Nghiêm Túc dừng lại, vẻ mặt phức tạp ngoảnh đầu nhìn Đoàn Vịnh Thi.
Sau khi trầm ngâm một lát, anh chậm rãi phun ra một câu: "Được việc không đủ, bạisự có thừa."
Nét xấu hổ trên mặt Đoàn Vịnh Thi càng đậm hơn: "Sớm hay muộn gì cũng phải biết thôi, càng kéo dài càng phiền toái mà. Tôi đã nghĩ cứ dứt
khoát nói như vậy."
"Cho dù muốn nói thì cũng có rất nhiều cách, nhưng chắc chắn cô lại chọn cách xấu nhất rồi."
Vẻ mặt Đoàn Vịnh Thi không biết làm sao, buông tay nói: "Đột nhiên đêm
qua, thằng bé chạy tới hỏi tôi một vài chuyện về anh, tôi nghĩ chọn
ngày không bằng gặp ngày, đơn giản nói cho nó nghe. Cho nên..."
Nghiêm Túc nhìn cô gái đã lớn lên từ nhỏ với mình, trong lòng nghĩ: may mà khôngchọn cô làm vợ.
Con người quả nhiên là muốn so sánh. Chỉ nhìn một mình Phương Châm thôi
thì cũngkhông cảm thấy cô trưởng thành bao nhiêu, nhưng so với
bình hoa di động Đoàn Vịnh Thi này thì ưu thế của Phương Châm lập
tức hiện ra rõ ràng.
Tất nhiên, chủ tịch Nghiêm của chúng
ta không ý thức được rằng, sở dĩ anh thấy Phương Châm tốt như vậy, hoàn toàn là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà thôi.
Nghĩ đến
Phương Châm, vẻ mặt anh nhìn Đoàn Vịnh Thi liền có chút không vui.
Nếukhông phải cô gái này đột nhiên xuất hiện, sáng sớm là khoảng thời
gian tốt biết bao nhiêu, chính là thích hợp để cho anh và Phương Châm
dính lấy nhau trên giường mà. Kết quả, lúc này lại phải đi tìm
con trai cho người ta.
Thằng bé Vương Tử này, anh nuôi nó 5 năm, sao lại hận mẹ nó được, chắ chắn anhcũng có tình cảm với thằng
bé. Chung quy lại, có đôi khi, anh có thể thấy được bóng dáng của mình trên người Vương Tử, cha không thương mẹ không yêu, nhìn gia
cảnhthì giàu có, nhưng trên thực tế, thế giới tinh thần rất thiếu
thốn.
thật không biết sau này thằng bé sẽ trưởng thành như thế nào, có thể cứ vậy mà lớn lên sai lệch không?
Nghĩ đến đây, anh không khỏi dừng bước, nói với Đoàn Vịnh Thi: "Về
sau cô kiềm chế lại đi, thay thằng bé tìm một người cha tốt, cũng là
cho nó một cuộc sống của người bình thường."
"anh làm sao vậy,
sao đột nhiên lại cảm xúc như ậy? Có phải hôn nhân của chú và
dìđã cho anh quá nhiều kích thích không, anh nhìn Vương Tử cũng
như đang nhìn thấy chính mình à."
"Đúng, cho nên tôi càng không hi vọng Vương Tử sẽ trở thành một người như tôi."
"Người như anh không tốt sao?"
"Người như tôi có cái gì tốt?"
Đoàn Vịnh Thi ngẫm lại, gật đầu nói: "Quả thật không được tốt lắm, khó trách tôi cảm thấy chướng mắt anh. Cũng do Phương Châm, bạn gái anh là
người đơn thuần ngốc nghếch mới có thể đến với anh. anh đã có
tính toán gì chưa, kết hôn với cô ấy sao?"
một tay Nghiêm Túc đẩy cửa phòng của Vương Tử ra, không suy nghĩ đáp: "Ừm, tôi dự định nội
trong năm nay sẽ kết hôn với cô ấy."
"Chú và dì sẽ đồng ý sao?"
"Khi bọn họ có bạn trai bạn gái có hỏi ý kiến tôi không? Tôi cưới vợ cũng chẳng cần bọn họ đồng ý."
Đoàn Vịnh Thi sáng tỏ le lưỡi, giành kéo cửa tủ quần áo ra: "anh xem, quần
áo của nó đều ở đây, hẳn là không đi xa đâu. Nhưng trong túi xách của tôi lại thiếu khoảng 1000 tệ, chắc là ngày hôm qua nó đã lặng lẽ
lấy đi. Tâm tư thằng bé này quá sâu, cũngkhông biết là giống ai, loại
chuyện này khi tôi còn nhỏ sao có thể làm ra được."
