Chung Duy Duy nằm trên giường, chẳng muốn nhúc nhích một chút nào. trời
đã tối hẳn, nàng cũng chẳng muốn đốt đèn, Tiền cô cô và Cát Tương Quân
mấy lần đến gõ cửa, hỏi nàng có muốn ăn cơm không, có muốn các nàng ở
cùng không, đều bị nàng từ chối, nàng chỉ muốn đợi một người.
Có người gõ cửa, nàng nhịn không được nói:’’Ta không có ở đây.’’
Người ngoài cửa im lặng một lát, lại gõ cửa lần nữa, tiếng gõ cửa vang lên
từng hồi, giống như gió táp mưa sa, ồn ào làm người khác phiền lòng.
Chung Duy Duy giống chim đà điểu vùi đầu vào trong chăn, tai không nghe
lòng không phiền.
Lại qua một lúc lâu, cửa đột nhiên phát ra một
tiếng vang thật lớn, bị người đá văng từ bên ngoài, Chung Duy Duy sợ hết hồn, từ trong chăn thò đầu ra, chỉ thấy Trọng Hoa cả người tản ra khí
lạnh cùng tức giận, đứng ở cửa nhìn thẳng vào nàng, ánh sáng của đèn
lồng chiếu từ phía sau hắn, làm cho hắn trông thật cao lớn có khí thế.
Sau lưng hắn không có người đi theo, toàn bộ Thanh Tâm điện cũng hết sức yên ắng, giống như chỉ còn lại hai người bọn họ vậy.
Chung Duy Duy mệt mỏi liếc hắn một cái, uể oải nói:’’Xin bệ hạ thứ tội, vi
thần có bệnh trong người, không thể đứng dậy nghênh giá.’’ Nàng không có tâm trạng cũng không có sức ứng phó hắn, chỗ nào mát mẻ thì đi chỗ đó
đi.
“Hóa ra ngươi còn sống.’’ Trọng Hoa đi vào trong phòng, chân
phải tùy ý móc về phía sau một cái, cửa liền đóng lại, ngăn cách căn
phòng nho nhỏ với bên ngoài thành hai thế giới.
Chung Duy Duy không thích Trọng Hoa mang tới loại cảm giác bị áp bức này, nhíu mày:”Bệ hạ tìm thần, là có gì phân phó chăng?’’
Trọng Hoa ngồi xuống mép giường của nàng, hờ hững nói:’’Sợ ngươi nghĩ không
thông rồi chết ngộp, đổi người khác làm đồng sử, nhưng không sai bảo chu đáo được như ngươi.’’
Chung Duy Duy đột nhiên sinh ra một cơn
tức giận:’’Nếu ta chết rồi, chẳng lẽ bệ hạ không phải vui mừng hơn sao?
Dù sao ngươi cũng hận ta thấu xương, chỉ mong sao ta không ổn. Ta chết
rồi, đúng lúc tránh để lại cho ngươi tiếng xấu sát hại đồng môn.’’
Trọng Hoa lạnh lùng nhìn nàng chăm chú:’’Lời này, nên nói ngược lại chứ nhỉ?
Nếu trẫm chết rồi, ngươi hẳn rất vui mừng, dù sao ngươi hận trẫm tận
xương.’’
Chẳng lẽ nàng không nên nói sao? Trêu chọc nàng, lại dây dưa không rõ với nữ nhân khác, phản bội thì cũng phản bội đi, còn sống
chết lôi kéo nàng không buông, quả nhiên không hổ là người làm hoàng đế, thấy một người yêu một người, còn có lý chẳng sợ, không hề biết xấu hổ.
Những hận ý đã chìm xuống trong lòng Chung Duy Duy rất lâu đều xông lên,
không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn Trọng Hoa, trả đũa:’’Bệ hạ thật là anh minh, lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy ý nghĩ của vi
thần.’’
Tay lạnh như băng chính xác nắm lấy cổ tay nàng, giọng
nói Trọng Hoa u ám khàn khàn của Trọng Hoa vang lên bên tai nàng:’’
Ngươi cảm thấy là trẫm hại chết Thiêm Phúc? Có phải ngươi cảm thấy, nếu
không phải trẫm thế nào cũng phải giữ ngươi lại trong cung này, Thiêm
Phúc cũng không đến nổi bởi vì ngươi mà chết hay không?’’
Nước
mắt Chung Duy Duy lần nữa không khống chế được chảy ra, nàng không muốn
nhắc tới chuyện lúc trước, ra vẻ mình có nhiều nhớ nhung, lại bị hắn
cười nhạo tổn thương, cho nên chỉ có thể nói chuyện Thiêm Phúc:’’Ta làm
sao lại không biết xấu hổ, ấy mà còn đến nổi đẩy sai lầm của mình lên
trên người khác được.’’
Vốn chính là nàng không bảo vệ Thiêm Phúc
tốt, nàng có quyết tâm và ý nghĩ đấu tranh cùng đám người Vi Thái hậu,
nhưng không ngờ tới người bên cạnh nàng sẽ vì vậy mà bị liên lụy, chẳng
những không nhắc nhở bảo vệ Thiêm Phúc, còn chủ động để Thiêm Phúc ra
ngoài, đưa thân vào trong nguy hiểm.
