Chung Duy Duy phân lá trà đã ép xong thành hình tròn, sau đó đặt vào
trong chậu sành, dùng chày gỗ giã nghiền mịn, một đợt trà thượng hạng
nhất, từ lúc giã nghiền đến thành phẩm, phải thêm mười sáu lần nước, mỗi lần đều phải chờ đến khi toàn bộ nước thêm vào khô mới có thể thêm nước lần nữa. Nàng làm vừa kiên trì vừa cẩn thận, hai bàn tay đầy bọng nước
cũng không chịu dừng lại.
Cát Tương Quân dẫn theo người đến giúp
nàng, đau lòng nói:’’Cứ tiếp tục thế này tay muội sẽ phế mất, muội chỉ
cần quan tâm lúc nào nên châm nước, lúc nào trà được, việc tốn sức để
cho người khác làm.’’
Cánh tay Chung Duy Duy quả thật là không
thể nhấc lên nữa, liền bất mãn ngồi xuống, nhìn cung nhân giã nghiền
trà. Cát Tương Quân ngồi bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi nàng:’’Lúc tiên
đế còn tại thế, không phải là cố ý chọn mấy người tay nghề thuần thục
đến giúp muội chế trà à? Người đâu rồi? Sao lại không gọi bọn họ cùng
làm?’’
Chung Duy Duy cười khổ:’’Tỷ quên rồi à, mùa xuân năm nay
tiên đế mắc bệnh, Vạn An cung đã nói rằng uống nhiều trà thang rồi,
không cho chế trà, đuổi người đi hết sạch. Lúc này đi đâu cũng chẳng
biết nữa, muội gọi người đến thế nào.’’
Cát Tương Quân cũng thở dài theo nàng:’’Xin bệ hạ, đi xin bệ hạ.’’
“Lần này không quá nhiều trà, lần sau hãy nói.’’ Chung Duy Duy mặt ủ mày
chau, nàng lại đắc tội Trọng Hoa, Trọng Hoa chưa chửi mắng làm khó nàng
là tốt rồi, sao còn có thể cung cấp nhân công cho nàng? Có thể chịu đựng thì cứ chịu trước thôi.
Nghiền trà là tốn thời gian nhất, lúc
nghiền xong đã là nửa đêm, Chung Duy Duy bốc một nắm trà lên, vừa xoa
vừa vân vê như vậy, xác nhận quả thực đều đã mịn rồi, lúc này mới ép mẻ
trà vào trong khuôn bằng bạc.
Bước cuối cùng là sấy, Chung Duy
Duy có bí pháp gia truyền độc nhất vô nhị, nên không cho người khác giúp nữa, bởi vì là đêm khuya, cũng chẳng ai tới quấy rầy nàng. Thiêm Phúc
không biết nhóm lửa, lửa lúc lớn lúc nhỏ, Chung Duy Duy dứt khoát đuổi
nàng đi, tự vén tay áo mình.
Nhưng mà vừa phải nhóm lửa vừa phải
quá thủy với sấy trà, khó tránh khỏi luống cuống tay chân, đang lúc bận
rộn đầu đầy mồ hôi, cửa nhỏ phòng bếp chi nha một tiếng bị người khác
đẩy ra, Trọng Hoa vẻ mặt lạnh lùng đi vào, không nói hai lời, ngồi xổm
xuống rồi nhận lấy cái ống thổi gió nhóm lửa.
Chung Duy Duy không ngờ hắn lại đến nữa, hơn nữa xuất hiện chính là cách thức như này, mặc
long bào kéo ổng thổi gió nhóm lửa giúp nàng, thật sự là cảnh tượng quá
mức kỳ quái.
“Ngươi muốn làm khét trà à? Khét thì lấy bổng lộc
năm sau của ngươi đền trẫm.’’ Trọng Hoa hung dữ trừng to mắt nhìn sang,
Chung Duy Duy vội vàng nhảy dựng lên, đặc biệt chuyên tâm ứng phó với
bánh trà.
Từ trước đến giờ phương pháp chế trà của nàng chưa từng giấu diếm Trọng Hoa, hắn từng là bạn hợp tác chế trà tốt nhất của nàng, bọn họ phối hợp ăn ý, hai bên chỉ cần một ánh mắt, là có thể biết ý tứ
lẫn nhau.
Hương trà dần nồng, sắc trời dần sáng, Trọng Hoa dập lửa, đứng dậy đi khỏi.
“Bệ hạ...’’ Chung Duy Duy không kiềm được gọi hắn lại, muốn khuyên hắn ban
ngày đừng làm việc nữa, ngủ bổ sung một giấc thật ngon. Chính nàng vì
chế trà đã thức hai ngày hai đêm, có thời gian chỉ nghỉ ngơi hơn một hai canh giờ, Trọng Hoa cũng thức trắng với nàng, ban ngày còn phải hao tổn tinh thần xử lý chính vụ, chắc hẳn hắn cũng rất mệt.
Trọng Hoa
ngạo mạn nói:’’Đừng tự mình đa tình, chỉ là trẫm hy vọng có thể tận dụng hết khả năng*, để cho ngươi luyện tập trà kỹ nhiều một chút, biết đâu
một ngà kia có thể đánh bại Mai Tuân, rửa sạch nỗi nhục trước kia. Dù
sao Ly quốc chúng ta chính là dựa vào trà mà sống.’’
(*Nguyên văn: Vật tẫn kỳ dùng 物尽其用)Được rồi, tự mình đa tình, vật tẫn kỳ dùng.
