Ban đêm ngày hôm ấy không xảy ra chuyện gì, có lẽ là đêm
qua Trọng Hoa ngủ không ngon, cho nên ngủ sớm, cũng không tìm Chung Duy
Duy gây rối.
Chung Duy Duy ngược lại thì ngủ không được, Cát Tương Quân nói những lời đó làm cho trong lòng nàng rất không tiếp thụ. Nàng là hạng người như
thế sao? Còn có thể cùng Trọng Hoa, Lữ Thuần chơi trò ba người, nàng nếu là người như vậy, làm sao đến nỗi đi tới ngày hôm nay.
Lật qua lật lại rất lâu, mới miễn cưỡng ngủ, tỉnh dậy bên ngoài đã đèn
đuốc sáng trưng, tiếng roi Trọng Hoa rời đi cũng vang lên. Cho dù nàng
không chải đầu không rửa mặt, chạy nước rút trăm mét ra ngoài đuổi theo, là cũng đã muộn lắm rồi.
Chắc hẳn những người đó lại sắp truyền bậy, nói nàng mới vừa chuyển qua
liền dám đến muộn không trực, chân chính là cưng chìu mà kiêu, sau đó sẽ lôi ra một đống nói không thành có, nói không chừng còn muốn nói đêm
qua nàng làm gì Trọng Hoa.
Chung Duy Duy buồn bực trong lòng, tìm Thiêm Phúc lôi thôi:’’Làm gì không gọi ta?’’
Thiêm Phúc còn buồn ngủ:’’Đêm qua thu dọn đồ đạc quá muộn, không chú ý
liền ngủ thiếp đi.’’ Rất sợ nàng trách tội, chủ động chạy đến một bên
quỳ xuống:’’Ngài đừng giận ta, ngàn vạn lần chớ không cần ta.’’
“Bỏ đi, chú ý lần sau.’’ Chung Duy Duy trước sau cũng không nghiêm phạt
Thiêm Phúc, dùng sức xoa xoa tóc nàng thì coi như hết. Dù sao cũng đã
đến mức này rồi, không bằng đi bái phỏng mấy vị cung phi sắp thừa sủng
một chút, nàng nhìn giúp Trọng Hoa một chút xem người lựa chọn có thích
hợp hay không.
Bởi vì sợ Vi thái hậu tìm làm khó dễ, sai người đi đem Lý An Nhân đến
đây. Lý An Nhân trăm loại không tự nguyện:’’Ngươi nghĩ ta nhàn rỗi à?
Trong tay ta cũng có một đống việc to đùng cần hoàn thành, làm trễ nãi
một chút chuyện, bệ hạ trách tội, ngươi thay ta chịu phạt à?’’
Chung Duy Duy uy hiếp hắn:’’Nếu như ngươi không đi theo ta, ta liền nói
cho bệ hạ, nói ngươi không muốn tận trung vì hắn, nói người ăn trộm đồ
của hắn.’’
Lý An Nhân nổi trận lôi đình:” Ta không muốn tận trung bệ hạ khi nào? Ta ăn trộm đồ của bệ hạ lúc nào?’’
Chung Duy Duy âm hiểm mà cười:’’Sáng sớm ngày hôm trước, ta tận mắt nhìn thấy, có muốn mời bệ hạ quyết định hay không?’’
Lý An Nhân xì hơi, phẫn hận trừng nàng:’’Nữ nhân ác độc hư thối tim
ruột. Vật kia để đấy thì bị hư, ta là thay bệ hạ tiết kiệm bạc.’’ Ăn
vụng cũng không phải một mình hắn, nữ nhân này ăn vụng lợi hại hơn, làm
sao nàng chỉ theo dõi hắn?
Chung Duy Duy đem một bàn tay đưa cho một trái táo,lừa hắn:’’Đúng đúng,
ta là nữ nhân xấu xa, ngươi trung thành với bệ hạ nhất, đi thôi, đi nhìn với ta, các quý nhân ai đáng yêu nhất xin hỉ, chúng ta đề cử nàng với
bệ hạ, còn có thể được trọng thưởng nữa chứ.’’
Lý An Nhân nhìn có chút hả hê đi theo nàng:’’Nữ nhân xấu xa, đợi đến khi bệ hạ phát hiện các quý nhân thật là tốt, ngươi sẽ thất sủng thôi.’’
Lý An Nhân thấy nàng không thèm để ý, tức giận mà ngậm miệng.
Cung phi mới tiến cung đều là những cô gái xinh đẹp đang độ mười bốn đến mười tám tuổi, hoặc xuất thân từ thế gia, hoặc xuất thân từ trọng thần, thu cúc xuân lan, ai cũng có sở trường riêng. Thấy đồng sử Chung Duy
Duy đây, không có chỗ nào mà không phải là nhiệt tình bốn phía, lấy lòng các loại, hận không thể đút lót ngoài sáng, để cho nàng an bài bản thân tý tẩm sớm một chút.
Cũng có nghe nói Chung Duy Duy này là đồng sử đang hồng* nhất, ngoài mặt lấy lòng, ngấm ngầm đề phòng, Chung Duy Duy cảm thấy không thẹn với
lương tâm, cười cười nói nói, đối xử bình đẳng, tiết lộ một ít sở thích
nhỏ của Trọng Hoa cho các nàng nghe, trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng, tận lực tranh thủ làm sủng phi.
(Tựa như từ hot)
Hai người cung phi nàng có trọng điểm khảo hạch chính là, một người tên
là Trần Tê Vân, xuất thân từ đại tộc Giang Đông, phụ thân là hàn lâm học sĩ chính tam phẩm, một người tên là Hồ Tử Chi, trưởng tôn nữ của người
được tín nhiệm huân quý *Trần Lưu Hầu, Trần Lưu Hầu ở kinh thành là công thần quyền quý rất có danh vọng.