Nghiêm Túc
nghĩ thầm thằng bé này thật sự không giống cô, có lẽ là giống ba nó đi. Đáng tiếc, đến cùng chẳng người nào biết ba ruột của thằng bé này
là ai. Nghiêm Túc vừa nghĩ đến vấn đề này, vừa tiện tay lật lật trong tủ quần áo, phát hiện quả thậtkhông thiếu cái gì, lại xoay người đi vào phòng khách nhỏ tìm bảo mẫu Jean hỏi chuyện.
Bởi vì tiểu chủ
nhân biến mất, Jean lúc này đã sợ đến thay đổi sắc mặt. Vừa thấy Nghiêm Túc đã nhanh chóng giải thích: "Tôi thật sự không biết nó ra ngoài khi
nào,một chút động tĩnh cũng không nghe thấy."
Trong lòng Nghiêm
Túc đã có chút chủ ý, xem ra ý định của Vương Tử là ra ngoài giải
sầu. Tiểu tử này tính mang một chiếc túi nhỏ phiêu bạt chân
trời, để an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của nó. Nhưng dựa theo tình hình trước mắt, anh thấy thằng bé chắc sẽ không đi xa, chắc chắn còn ở loanh quanh trong khu vực khách sạn. Nghiêm Túc không hề
lo chuyện Vương Tử cầm theo tiền rồi từ nay về sau không xuất
hiện nữa, anh chỉ lo là một đứa trẻ còn nhỏ như
vậy đi trên đường sẽ bị kẻ ác tiện tay bắt cóc.
Hơn nữa, thằng bé cũng chẳng phải đối thủ của những tên lái buôn.
Vì thế, anh không hề gặng hỏi Jean làm gì cho tốn thời gian, mà trực tiếp gọi điện cho nhân viên khách sạn hỗ trợ, muốn bọn họ tìm
những đoạn băng ghi hình có liên quan đến khoảng thời gian từ
tối hôm qua đến sáng hôm nay, dùng cái này để tìm ra con đường
mà Vương Tử trốn đi.
Đoàn Vịnh Thi một đường đi theo sau
Nghiêm Túc, từ đầu tới cuối không nói lời nào. Mãi cho đến khi hai
người đi vào phòng an ninh bắt đầu xem băng ghi
hình thì cô mớikhông nhịn được nói một câu: "Có thể tìm được sao? Nếu
nó đi ra ngoài..."
"Ít nhất đầu tiên phải xác định được nó có
còn ở trong khách sạn hay không, chỉ cần còn ở đây thì sẽ không có
vấn đề gì cả. Ngộ nhỡ nó thật sự đã ra khỏi khách sạn rồi, thì
tôi nghĩ rằng vẫn nên báo cảnh sát thì sẽ tốt hơn."
Kết
quả, buổi sáng hôm đó, toàn bộ bảo an của Lệ Tinh đều ở trong tình trạng báo động, chính là để tìm kiếm bóng dáng của một bé trai năm tuổi. Tại
thời điểm nhóm Nghiêm Túc bận rộn kiểm tra băng ghi hình, Phương
Châm đang ngồi trong phòng buồn chán muốn chết lật tạp chí.
cô cũng rất muốn ra ngoài hỗ trợ tìm thằng bé, nhưng lại sợ ngộ nhỡ
mình đi rồi, Vương Tử quay về tìm cô, thì lại bỏ lỡ. Trong tay cô vẫn
luôn cầm điện thoại, chỉ sợ để lỡ mất Nghiêm Túc gọi tới. Có vài
lần cô muốn gọi điện thoại qua hỏi một chút, nhưng cân nhắc đến tâm
tình của Đoàn Vịnh Thi, cô vẫn ráng nhịn xuống.
Kỳ thật, mãi cho tới bây giờ, cô vẫn không quá chắc chắn thái độ của Đoàn Vịnh Thi
đối với Nghiêm Túc là gì. cô ấy thoạt nhìn là một bộ dạng tùy tiện vô
tâm vô phế, những biết người biết mặt không biết lòng. Nếu lần
này Đoàn Vịnh Thi trở về khôngchỉ đơn giản là muốn về đoàn tụ với
thằng bé, thì cô nên làm gì đây? cô và Nghiêm Túc thật sự sẽ có tương lai sao?
