“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc” Chung Duy Duy bị một tràng tiếng đập cửa làm
giật mình tỉnh lại, nàng đánh ngáp, theo thói quen hỏi:’’Thiêm Phúc, bên ngoài xảy ra chuyện gì...’’ Lời còn chưa dứt, liền nghĩ Thiêm Phúc đã
không còn, vì vậy ánh mắt đau xót, rơi lệ.
Mò mò khoác áo xuống
giường, mở cửa ra một khe hở nhìn ra phía ngoài, nghe được giọng nói
không rõ từ bên ngoài truyền tới:’’Thái hậu nương nương có việc gấp, mời bệ hạ nhanh chóng đến Tây Thúy cung một chuyến...’’
Trừ giọng
nói này ra, còn có một giọng nói the thé kêu to:’’Bệ hạ cứu mạng, bệ hạ
cứu mạng, Hiền phi nương nương xảy ra chuyện lớn...’’
Chuyện gì
lộn xộn thế, Chung Duy Duy cau mày, có lòng đi ra ngoài hỏi tình hình,
lại lo lắng sẽ chạm mặt với Trọng Hoa. Nàng nhìn về phía tẩm điện của
Trọng Hoa, bên trong vừa mới lên đèn, nghĩ đến dù gì đi nữa cũng không
nhanh như vậy, nàng chạy ra ngoài, túm lấy một tiểu hoạn quan:’’Chuyện
gì xảy ra?’’
Tiểu hoạn quan lời ít ý nhiều nói chuyện đã xảy ra
cho nàng nghe:”Ban đêm Hiền phi nương nương bị bệnh cấp tính, Lữ Thái
quý phi đi thăm, bị Thái hậu nương nương chặn ở Tây Thúy cung, muốn trị
tội các nàng đêm khuya tư hội mật mưu.’’
Chung Duy Duy ngửi được
mùi âm mưu nồng nặc, ban ngày Lữ Thuần còn rạng rỡ xinh đẹp nhìn nàng
cười nhạo kia mà, đột nhiên nửa đêm liền bị bệnh cấp tính, bị bệnh cấp
tính không đi tìm thái y, lại muốn tìm Lữ Thái quý phi.
Vi Thái
hậu lại kỳ lạ hơn, không biết tại sao chạy đi bắt tư hội mật mưu gì đó,
người ta là cô cháu, cũng chẳng phải là cô nam quả nữ gì kia.
Đợi đã... Thiêm Phúc mới chết, các nàng liền gây ra một màn kịch hay thế này, chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện này?
Chung Duy Duy nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hai cung nhân đến báo tin
kia, hận không thể xông tới bắt bọn hắn lại đánh cho một trận, rốt cuộc
là ai làm? Là ai giết Thiêm Phúc vô tội?
“Bệ hạ bệ hạ...”Hai cung nhân báo tin kia hô to lên, Chung Duy Duy vừa quay đầu lại, thấy Trọng
Hoa ăn mặc chỉnh tề vẻ mặt lạnh lùng đi về phía nàng.Tránh là không
tránh khỏi, nàng hành lễ theo quy củ:’’Thỉnh an với bệ hạ.’’
Giày ống của Trọng Hoa hơi dừng ở trước mặt nàng, nàng cho là hắn sẽ nói gì
đó, có lẽ sẽ bảo nàng cùng đi tìm kết quả gì đó, nhưng hắn chẳng nói câu nào, trực tiếp đi trước mặt nàng.
Chung Duy Duy không cam lòng,
loại chuyện bí mật trong cung này vốn nên cho đồng sử là nàng đi theo
ghi chép chứ nhỉ, nàng tự động đứng dậy đuổi theo:’’Bệ hạ...’’
Trọng Hoa như là không nghe thấy, tự lên long liễn, vỗ vào tay vịn, cung nhân nâng long liễn lên, đi ra ngoài thật nhanh.
Chung Duy Duy chạy không được mấy bước liền bị rớt lại, đuổi cũng không đuổi
kịp, giận đến giậm chân, đồng sử nắm giữ ghi chép chuyện thường ngày
trong cung, hắn dựa vào gì không để cho nàng đi? Vốn là muốn mặt dày mày dạn theo sau, rồi nghĩ đến Thiêm Phúc chợt mất mạng, lại tự giác lui về phòng, nằm ở trên giường mở mắt đến trời sáng.
Trọng Hoa vẫn
chưa về, nàng không ngủ được, liền chạy ra ngoài hỏi thăm tin tức, Tiền
cô cô đang ăn điểm tâm, thấy nàng đến liền bảo người mang đũa đến cho
nàng:’’Một mình ăn cơm quá quạnh quẽ, sau này ngươi cũng dời đến đây ăn
điểm tâm chung với ta đi.’’
Chung duy duy không có hứng ăn uống:’’Bệ hạ đã từ Tây Thúy cung đi thẳng Chiêu Nhân cung rồi ư?’’
Tiền cô cô kinh ngạc nói:’’Chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi còn là đồng sử
hay không thế? Hành tung của bệ hạ chẳng lẽ ngươi không nên biết nhất
sao?’’Chung Duy Duy bị câu này kích động không nhẹ, vỗ miệng hàm hồ nói
không rõ:’’Lại không có người nào nói cho ta! Chẳng phải là ta đang hỏi
đấy sao?’’
Tiền cô cô nhíu mày:”Chẳng lẽ đêm qua ngươi không đi
theo? Rõ ràng ta thấy ngươi thức rồi mà. Chẳng may bệ hạ ngủ lại Tây
Thúy cung thì sao? Không có ghi chép thì làm sao?’’
