Trọng Hoa giương mắt nhìn về phía Chung Duy Duy, vẻ mặt nghi ngờ.
Chung Duy Duy lui về phía sau một bước, chân thành đề nghị hắn:’’Đêm hôm
khuya khoắt tuyên thái y, sẽ dẫn tới rất nhiều lời đồn đãi và hiểu lầm
không cần thiết, với Trần quý nhân cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn, không
chỉ sẽ làm nàng mất mặt khó làm người, cũng có thể sẽ cho người khác
thừa cơ hội, việc này không có lợi cho ngài và Trần học sĩ khi ở cùng
nhau. Dù sao cũng là lỗi của thần, không liên quan gì đến Trần quý nhân
cả.’’
Ngữ điệu Trọng Hoa mang ý châm chọc:’’Đích thật là lỗi của
ngươi, nhưng mà ngươi xác định ngươi không phải là cố ý? Chẳng lẽ không
phải ngươi cố ý hãm hại Trần Tê Vân sao?
Nàng cố ý hãm hại Trần
Tê Vân? Hắn lại muốn kiếm chuyện nữa, phải không? Trong lồng ngực Chung
Duy Duy bỗng nhiên dâng lên một cơn tức ngùn ngụt, cơn tức này kích đến
mặt và viền mắt nàng đỏ cả lên, nàng tức giận trừng trừng Trọng Hoa, rất muốn cầm cây trầm vàng đâm mạnh vào hắn mấy cái, cái miệng của người
khiến cho người khác chán ghét kia.
Trọng Hoa giống như biết nàng nghĩ gì, hắn hơi ngẩng đầu lên, đem yết hầu để lộ trước mặt nàng, chỉ
vào nó, thấp giọng hỏi đến không thể nghe thấy:’’Có phải rất muốn đâm
vào từ chỗ này không? Có muốn thử chút hay không?’’
Chung Duy Duy hít sâu, nghiêng tránh mặt không nhìn tới hắn, tay lạnh lẽo của Trọng
Hoa nắm tay nàng, ép buộc nàng cầm trâm vàng nhắm ngay cổ họng của hắn,
giọng nói trầm khàn:’’Đây là cơ hội tốt nhất, đâm vào đi, xong hết mọi
chuyện, ta và ngươi cũng giải thoát ngay thôi.’’
Chung Duy Duy
dùng sức giãy dụa, tay hắn lại cứng như sắt đá, nàng làm sao cũng tránh
không thoát. Bởi vì sợ Trần Tê Vân nhìn thấy, nàng cũng không dám lên
tiếng, mức độ giãy dụa cũng không dám quá lớn, không có cách nào khác là thấp giọng cầu hắn:’’Bệ hạ, ngài buông ra, chúng ta nói như vậy
rất...’’
“Không nghiêm túc làm nhiệm vụ nữa, cung quy hầu hạ.’’
Trọng Hoa không dám bức quá căng, không cam lòng buông tay nàng
ra:’’Ngươi dẫn nàng ta ra ngoài, dùng xe thừa ân đuổi về nơi ở, trấn an
tốt vào, không nên để cho nàng ta nói chuyện tối nay ra. Nên làm, nên
nói như thế nào, ngươi hẳn là rõ rồi.’’
Chung Duy Duy cau mày:”Bệ hạ, ngài cũng không thể cứ như vậy chứ...’’ Tiếp tục thế này, đám cung phi sẽ tạo phản.
Lửa rừng trong mắt Trọng Hoa chợt bừng lên:’’Đây là chuyện của trẫm. Việc
ngươi phải làm, chính là làm tốt việc dựa theo sự phân phó của trẫm.’’
Chung Duy Duy cúi đầu:’’Vâng.’’
“Coi như là trẫm muốn lâm hạnh cung phi sinh hoàng tử, cũng không phải bây
giờ, không đúng thời cơ, trẫm không muốn thêm oan hồn vô ích trong cung. Đây là một lần cuối cùng, nhớ cho kĩ, lần sau nếu không phải là trẫm mở miệng, đừng nghĩ sẽ đem người nào đưa tới chỗ của trẫm.’’ Trọng Hoa
quát nàng làm việc:’’Nhanh chuẩn bị đưa người đi, khóc với lóc, nhìn là
phiền.’’
