Tay Phương Châm run lên, một chút cà phê trong tách tràn ra ngoài.
Bên tai tràn ngập giọng Lâm Thụy an ủi cô: "Quên đi thôi Phương Châm,
giờ cô hãy nghĩ thoáng hơn. Đàn ông đều cùng một loại cả, từ khi
sinh ra đã không thể thay đổi được. Hứa Minh Lượng là như thế La Thế cũng vậy. nói trắng ra là vì tiền. Lúc Vưu Tố Cầm còn trẻ thì rất xinh đẹp, nhưng bây giờ cũng chẳng ngăn nổi mà bắt đầu già đi.cô đừng
nhìn cái khuôn mặt như gần ba mươi của bà ta làm gì, da thịt trên người
đềuđã bị nhăn nheo hết cả rồi. Đám đàn ông cũng chẳng phải bọn
ngu, cô thật sự cho rằng những tên đàn ông đó vừa ý con người bà ta sao? Cũng chỉ vì vừa ý tiền của bà ta thôi. Người phụ nữ này chẳng
cần có bản lĩnh gì khác, chỉ cần có bản lĩnh kiếm tiền là đủ
rồi. Nghe nói chồng của bà ta có khả năng làm ra tiền, cứ cung cấp
cho bà ta hoang phí bao nuôi mấy tên chó săn trẻ tuổi. Đúng rồi,
chồng bà ta lớn tuổi hơn bà takhông ít, chuyện này cô có biết không?"
Trong đầu Phương Châm đang rất rối loạn, lời nói của Lâm Thụy cô đều nghe
được, nhưng chắc là do có quá nhiều thông tin nên nhất
thời cô không tiêu hóa nổi. Cuối cùng, đối phương hỏi cô vấn đề
kia cô cũng không muốn trả lời, chỉ hỏi ngược lại mộtcâu: "La Thế và
giáo... Vưu Tố Cầm ở chung với nhau bao lâu rồi vậy? Khi chúng tôi đính
hôn, bọn họ đã ở bên nhau rồi sao?"
"Dĩ nhiên. Hứa Minh Lượng
từng nói với tôi, năm đó La Thế có thể chèo lái được Cự Hoa, công lao
của Vưu Tố Cầm không nhỏ. Mấy chục vạn của anh ta lúc lập
nghiệp,một phần là tiền trong nhà, một phần khác chính là do ngủ với Vưu Tố Cầm mà có được."
nói đến đây, Lâm Thụy che miệng lại, tự biết mình lỡ lời. Hôm nay, cô ấy đang cực kỳ tức giận, sau khi ra khỏi khách sạn đang muốn tìm chút chuyện gì đó làm giết thời gian, vốn
định đi uống tách cà phê xong thì sẽ đi mua sắm, không ngờ lại gặp được
Phương Châm, dứt khoát ngồi xuống trò chuyện với cô. Mặt khác, cô cảm
thấy Phương Châm có quyền được biết chuyện này. Khi còn sống, La
Thế đã làm việc có lỗi với cônhư vậy, còn làm cho Phương Châm đi tù
vì anh ta, thật sự rất không đáng.
Phương Châm cũng
thấy thật sự không đáng, sớm biết La Thế là người như
vậy, cônhất định sẽ không vì anh ta mà làm đau Nghiêm Túc. cô thậm
chí còn không nên gả cho anh ta. Vốn dĩ là do cô quý trọng tình cảm
với anh ta nhưng mà tất cả đều là giả dối, ngẫm lại, thế mà cô và giáo Vưu lại có chung một người đàn ông, thật ghê tởm. Khi bọn họ cởi đồ ôm nhau trên giường có phải còn bàn luận tới cô không? Rốt cuộc trong
lòng La Thế cô là cái gì?
Phương Châm cảm thấy bản thân mình đúng thật là đáng chê cười.
cô ngẩng đầu nhìn Lâm Thụy, chưa từ bỏ ý định hỏi tới cùng: "Những lời cô nói đều là sự thật sao?"
"Đương nhiên là thật, không tin cô có thể đi tìm hiểu xem. Loại chuyện này phụ nữ luôn luôn là người cuối cùng trên thế giới biết được. Chính tôi là
như vậy, Hứa Minh Lượng quen Vưu Tố Cầm bao nhiêu năm, thế mà đến bây
giờ tôi mới biết. Đây cũng là do anh em tốt của hắn nhìn không nổi nữa
mới lặng lẽ nói cho tôi biết. cô đi tìm bạn bè tốt của La Thế khi còn
sống hỏi thử, không hỏi được mười phần thì cũng hỏi ra được tám chín
phần."
