Thiêm Phúc đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu óc cuối cùng lớn thêm
một chút, không chịu đi nhận thuốc tiểu hoạn quan đưa tới, rất là cảnh
giác hỏi:’’Làm sao Trịnh Phó thống lĩnh biết đồng sử bọn ta cần thuốc
này chứ?’’
Tiểu hoạn quan không trả lời được, lắp bắp mà nói:’’Cái ngươi không cần, vậy ta cầm đi trả lại.’’
Chung Duy Duy sai Thiêm Phúc:’’Đi nhận đi.’’ Bây giờ là đang dưới mí mắt
Trọng Hoa, nàng lại mới trở về từ Triệu Tường cung, là thân chịu tội,
không qua sự ngầm đồng ý của Trọng Hoa, không ai dám cho nàng thứ này.
Dược này dày công chế thành thuốc cao, hơn nữa còn là thuốc Chung Duy Duy
dùng quen ngày trước. Năm đó, nàng mới từ Thương Sơn vào cung, không
hiểu được quy củ trong cung, lại không chịu đón ý nói hùa với Vi thái
hậu và Lữ thái quý phi, chịu không ít thua thiệt, vốn đã có bệnh cũ, lại bị phạt quỳ lâu ở ngoài trời rét mướt, sau khi đứng lên suýt chút nữa
đã phế bỏ đôi chân, Vĩnh Đế cố ý sai ngự y chế thuốc cao này cho nàng,
lại đặc biệt cho phép nàng không cần quỳ nhiều.
Dược liệu thuốc
cao này dùng tất cả đều là tốt nhất, tốn hao rất nhiều, chế ra một nồi
cần nghìn vàng. Nàng rất sợ hãi, Vĩnh Đế từ ái hay nói đùa với
nàng:’’Trẫm cũng không muốn có một đứa con dâu đi lại không tốt. Ngươi
không muốn người của những nước khác nhắc tới hoàng hậu Ly quốc chúng
ta, luôn luôn nói, Chung Duy Duy què kia, hoặc là Chung Duy Duy bị liệt
chứ.’’
Từ lúc Vĩnh đế bệnh nặng, nàng cũng chưa từng thấy lại
thuốc cao nà, không nghĩ tới bây giờ nó xuất hiện. Chung Duy Duy ngửi
mùi quen thuộc, trong lòng rất rõ thuốc này là ai bảo thái ý viện luyện
chế, tuyệt đối chẳng phải là Trịnh Cương Trung có thể làm được.
Cao dược nóng hôi hổi dán lên đầu gối, tình cảm ấm áp chảy theo huyết mạch
toàn thân, đau đớn và tê tái dần dần biến mất, Chung Duy Duy thoải mái
nhắm hai mắt lại.
“Tiểu Chung.’’ Cát Tương Quân lảo đảo nhào về
phía nàng, quỳ rạp xuống trước giường nàng khóc to, trật tự từ hỗn loạn, đều tràn ngập là vui mừng sống sót sau tai nạn:’’Không nghĩ tới ta còn
có thể được sống nhìn thấy muội, là bệ hạ đã tha thứ cho muội rồi đấy
sao? Thật tốt... Thiếu chút nữa muội bị ta hại chết, là muội cầu xin với bệ hạ giúp ta à?’’
Chung Duy Duy bảo Thiêm Phúc đỡ nàng đứng dậy:’’Đã bảo tỷ không nên nhắc lại chuyện này, tỷ không nghe, tỷ là kẻ khờ à?’’
Cát Tương Quân nước mắt lưng tròng:’’Vậy còn muội, rõ ràng là bởi vì ta,
không chỉ không trách, còn cầu xin giúp ta, suy nghĩ thay ta, muội cũng
là đồ ngốc sao?’’
Chung Duy Duy cười:’’Được rồi, đi chải đầu rửa
mặt, thay quần áo khác, ngự tiền nữ quan, sao có thể không để ý dáng vẻ
như thế chứ? Vậy là làm mất mặt của bệ hạ rồi.’’
Cát Tương Quân cắn môi:’’Tiểu Chung, bệ hạ đồng ý thả ta về, là vì muội đã đồng ý với hắn gì à?’’
Chung Duy Duy mở rộng trái tim nàng:’’Không có, là bệ hạ nhận thấy bình
thường tỷ làm việc cẩn thận tỉ mỉ, trung thành, lần này chỉ là sai lầm
vô tâm, cho nên đồng ý cho tỷ cơ hội.’’
Cát Tương Quân ngồi yên
lặng phút chốc, thấp giọng nói:’’Tiểu Chung, muội đừng trách bệ hạ trừng phạt muội đấy, muội không nghe khuyên bảo, gây ra chuyện lớn như vậy,
mọi người đều biết, Vạn An cung và Phù Dung cung đều nhìn chằm chằm, hắn không phạt ngươi, thì chẳng chặn nổi miệng các nàng ta, thì chẳng thể
phục chúng...”
“Muội biết, muội biết, tỷ mau đi đi. Nhớ kỹ tạ ơn
Triệu tổng quản, ông ấy ở giữa thay tỷ nghĩ không ít cách.’’ Chung Duy
Duy tiễn Cát Tương Quân đi, nằm xuống nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên nghe
được một tiếng kêu khóc sắc nhọn bên ngoài:’’Tiên đế! Tiên đế! Ngài mở
to mắt mà xem, xương cốt ngài chưa lạnh, đã có người muốn giết chết bà
già này rồi!’’
Là thanh âm của Vi thái hậu! Nhất định là bởi vì chuyện Dương Tẫn Trung bị đánh tìm đến Trọng Hoa làm ầm ĩ.
