hậu và Vi Thục phi.
Vi Nhu đã thay quần áo, đang nhỏ giọng trò chuyện với Vi Thái hậu, thấy nhũ
nương ôm Hựu Hựu đi ra, liền ngừng nói. Vi Thái hậu đã biết chuyện xảy
ra trong căn phòng cách vách, biết Hựu Hựu không uống trà hạnh nhân,
liền ra hiệu Vi Nhu:’’Dỗ nó đi, dỗ được rồi, ngươi mang hắn về nuôi.’’
Có thể nắm chặt hoàng trưởng tử ở trong tay đương nhiên là chuyện tốt vô
cùng, Vi Nhu cười híp mắt tiến lên muốn ôm Hựu Hựu, Hựu Hựu ôm chặt lấy
cổ của nhũ nương, kiên quyết không chịu qua đó.
Nhũ nương
gắng tách tay Hựu Hựu ra, cứng hắn đưa cậu cho Vi Nhu, Hựu Hựu khóc
toáng lên, kiên quyết không làm, Vi Nhu vừa tức vừa hận, lại không có
bất kỳ cách nào.
Một cung nhân đi vào, tiến tới bên tai Vi Thái hậu nói khẽ:’’Chung Duy Duy tới, cầu kiến nương nương ạ.’’
“Không gặp.’’ Vi Thái hậu nhếch khóe môi, mỉm cười nháy mắt với Vi Nhu, nhàn
nhạt nói:’’Ngươi ngay cả dỗ cũng không xong, còn muốn nuôi hắn sao?’’
Vi Nhu bị bà kích thích tính khí, thế nào cũng phải đoạt Hựu Hựu cho bằng
được, vì vậy Hựu Hựu càng khóc thảm hơn, thậm chí la lên:’’Cứu mạng, cứu mạng, phụ thân cứu con!’’
Vi Thái hậu rất hài lòng, không phải
Trọng Hoa che chở Chung Duy Duy ư? Chung Duy Duy có bản lãnh dám xông
vào Vạn An cung, thì nàng dám để người giết Chung Duy Duy ngay tại nơi
này, cho nên tốt nhất Hựu Hựu khóc lợi hại hơn chút nữa.
Chung
Duy Duy cố gắng thương lượng với hoạn quan trông cửa cung:’’Bệ hạ lệnh
ta chăm sóc hoàng trưởng tử, hoàng trưởng tử khóc lợi hại thế, ta phải
đi vào xem là chuyện gì xảy ra.’’
Hoạn quan bộ dạng uể oải chắn
cửa, tràn đầy khinh thường:’’Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thái hậu nương
nương là ai? Đó là tổ mẫu ruột của hoàng trưởng tử, chỉ có yêu quý
thương hoàng trưởng tử, chẳng lẽ lại có thể hại người sao? Có bản lãnh
thì ngươi xông vào đi, muốn bảo ta để ngươi đi vào, vậy thì đừng hòng.’’
Chung Duy Duy rất rõ ý định của Vi Thái hậu, nàng không tính xông vào, nhưng
mà Vi Thái hậu cũng đừng nghĩ một tay che trời. Nàng nói hết lời hay,
chỉ là vì chờ Lương huynh dựa theo dặn dò của nàng, kịp thời làm xong
chuyện.
Khoảnh khắc đó đến đúng hạn, làn khói nghi ngút bay lên
sau đại điện Vạn An cung, cung nhân kinh hoảng thất thố la to:’’Đi lấy
nước, đi lấy nước, mau mau hộ giá.’’
Vi Thái hậu và Vi Nhu sợ hết hồn, không đoái hoài đến Hựu Hựu, vội vội vàng vàng trốn trong một đám
cung nhân vây quanh đi ra bên ngoài.
Minh Nguyệt kéo nhũ nương
nhiều tuổi, cướp lấy Hựu Hựu chạy ra bên ngoài cùng đám người, ngó thấy
người khác không chú ý, dọc theo chân tường một hơi chạy đến cửa cung
Vạn An.
Cung nhân trông cửa muốn ngăn lại, Chung Duy Duy gấp gáp
tiến lên, hung thần ác sát đẩy mạnh hắn ngã lảo đảo, mắng:’’Không trông
thấy đi lấy nước sao? Còn không mau đi cứu hộ Thái hậu nương nương?” Rồi vươn tay ra, nhận lấy Hựu Hựu.