Phương Châm khép tạp chí trong tay lại, tâm tình
hơi khó chịu. Đúng lúc này có người nhấn chuông cửa vang lên, Phương
Châm giật nảy mình một cái nhảy dựng lên, nghĩ thầm có phải là Vương
Tử đến không, ba bước thành hai bước chạy đến mở cửa, trong nháy mắt
khi cửa mở ra thì cả người cô cứng đờ tại chỗ.
Người tới không phải là Vương Tử. Phương Châm cười thầm mình ngốc, vóc dáng của Vương Tử nào với tới chuông cửa được.
Đứng trước mặt cô là một người phụ nữ, ngũ quan xinh đẹp, khí chất cũng
rất tốt, tất cả đều cực kì xuất sắc, mấu chốt là Phương Châm
biết người này, đó là người mẹ thích tìm bạn trai nhỏ của Nghiêm Túc. Hai người đã từng gặp nhau.
Mẹ Nghiêm giống như là đặc biệt
đến tìm Phương Châm, sau khi nhìn thấy cô thì chủ động mỉm cười, hai mí
mắt chớp chớp, đánh giá Phương Châm từ trên xuống dưới vài lần, sau
đó không chào hỏi đã bước vào. Bộ dạng như vậy không hề giống khách
chút nào cả, ngược lại, lại giống chủ nhân của căn phòng này hơn.
Thậm chí, Phương Châm còn cảm thấy mình có thể nghe được mẹ Nghiêm độc thoại trong lòng: hừ, căn phòng này do con tôi trả tiền, thì đây chính
là phòng của tôi.
Phương Châm cũng chẳng so đo với bà ấy, khách sáo chào hỏi: "Chào dì ạ, dì có muốn uống trà không ạ?"
Mẹ Nghiêm dừng một chút, tựa như đang cân nhắc, một lát sau bà đáp:
"Được, một ly nước là được rồi. Hôm nay tôi có không ít lời
muốn nói với cô, thật đúng là nên uống hai ngụm cho thanh
giọng."
Lúc Phương Châm ở đằng kia rót nước, trong lòng cô nghĩ, đây là tính tìm mình mở lớp giảng bài sao? Dù sao cái gì đến
cũng sẽ đến, cuộc nói chuyện ngày hôm nay là khôngthể tránh
khỏi, có lẽ sau này sẽ có thêm ba bốn cuộc nói chuyện, Phương
Châm âmthầm lấy lại bình tĩnh, bưng ly nước đi đến bên sofa, đặt xuống bàn trà trước mặt mẹ Nghiêm.
Sau đó, cô không ngồi xuống, chỉ đứng đó, một bộ chuẩn bị lắng nghe trưởng bối giáo huấn.
Tính tình Phương Châm tuy rằng có hơi lạnh nhạt, nhưng cơ bản là
người thì vẫn hiểu được. Huống chi người phụ nữ không phải ai
khác, là mẹ của Nghiêm Túc. cô tự nóivới mình, đã làm cho Nghiêm Túc thiếu mất một quả thận, cô cũng phải khách sáo với mẹ của
người ta một chút.
Dường như mẹ Nghiêm rất vừa lòng thái
độ của Phương Châm, khóe miệng không tự chủ giương lên một chút.
Nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua trong giây lát, bà lại lập tức
trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng.
"Phương tiểu thư," Ngay từ đầu ngữ khí của mẹ Nghiêm đã rất không tự nhiên, "Trước
kia cô từng ngồi tù, tôi đây có biết."
Phương Châm không nói lời nào, im lặng nghe "giáo huấn".
"Vì sao cô ngồi tù tôi cũng biết. Chuyện cô làm năm đó, không kể tới việc người ta oán trách, thì cũng thập phần không ổn. Bởi
vì cô, con trai tôi thiếu mất một quả thận. Lúc ấy bác sĩ có nói,
nếu đưa tới trễ hơn một chút nữa thôi, có khi ngay cả mạng sống
cũng không còn. Bởi vì chuyện này tôi thật sự rất ghét cô, cô hẳn
là rõ ràng."
Phương Châm vẫn là không nói lời nào. Mẹ Nghiêm có
chút không vui, ngẩng đầu nhìncô: "Tôi nói chuyện với cô,
sao cô không đáp hả?"
"Cháu hơi đau đầu ạ."