Chung Duy Duy bị đâm trúng chỗ giấu kín nhất, về chút lo âu người khác không nhận ra
kia, rất xấu hổ lại rất căm giận mình, cúi đầu nhàn nhạt nói:’’Bệ hạ
không cho phép ta đi. Ngủ lại Tây Thúy cung cũng chẳng sao, ta sẽ cho
người bổ sung đầy đủ."
Tiền cô cô buông đũa xuống dạy dỗ
nàng:’’Không phải ta nói ngươi đâu, Tiểu Chung. Thái độ này của ngươi
khác một trời một vực so với lúc trước hầu hạ tiên đế. Cái gì gọi là bệ
hạ không cho phép ngươi đi? Bệ hạ bảo người khác cản ngươi à? Ngươi vốn
là nên theo sau, đó là chức trách của ngươi! Còn nữa cái gì gọi là bảo
người bổ sung đầy đủ? Loại chuyện này là phải tận mắt nhìn thấy, chính
tai nghe mới chắc chắn chứ? Ngươi tìm ai bổ sung? Hiền phi? Bệ hạ? Người bên cạnh Hiền phi? Hay là người bên cạnh bệ hạ? Chẳng may, lẫn lộn
huyết mạch hoàng gia thì làm như thế nào?’’
Vốn trong lòng Chung
Duy Duy còn tức, lại bị những lời này của Tiền cô cô khiến cho lửa giận
bốc lên ba trượng, thở phì phò đẩy chén đũa ra:’’Ta không ăn! Hắn là
thiên tử, hắn muốn làm gì thì làm, ai có thể quản hắn được? Hỏi những
người khác không chắc chắn, ta hỏi chính hắn! Như vậy cuối cùng có thể
coi như là làm hết bổn phận rồi chứ?’’
Rốt cuộc vẫn là không nhịn được ghen thôi chứ gì? Sáng sớm chạy tới đây, chẳng phải là muốn biết
bệ hạ có ngủ lại với sủng hạnh Hiền phi hay không thôi sao? Tiền cô cô
rủ mi, che giấu ý cười trong mắt, giọng nói vẫn lạnh lùng kiên quyết
không cho bàn bạc:’’Vốn chính là chức trách của ngươi.’’
Chung
Duy Duy không thể nghe được tin tức nào từ chỗ Tiền cô cô, ngược lại để
lại một bụng tức giận, quyết tâm muốn trả thù một chút:’’Không có tiệc
đón gió gì nữa, Thiêm Phúc không còn, ta không có tiền, tâm tình ta
không tốt, không có tâm trạng ăn ăn uống uống cùng cô cô.’’
Tiền
cô cô vỗ nhẹ bả vai nàng, an ủi nàng:’’Không có tiền không sao, cô cô
cho ngươi mượn, ngày hôm qua bệ hạ mới thưởng rất nhiều vàng bạc cho ta
đây.’’
Đối với người khác hào phóng như vậy, đối với nàng thì keo kiệt, bổng lộc khấu trừ hết lần này đến lần khác, chẳng để lại cho nàng văn tiền nào. Chung Duy Duy nhịn không phun ra máu, vịn bàn đứng
dậy:’’Không cần! Ăn với chả uống, ta còn đang bị cấm túc, lại không ra
khỏi cửa, mượn bạc làm gì!’’
Tiền cô cô cũng chẳng so đo:”Đi đi, đi đi, nhớ nói rõ chuyện này với bệ hạ, đừng nhầm chuyện khác.’’
Chung Duy Duy đau buồn trở về, chạm mặt Cát Tương Quân, Cát Tương Quân tiện
thể đưa bánh cho nàng, giống như vô tình tán gẫu cùng nàng:’’Biết gì
chưa, tối hôm qua Dương Tẫn Trung chết rồi.’’
Đây là một tin lớn
nha! Dương Tẫn Trung chết rồi, tương đương với một cánh tay của Vi Thái
hậu bị chém. Chung Duy Duy kích động đến ánh mắt cũng sáng lên, hạ thấp
giọng:’’Chết thế nào?’’
Cát Tương Quân nhẹ giọng nói:’’Nghe nói
là nửa đêm đi nhà cầu không cẩn thận té nhào một cái, đầu ngâm đúng vào
trong bồn tiểu chết chìm. Vết thương sắp lành rồi, chậc chậc, cái này
gọi là không lường được tiết trời mưa gió, họa phúc người một sớm một
chiều.’’ Rồi dùng ánh mắt ám chỉ với Chung Duy Duy, ý bảo “Muội hiểu
mà.’’
Rốt cuộc Chung Duy Duy đã vui vẻ một chút, việc này nhất
định là Trọng Hoa báo thù trút giận vì Thiêm Phúc đây mà. Con người
Trọng Hoa này, ưu điểm lớn nhất chính là bao che, không chịu nhẫn nại
thiệt thòi.
Cát Tương Quân tiếp tục nói:’’Còn nữa nha, nghe nói
đêm qua Vạn An cung và Phù Dung cung ồn ào không giải quyết được, đều
muốn bệ hạ nghiêm trị truy xét đối phương, bệ ai chẳng cho ai mặt mũi,
bảo Thái hậu nương nương từ tâm ít sinh sự một chút, cấm túc Thái quý
phi một tháng, Hiền phi và Thục Phi bị khiển trách nghiêm khắc, phạt
bổng lộc nửa năm, rất nhiều cung nhân bên người các nàng cũng bị bản
tử*, bị đuổi ra ngoài. Nhưng bệ hạ nói, chuyện vẫn chưa xong, phải tra
đến tận gốc tận ngọn.’’