Chung Duy Duy cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói:’’Chỉ là thần muốn nói với bệ hạ,
lúc trước tiên đế còn sống, từng chọn lựa kỹ ra một nhóm thợ chế trà
thuần thục, mùa xuân tiên đế phát bệnh, thái hậu nương nương đuổi hết
nhóm người này đi. Nếu như bệ hạ muốn đánh bại Đông Lĩnh, như vậy bệ hạ
cũng không cần tự mình ra trận, ngài là thiên tử, loại việc thô kệch này không thích hợp cho ngài làm.’’
Trọng Hoa cười nhạt:”Chung Duy
Duy, gan ngươi thật đúng là đủ to. Có người thích chế trà, có người
thích uống trà, có người thích danh đao, có người thích thi họa, trẫm
thích chế trà uống trà, ai cần ngươi lo?’’ Nói xong rồi hừ lạnh một
tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Chung Duy Duy vội vàng nói:’’Nếu không thì, ngài trả lại Tiểu Đường cho thần cũng như nhau.’’
Bóng lưng Trọng Hoa lạnh lùng cứng rắn, nàng cũng không biết rốt cuộc hắn có nghe vào không nữa.
Không bao lâu sau, tiếng roi thanh thúy vang lên, Chung Duy Duy xuyên qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy Trọng Hoa ngồi ở trên long liễn cao cao, vẻ mặt nhạt nhẽo lạnh lùng, cao không thể với tới. Dường như Trọng Hoa
ngồi xổm trước lò giúp nàng thổi gió, nhóm lửa, nhấc nồi, xách nước vừa
rồi căn bản là giấc mộng Nam Kha của nàng.
Trời sáng, Chung Duy
Duy thu dọn bánh trà, khói bay mù mịt, cầm cây quạt quạt mạnh một trận,
cuối cùng phiến quạt rơi xuống, nàng ngã về phía sau, té nằm trong lòng
Thiêm Phúc nói lầm bầm:’’Ta không được nữa, không được nữa, mau mang ta
về phòng, ta muốn đi ngủ.’’
Thiêm Phúc thấy sắc mặt nàng tái
nhợt, sợ đến to tiếng gọi người, Lý An Nhân vẫn dẫn người đợi ở bên
ngoài, nghe tiếng liền vào trong, chỉ huy người mang Chung Duy Duy về
phòng. Mí mắt Chung Duy Duy như nặng nghìn cân, trước khi mê man, nàng
chỉ nghe Lý An Nhân hoảng hốt hỏi:’’Thái y, mạch tượng của nàng thế
nào?’’
Thái Y tới rất nhanh, nàng mới vừa ngã xuống đã đến rồi,
Trọng Hoa đã có sớm có dự liệu nhỉ, thật đúng là tận dụng hết cả, thân
thể này sao càng ngày càng kém đi thế? Chung Duy Duy thở dài, ngủ say
như chết.
Nàng quá mệt mỏi, coi như là đang ngủ cũng chẳng an ổn, luôn luôn nằm mơ, giấc mộng chính là chuyện cũ lúc trước. Nàng mơ thấy
nghĩa phụ qua đời, Chung Mậu mắc bệnh, cần gấp Thiên Nguyên đan, nàng
không tìm được Trọng Hoa, chỉ có thể xin sư mẫu, mặt sư mẫu âm u nói cho nàng biết:’’Thiên Nguyên đan tốt như thế à? Trước đây mấy viên nghĩa
phụ ngươi tích trữ đều cho tỷ đệ ngươi, cho nên chính ông ấy ngã bệnh
lại không tìm được thuốc, nên bây giờ mới chết sớm như vậy.’’
Đại sư tỷ Chung Hân Nhiên ngồi ở bên cạnh, dịu dàng khuyên sư mẫu:’’A
nương, đừng trách nàng, nàng cũng là chẳng có cách nào, cuối cùng vẫn
không thể nhìn Chung Mậu chết được. Lần trước không phải là nghe trong
nhà Văn tiên sinh cất giấu một viên sao? Chúng ta đi xin ông ấy, dùng
nhiều tiền mua lại, để cho hắn cứu mạng cho Chung Mậu.’’
Sư mẫu
cười nhạt:’’Con quên Văn gia muốn bao nhiêu bạc mới bằng lòng bán rồi
sao? Ba vạn lượng cũng chưa chắc chịu bán, cha con chỉ để lại một lầu
sách, chúng ta cô nhi quả phụ có bao nhiêu tiền? Con có còn muốn lập gia đình nữa không? Ta còn cần sống không?’’
Chung Mậu co rút thành
một nắm trong lòng nàng, mỗi lần như vậy, nàng đều cảm thấy đau đến tê
tâm liệt phế, nàng đau khổ cầu xin sư mẫu:’’Sư mẫu, con sẽ chế trà, bọn
họ đều nói con chế trà tốt, con có thể mang bán lấy tiền, con chăm sóc
cho người đến già trước lúc lâm chung, con kiếm tiền mua đồ cưới cho đại sư tỷ, xin ngài mau cứu Chung Mậu, đệ ấy thật đáng thương.’’
Sư
Mẫu lạnh nhạt mà chán ghét nhìn chăm chú vào nàng:’’Ta không phải là
người có tâm địa sắt đá, muốn ta cứu Chung Mậu không phải là không thể
được, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.’’
Khi đó cho dù là bọn họ muốn mạng của nàng nàng cũng chịu, vội vàng gật đầu không ngừng:’’Người nói đi.’’