Chung Duy Duy giúp Trần Tê Vân sửa sang gọn gàng, đỡ
nàng ta đi ra ngoài, Cát Tương Quân chờ người giữ ở bên ngoài cửa, thấy
hai người các nàng đi ra, tất cả đều mang vẻ mặt kỳ lạ nhìn sang.
“Cung nhân hầu hạ Trần quý nhân đâu?’’ Chung Duy Duy uy nghiêm quét mắt nhìn
một vòng, ánh mắt lợi hại đến mức tất cả mọi người đều không dám đối mặt cùng nàng.
Hai người cung nhân cuống quít chạy tới hành lễ,
Chung Duy Duy giao Trần Tê Vân cho các nàng chăm sóc, giọng điệu nghiêm
khắc:’’Bệ hạ có chỉ, ra lệnh các ngươi hầu hạ quý nhân thật tốt, không
được chậm trễ chút nào.’’
Mọi người nghe xong lời này, ánh mắt
nhìn Trần Tê Vân cũng thay đổi, tuy rằng không phải là lâm hạnh, mà là
triệu hạnh, cũng không thể ở lại trong tẩm điện của bệ hạ quá lâu, nhưng phân phó của bệ hạ có nghĩa là hắn rất hài lòng Trần Tê Vân, không cho
phép nàng chịu thiệt thòi.
Chung Duy Duy đưa Trần Tê Vân lên xe
thừa ân, cười với nàng nói:”Chúc mừng quý nhân, trên đường sương nặng
gió rét, người ngàn vạn lần xin hãy bảo trọng. Sáng sớm ngày mai, tặng
phẩm bệ hạ chuẩn đến, người phải dậy sớm một chút nhận phần thưởng.’’
Trần Tê Vân được chỉ điểm, trong lòng cũng đã biết, Trọng Hoa sẽ không làm
gì mình, liền an tâm, nhận một hà bao từ trong tay cung nhân, lặng lẽ
kín đáo đưa cho Chung Duy Duy:’’Làm phiền Chung đồng sử rồi, hôm nào ta
lại đến cửa tạ ơn ngài.’’
Chung Duy Duy lắc đầu:’’Bệ hạ không cho phép ta thu tài vật của các quý nhân.’’
Trần Tê Vân hơi thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu.
Bánh xe xe thừa ân chạy khỏi Thanh Tạm điện,Chung Duy Duy xoay người vội
vàng đi tìm Triệu Hoành Đồ ngay:’’Lão Triệu, lặng lẽ chuẩn bị chút thuốc trị thương.’’
Triệu Hoành Đồ nhướn mày:’’Ngươi bị thương?’’
Chung Duy Duy tránh không đáp:’’Thuốc trị thương bệ hạ dùng lần trước kia hình như rất tốt. Có còn không?’’
Triệu Hoành Đồ cáo già, lập tức không hỏi đến nữa, tự mình đi lấy thuốc mỡ
đưa cho Chung Duy Duy, Chung Duy Duy không muốn:’’Ngươi đưa vào trong
cho bệ hạ.’’
Triệu Hoành Đồ không đi:’’Thích đi hay không thì tùy ngươi thôi, dù sao ta cũng không đi. Coi như bệ hạ trách tội xuống,
cũng không trách đến trên đầu ta.’’
Chung Duy Duy không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cắn răng trở lại trước tẩm điện, thấp giọng nói:’’Bệ hạ.’’
Giọng nói Trọng Hoa lãnh đạm vang lên:”Vào đây.’’
Chung Duy Duy rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mọi người đều rơi trên người
mình, nàng bất chấp khó khăn, từng bước một đi vào, lại đóng cửa điện
thật kín, tâm tình uất ức đặt thuốc trị thương trước mặt Trọng Hoa, nghĩ thầm nếu như Trọng Hoa nhất định muốn nàng giúp hắn bôi thuốc, nàng
chắc chắn không cho hắn như ý.