(Huân quý: công thần quyền quý.)
Trần Tê Vân trầm tĩnh ôn nhu, đọc nhiều thi thư, Hồ Tử Chi trang nhã
hiền hòa nổi tiếng là người có đức có tài, tuy rằng thua kém Vi Nhu và
Lữ Thuần xinh đẹp tế nhị, nhưng Chung Duy Duy cho rằng, người không thể
xem bề ngoài nếu như chăm chú bồi dưỡng nói không chừng có thể đánh một
trận.
Sau khi cùng các cung phi trao đổi qua, nàng nắm chắc thời gian đi
thượng nghi cục nói rõ ràng chuyện giao phó, lại cùng Đậu Phương hỏi
thăm chuyện bổ sung đồng sử. Đậu Phương thẳng thắn:’’Nội thị ngắn hạn
không thể bổ sung vào, ta chọn trước một người, mới đem tên báo lên,
liền bị Vạn An cung bắt lỗi trách mắng một lần đáo để, bên Vạn An cung
kia mặt khác lại đề cử một người, bệ hạ vẫn dồn xuống. Cho nên chỉ có
ngươi chống đỡ trước.’’
Hai mẹ con này đang đấu sức đây, ai cũng muốn đem đồng sử khác đổi thành người của mình để làm, giống như là Lý Tỳ Bà và Cát Tương Quân tranh
đoạt chức vị thượng tẩm, không phải là so Lý Tỳ Bà và Cát Tương Quân ai
có bản lãnh hơn, mà là Trọng Hoa và Vi thái hậu so hung ác.
Chung Duy Duy cam chịu số phận mà về Thanh Tâm điện. Phương Kiện vừa lúc đang làm nhiệm vụ, thừa dịp Lý An Nhân không chú ý, nháy mắt ra hiệu
với nàng, gương mặt có vẻ lo lắng. Chung Duy Duy nói dăm ba câu tách
khỏi Lý An Nhân, gọi Phương Kiện qua:’’Xảy ra chuyện gì?’’
Phương Kiện cởi mũ giáp xuống, để cho nàng nhìn vết thương trên đầu
hắn:’’Ta xin lỗi ngươi, trước ngươi bảo người đưa cho ta hai phong thư,
để cho ta giúp ngươi mang ra khỏi cung đi gửi. Ta cất giấu bên mình, dự
định ngày tiếp theo trực xong thì mang ra ngoài, nhưng ta chạy không
thoát, lúc đó đi tới cửa cung thì bị người khác ngăn cản, bọn họ che mắt ta, bịt miệng của ta, đem ta kéo lê đến trong góc phòng, tịch thu thư,
sau đó đánh ta một gậy ngất xỉu.’’
“Xem đại phu rồi chứ?’’ Mặt Chung Duy trầm xuống, nói như vậy, cách cư
xử quái lạ của Trọng Hoa đã có thể giải thích thông suốt rồi. Ngày đó
hắn đột nhiên gọi nàng tới để hỏi lĩnh hội tâm đắc của trà đạo, lại buộc nàng đem hắn thoát hết, tiếp theo đột nhiên chuyển nàng đến hậu điện ở, vừa cho ăn ngon, vừa cung cấp thuận tiện khắp nơi, ngay cả nàng dậy trễ cũng không gây khó dễ.
Rõ ràng chính là muốn nhìn chằm chằm vào nàng cho đến chết. Suy nghĩ lại những lời Cát Tương Quân đã nói một chút, trong lòng càng khó chịu
giống như ăn phải ruồi. Hắn coi nàng là gì? Có gì khác so với nuôi chó
chứ? Bởi vì hắn thưởng xương thịt cho nàng ăn, cho nên dù cho hắn muốn
làm cái gì cũng nghe theo hắn, không thể có ý nghĩ của chính mình, lại
càng không thể có một chút tự do.
“Ngươi đừng lo lắng, ta không có gì đáng ngại, tổn thương da thịt
thôi.’’ Phương Kiện thấy Chung Duy Duy sắc mặt khó coi, lo lắng
hỏi:’’Thư kia của có quan trọng lắm không, sẽ không mang đến phiền phức
lớn cho ngươi chứ? Đều tại ta, nếu như ta cẩn thận một chút, đừng để cho bọn họ phát hiện, hoặc là ta lanh trí sớm một chút cũng sẽ không có
những chuyện này.’’
“Không sao đâu, chẳng qua là thư nhà bình thường mà thôi, là những người đó tâm tư xấu xa’’ Chung Duy Duy trấn an Phương Kiện, “Cũng không phải
là lỗi của ngươi, nhất định bọn họ đã nhìn chòng chọc lâu rồi, muốn
trách cũng chỉ có thể trách ta không làm cẩn thận.’’
Phương Kiện tin là thật:’’Chỉ là thư nhà bình thường vậy còn tốt, nhưng
mà Tiểu Chung ngươi cũng phải cẩn thận một chút, nếu như có người cố
tình làm khó dễ ngươi, lúc nào cũng có thể lấy ra bới móc khuyết điểm
được. Ngươi nói với bệ hạ, để cho hắn phái hai nhân thủ đến cho ngươi,
ta sợ những người đó sẽ bất lợi với ngươi.’’
“Được, ta nhớ rồi.’’ Chung Duy Uy đủ loại tư vị lỗi lầm trong lòng, nếu
như Phương Kiện biết người nhìn chằm chằm vào nàng mà còn cướp đi thư
chính là người của Trọng Hoa, thật không biết sẽ có hành động cảm tưởng
gì.