“Dù là ngươi trách trẫm,
cũng đâu trách lầm.’’ Trọng Hoa thấp giọng nói:’’Vốn cũng là trẫm hoàng
đế vô năng này, mới có thể để trong cung rối loạn như vậy, mới sẽ liên
lụy đến ngươi, mới có thể để cho trong mắt những người này chỉ có Vi
thị, Lữ thị, mà chẳng có hoàng đế.’’
Giọng của hắn vừa đau khổ
vừa tự giễu, Chung Duy Duy chưa từng thấy Trọng Hoa như vậy, ở trong mắt trong lòng nàng, từ trước đến giờ Trọng Hoa đều làm việc vừa nhanh vừa
tốt, tính tình mạnh mẽ quả quyết, kiêu ngạo lại bá đạo. Còn nữa, nàng
không có nghe lầm chứ? hắn lại còn nói, bởi vì hắn vô năng, cho nên liên lụy nàng?
Là mặt trời mọc lên từ phía Tây? Hay là trên trời rơi
xuống mưa đỏ? Chung Duy Duy ngồi thẳng người, đến gần quan sát Trọng
Hoa, chẳng lẽ là bởi vì không đốt đèn, trong phòng cũng không có người
khác, cho nên hắn mới dám nói lời này? Nàng có loại cảm giác là lạ,
không nhịn được nói:’’Ta đang nằm mơ sao? Bệ hạ có thể để cho ta ở lại
làm việc giúp ngài, đó là ân thưởng của trời cao, ta nên cảm kích đến
rơi nước mắt mới đúng, sao lại là liên lụy được?’’
Trọng Hoa rủ mắt không nói một lời, cái tay vẫn siết chặt cổ tay nàng bỗng nhiên nới lỏng.
Chung Duy Duy có chút hối hận, nhưng nghĩ đến những chuyện hắn làm với nàng
trước kia, không nhịn được vẫn hận hắn, chẳng qua là những lời khó nghe
lại chẳng nói ra được nữa, liền thở gấp lùi vào bên giường. Hắn giả bộ
đáng thương thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không đồng tình hắn, tha thứ
cho hắn, giữa bọn họ chỉ có thể làm đồng môn, chỉ có thể làm vua tôi,
đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất nàng có thể làm được.
Trọng Hoa
yên lặng chốc lát, thấp giọng nói:’’Chuyện Thiêm Phúc, trẫm sẽ tự cho
ngươi một câu trả lời. Nếu ngươi là nữ quan ngự tiền của trẫm, trừ trẫm, người khác không một ai được động vào ngươi, đây là sự cam đoan của
trẫm với ngươi. Ngoài ra, hôm nay những lời ngươi nói ở Vạn An cung,
trẫm tâm lĩnh.’’ Trừ A tỷ và Hứa Cập Tri đã chết ra, chẳng có bất kỳ
người nào, sẽ đau lòng hắn như vậy, bất bình giùm hắn, dám lấy thân hình nhỏ bé chống lại cường quyền.
Chung Duy Duy bỉu môi:’’Bệ hạ
không cần suy nghĩ nhiều, thần chỉ là vì tự vệ mà thôi.’’ Nói xong thầm
tự cảm thấy rất thoải mái, chính là như thế! Trước kia Trọng Hoa sẽ
thường xuyên làm như vậy, ra vẻ nàng tự mình đa tình lắm vậy, hôm nay
rốt cuộc nàng cũng trả thù được một lần! Sau này nhất định phải thường
xuyên làm như vậy!
Trọng Hoa lại không giở tính khí ra, mà là
lặng lẽ ngồi cùng nàng rất lâu, Chung Duy Duy nằm vật xuống, uể oải
nói:’’Vi thần ốm yếu thân thể không lành lặn, không ngủ nữa thì chết
mất, mời bệ hạ về đi.’’
“Tin rằng ngươi cũng biết, mấy ngày nữa,
có một người đối với ta mà nói rất quan trọng sẽ vào cung.’’ Rốt cuộc
Trọng Hoa mở miệng, giọng điệu rất là cẩn thận, tựa hồ còn mang theo
chút mong đợi:’’Chung Duy Duy, trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể
hỏi trẫm một vấn đề.’’
Người đối với hắn mà nói rất quan trọng? Trong lòng Chung Duy Duy vừa đau vừa vừa chát, không nói rõ mùi vị gì.
“Nói gì đều được sao?’’ Trực giác cho Chung Duy Duy biết Trọng Hoa hy vọng
nàng hỏi chuyện về một nữ nhân, chuyện này cũng là chuyện nàng muốn hỏi
nhất, tại sao hắn lại không quan tâm tình cảm nhiều năm phản bội nàng,
nữ nhân kia là ai, tốt hơn nàng chỗ nào? Hắn lôi kéo không thả nàng đi
như vậy rốt cuộc là muốn thế nào?
Trọng Hoa nói:’’Ta sẽ tận lực.’’
Cái gì gọi là hắn sẽ tận lực? Chung Duy Duy đột nhiên cảm thấy rất không có ý nghĩa, nàng tận mắt nhìn thấy, hỏi chẳng qua là tự mình chịu nhục,
còn sẽ bại lộ nhược điểm và bí mật của nàng. Dù là đã thua, cũng phải
thua cho đẹp cho tôn nghiêm, khinh thường lớn nhất chính là không quan
tâm. Nàng hỏi hắn:’’Xin hỏi bệ hạ lúc nào mới chịu để thần xuất cung?’’
Trọng Hoa chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng, hình như rất là thất vọng, rất là khổ sở, rất là bất ngờ với vấn đề của nàng