Chung Duy Duy xuống giường mang giày khoác áo, muốn đi ra ngoài, đi tới cửa
lại đứng lại. Sự tình dựng lên vì nàng, Vi thái hậu hận nàng thấu xương, nếu như nàng đi ra ngoài lúc này, không chỉ không thể giúp đỡ Trọng
Hoa, còn có thể kích phát mâu thuẫn giữa mẹ con bọn họ thêm nữa.
Nàng lại quay lại, ngồi xuống ở trước bàn, yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
Từ đầu đến cuối Trọng Hoa không lên tiếng, có lẽ là hắn đã nói rồi, nhưng
tiếng nói không lớn, cho nên nàng không nghe được. Một cơn ồn ào qua đi, cuối cùng đã yên tĩnh lại, nàng nghe thấy được thanh âm của Vi Nhu.
Vi Nhu đang tận tình mà khuyên nhủ trấn an thuyết phục Vi thái hậu, nói
lời thật là dễ nghe:’’Dương Tẫn Trung chỉ là một nô tỳ mà thôi, lúc nào
hắn cũng phạm phải sai lầm lớn, bệ hạ mới có thể nghiêm phạt hắn, không
thì sao bệ hạ tính toán với hắn? Nương nương không nên nhẹ dạ cả tin lời nói một bên, cho rằng bệ hạ không kính trọng người, trên đời này, các
ngươi mới là người thân nhất cơ mà. Cẩn thận có người ở giữa ác ý gây
xích mích, phá hủy tình cảm mẹ con các người.’’
Vi thái hậu khóc
rất lâu, rốt cuộc nức nức nở nở mà đi khỏi. Một lần nữa Thanh Tâm điện
yên ắng lại, Chung Duy Duy kéo cửa nhìn ra phía ngoài, vừa gặp thấy
Trọng Hoa nghiêng về phía nàng, một thân một mình đứng ở bậc thang cao
cao, ngẩng đầu nhìn về phía xa, vẫn là bộ dáng sinh chẳng thể yêu, bào
phục đế vương màu đen chỉ vàng theo gió tung bay, cô độc lại lạnh lẽo.
Tim Chung Duy Duy bị đánh một cú thật mạnh, khó chịu đến thiếu chút nữa
nàng không thể hít thở, nàng hít sâu một hơi, lùi về, rón rén đóng chặc
cửa lại, tựa ở trên cửa ngây ngốc rất lâu.
Buổi tối hôm đó,
Thượng Thực Tiết Ngưng Điệp đưa món ngon đến như cũ, Chung Duy Duy thật
sự nuốt không trôi, tất cả đều tiện nghi cho Thiêm Phúc.
Nàng
đúng hạn đi trực, được báo cho biết Trọng Hoa đã đi Chiêu Nhân cung,
không cần nàng theo hầu. Đồng thời còn biết được chuyện xế chiều hôm
nay, Dương Tẫn Trung mới vừa bị mang xuống hành hình roi, đã có người
đưa tin truyền đến Vạn An cung.
Vi thái hậu vội vã tới rồi ngăn
cản, hình phạt đã hành được phân nửa, Vi thái hậu cưỡng ép đem người
mang về, lại tìm Trọng Hoa đại náo một hồi, Trọng Hoa mặc kệ bà ồn ào
như thế nào, đều chẳng nói một lời, bà ta không có cách làm khó TRọng
Hoa, không có cách nào khác là mượn cây thang Vi Nhu đưa tới lùi về.
Lý An Nhân cố ý báo cho nàng:’’Bệ hạ bị thái hậu nương nương trách mắng
bất hiếu, cũng là vì ngươi, nên làm như thế nào, trong lòng ngươi hiểu
cả rồi chứ? Làm người phải có lương tâm.’’
Chung Duy Duy cười híp mắt:’Được, ta đây muốn đi tạ ân với bệ hạ.’’
“Ngươi đổi thời điểm đi thôi. Lúc này bệ hạ đang bận mà.’’ Lý An Nhân khẩn
trương cản Chung Duy Duy lại, bệ hạ cố ý đi Chiêu Nhân cung, chính là vì để cho nàng ta nghỉ ngơi thật tốt, nếu như biết nàng lại bị hắn khuyến
khích đi Chiêu Nhân cung, lại chẳng phải là muốn kiếm chuyện khó dễ hắn
sao?
Buổi chiều ngày hôm sau, Trọng Hoa trở lại Thanh Tâm điện,
một vị khởi cư lang mới nhậm chức theo bên người, khởi cư lang là thám
hoa Tân khoa Tô Quỳnh, đệ tử Hàn môn, chỗ dựa lớn nhất chính là tin chìu của tân đế, một tay viết chữ đẹp, làm hết phận sự lại tận chức trách,
phẩm hạnh còn rất tốt.
Thấy Tô Quỳnh, Chung Duy Duy đem tâm trả
về, thế lực Trọng Hoa bắt đầu nuôi trồng hoàn toàn thuộc về hắn. Nếu
chuyện của khởi cư lang đã có người làm, Trọng Hoa cũng không muốn nàng
theo hầu hàng ngày nữa, vậy nàng chỉ cần làm tốt chuyện thuộc trách
nhiệm của đồng sử là được rồi.
Nàng đã xử lý quen việc vặt vãnh
các loại các dạng, chợt nhàn rỗi, thì có những thú thanh nhàn khác. Tròn một buổi chiều, nàng đều vùi ở trong khố phòng Triệu Hoành Đồ cho phép
nàng để tạp vật, nghiền lá trà khô, phân chia trà dục thang hoa, huyễn
hóa ra hình vẽ tuyệt mỹ hết cái này đến cái khác. Nhưng mà nàng luôn
luôn cảm thấy có người đang nhìn trộm nàng.