Thế nhưng Trọng Hoa chẳng làm, hắn rất dễ chịu nhận thước trị thương, cởi áo lót ra lần nữa, ra lệnh cho
nàng thản nhiên như thường:’’Cầm đèn, chọn đèn sáng một chút, chuẩn bị
chút nước trong đến đây, bưng hộp thuốc...’’
Chung Duy Duy không
khỏi thuận theo, nàng mới vừa đứng trước mặt hắn, hắn liền tiện tay rút
ngọc trâm trên đầu nàng xuống. Chung Duy Duy bị dọa cho giật mình:’’Bệ
hạ...’’
Trọng Hoa dùng ngọc trâm khơi lên chút cao dược, xem thường nói:’’Dùng một chút rồi trả lại ngươi, keo kiệt!’’
“...” Chung Duy Duy không lời chống đỡ, nàng cách hắn quá gần, khí nóng và
hơi nước lẫn lộn trên người hắn, còn có mùi thơm thoang thoảng, điên
cuồng xông vào xoang mũi nàng, nàng chịu không nổi, lui về phía sau một bước.
Trọng Hoa ngẩng đầu:’’Ngươi đang sợ gì thế? Sợ trẫm ăn
ngươi? Vừa rồi là trẫm tâm tình không tốt, không nghĩ tới người ngươi
dày công chọn làm hoàng hậu, lại chính là đồ xuẩn ngốc như vậy, bởi vậy
cố ý làm khó ngươi.’’
Hắn nhếch khóe môi, không có ý tốt:’’Chẳng
lẽ, ngươi cho là trẫm sẽ để ngươi giúp trẫm làm sạch vết thương, giúp
trẫm bôi thuốc, sau đó nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi sao? Ngươi
nghĩ nhiều quá nhỉ? Suy nghĩ của ngươi thật phức tạp.’’
Chung Duy Duy:’’...’’
Tất cả lời đều bị một mình hắn nói hết, người nghĩ quá nhiều là nàng, tự
cho là đúng là nàng, người phạm sai lầm là nàng, người đáng đời cũng là
nàng.
Trọng Hoa nhíu mày:’’Kêu ngươi đứng gần một chút, trẫm thấy không rõ lắm!’’
Chung Duy Duy dùng sức vươn cánh tay dài ra, đầu hơi nghiêng né tránh, nàng
không dám nói chính bởi vì khứu giác quá linh mẫn, cho nên không thể
cách hắn quá gần.
Trọng Hoa liếc nàng một cái, cố ý huých đèn, làm bộ bị nóng phải, “Hí’’ hút một ngụm khí lạnh.
Chung Duy Duy khẩn cấp quay đầu lại, chột dạ muốn đi qua xem xét:’’Bị nóng rồi sao? Nghiêm trọng không?’’
“Tạm thời không chết được. Không phải là muốn đi sao? Vậy thì đi đi.’’ Trọng Hoa không cho nàng xem, cướp đèn rong tay nàng, lại đuổi nàng đi:’’Nghĩ gì đó đem ban cho Trần thị, ngày mai ngươi tự mình đưa qua, lại điều
tra xem rốt cuộc là ai động tay động chân cây trâm trên đầu nàng ta.’’
“Vâng.’’ Chung Duy Duy cúi đầu đi ra ngoài.
Trọng Hoa tiện ta bỏ đèn và cây trâm lên bàn, ngồi không bao lâu, Triệu Hoành Đồ liền đưa thuốc phỏng tới cho hắn, cố ý nói rõ là Chung Duy Duy giao
phó.
Trọng Hoa ngửa đầu nằm vật xuống, không phải là Chung Duy
Duy chướng mắt hắn sao? Không phải ghét bỏ hoàng đế là hắn sao? Vậy sao
nàng phải quản hắn chết hay sống? Tại sao phải xấu hổ? Nữ nhân khẩu phị
tâm phi.