Nghiêm
mẫu sửng sốt, bị nghẹn không nói được lời nào. Vừa nãy khi bà nói chuyện thì hung hăng vênh váo, hai mắt cũng chẳng thèm liếc
nhìn Phương Châm. Lời này của Phương Châm như đâm vào bà, cứ như
bóng gió bà nói chuyện không nhìn người,không biết lễ nghĩa.
không vui trên mặt Nghiêm nháy mắt tăng thêm: "Nhìn không ra cô còn có cái năng lực này."
"không có, dì quá khen rồi ạ."
"Tôi đây cũng chẳng phải khen cô đâu."
"Cháu biết ạ."
Mẹ Nghiêm im lặng nhìn Phương Châm vài giây, đột nhiên cảm thấy cô gái
này khôngdễ đối phó giống như suy nghĩ trước đó. cô nhìn qua rất
mềm mỏng, nhưng lại giống như một nhúm bông, dù bà xuất ra bất kì quyền gì, cũng đều vô dụng.
Cãi nhau ới người khác
sợ nhất là đối phương không phản ứng, Phương Châm quá bình tĩnh ngược lại làm cho mẹ Nghiêm có chút không phát huy ra được. Bà nghĩ nghĩ
khoát tay một cái nói: "Được rồi, tôi cũng không vòng vo với cô nữa.
Tôi biết cô và con trai tôi rất tốt, tôi tới đây hôm nay là muốn
hỏi cô, cô có tính toán gì."
"Đúng, ý của tôi chính là vậy. Dĩ nhiên tôi cũng biết, cô gái giống
như cô với A Túc một khi đã rất tốt, thì kết hôn là điều tất
nhiên. trên đời này, muốn chọn một người đàn ông tốt hơn A Túc
cũng chẳng dễ dàng. Đối với cô mà nói, nó quả thật là một
đối tượng xuất sắc để kết hôn. Chỉ là Phương tiểu
thư, cô thật sự muốn gả cho nó sao?"
Lần này rốt cuộc đến
lượt Phương Châm cười nhẹ : "Nghe ý của dì, hình như dì cũng chẳng nguyện ý cháu gả cho anh ấy."
"Đây là chắc chắn.
Làm một người mẹ, tự nhiên đối với nửa kia của con trai mình cũng
có chút yêu cầu. Điểm ấy tôi tưởng cô cũng có thể hiểu được. Bỏ tất cả các điều kiện của cô sang một bên không nói tới, thì
việc cô đã từng ngồi tù làm tôi không thể yên tâm để A Túc
cưới cô được. không nói đến gia cảnh nhà chúng tôi, chỉ cần là
một giađình bình thường cưới vợ, cũng sẽ không chọn người có
tiền án. Huống chi, lúc ấy côphạm tội lại là muốn giết con
tôi, sao cô có thể làm cho một người mẹ như tôi yên tâm được?"
Đây là uy hiếp Phương Châm, cô không nói gì đáp lại. Nhưng đáy
lòng cô lại có chút nhìn không quen mẹ Nghiêm. một người phụ nữ
cả ngày kết giao với các loại bạn trai trẻ tuổi, với con trai mình thì tình cảm nhạt nhẽo. Đến nơi này lại đột nhiên nhảy ra giả bộ bộ dạng của một người mẹ hiền từ, đáy lòng Phương Châm hơi
có chút không biết làm sao.
cô nghĩ nghĩ cười khổ nói: "Điểm này con trai của dì rất rõ ràng. Nhưng anh ấy vẫn chọn ở bên cháu, cho nên..."
"Thái độ của nó, cô không cần phải để ý, tôi chỉ hỏi ý cô."
"Trước mắt thì cháu chưa nghĩ tới. nói thật thì, có thể đi tiếp với con trai dì hay không, cháu cũng chẳng có lòng tin. Tóm lại, cháu
cũng có chút lo lắng hành vi của trưởng bốisẽ ảnh hưởng đến nhân sinh
quan của anh ấy."
Mẹ Nghiêm vừa nghe lời này sắc mặt "chợt"
đại biến, cả người lập tức đứng dậy khỏi sô pha, bộ dạng muốn bùng nổ lập tức.
Lá gan cô gái này không nhỏ, thế mà dám quay sang châm chọc bà!
Tác giả có lời muốn nói: sự độ lượng của mẹ Nghiêm ít hơn so với
lão Nghiêm. Nhớ lão Nghiêm năm đó, dao chui vào trong cơ thể, sau này
thế mà còn có thể yêu Tiểu Châm Châm như yêu phải cái gì, có thể coi
như là một đóa hoa hiếm thấy. Đây vẫn như cũ là bản thảo tồn,
Đại Tô đang ăn không ngừng nghỉ trong bữa tiệc...