Phần lớn bạn thân của La Thế Phương Châm đều không quen,
người được xem là có quan hệ tốt nhất cũng chỉ có mỗi Thẩm Khiên. Cho nên hôm đó, sau khi chia tay Lâm Thụy, Phương Châm do dự nửa ngày mới
quyết định gọi cho Thẩm Khiên.
Sau khi Thẩm Khiên nhận điện
thoại, đầu tiên là trầm mặc vài phút, sau đó mới thấp giọng nói: "Xin
lỗi Phương Châm, anh không phải cố ý gạt em."
"Còn nói không phải cố ý, rõ ràng là cố ý gạt tôi." Giọng nói của Phương Châm nghe có vài phần ủ rũ, "Cho nên, chuyện này anh đã biết từ sớm?"
"Cũng không phải sớm, khoảng không bao lâu sau khi các em đính hôn, do vô ý mới
phát hiện được. La Thế nói với người khác chưa thì anh không biết, nhưng cậu ấykhông nói với anh. Chắc cậu ấy cảm thấy quan hệ của anh với Mỹ
Nghi khá thiết nên sợ rằng việc này cuối cùng cũng sẽ truyền đến tai em, cho nên cũng khá đề phònganh. Nếu không phải do vô ý bị anh bắt gặp,
chắc có khi đến bây giờ anh cũng khôngbiết."
Đầu bên kia điện
thoại Phương Châm trầm mặc không nói. cô không biết nên nói cái gì. Thẩm Khiên thấy cô không nói lời nào thì hơi sốt ruột, nên gọi cô vài tiếng. Cuối cùng Phương Châm thản nhiên nói: "Được rồi, tôi đã biết, chuyện
này vẫn nên cảm ơnanh, tôi cúp trước."
"Em đợi đã, Phương Châm.
Em hãy nghe anh nói, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, đừng bận tâm
nữa. anh biết tâm trạng của em bây giờ, nhất định em rất hối hận 5 năm
trước làm Nghiêm Túc bị thương còn hại mình đi tù. thật ra cho tới bây
giờ, anhquan tâm em như vậy, một mặt đúng là vì anh thích em, mặt khác
cũng chính vì anhcảm thấy áy náy. anh hối hận năm
đó đã không sớm nói cho em biết chuyện này, nếu sớm như em nói, thì chắc em đã không làm chuyện điên rồ."
"Chuyện này
cũng không trách anh được. Tôi biết anh sợ tôi đau lòng, dù sao La Thế
bây giờ cũng không còn, nói những điều đó nữa chỉ càng làm tôi
buồn hơn. Chắc chắnanh cũng không đoán được tôi sẽ đi giết người. Tất
cả đều là lỗi của tôi. Cám ơn anh, Thẩm Khiên, cám ơn anh đến bây giờ
vẫn đối tốt với tôi."
Lời này nghe như có ý từ biệt. Trong chốc lát, Thẩm Khiên cảm thấy sốt ruột, trực tiếp hỏi tới: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Tôi không ở thành phố S, anh không cần đến tìm tôi."
"Nhắc tới chuyện này thì anh cũng có chuyện muốn hỏi em, anh nghe Mỹ
Nghi nói emđang làm nhân viên tiếp tân ở Thâm Lam, nhưng gần đây có vài
lần anh đến Thâm Lam lại không thấy em. Em đi đâu, lại đổi việc nữa à?"
"không, bây giờ tôi đang ở Hongkong, làm phiên dịch, cũng là công việc ở Thâm Lam.”
"Vậy à, thì ra em đang ở Hongkong. anh hỏi em Phương Châm, làm thế nào mà em biết được chuyện của La Thế, ai nói cho em biết?"
Phương Châm cũng không giấu diếm, đem chuyện hôm nay gặp Lâm Thụy nói ra,
thuận tiện còn kể luôn chuyện cô ấy đến bắt gian Hứa Minh Lượng. Cuối
cùng, Phương Châm hỏi: "anh có quen Hứa Minh Lượng không? anh ta
là anh họ của La Thế."
"Có quen." Thẩm Khiên dừng một chút
lại nói, "Phương Châm, em đồng ý với anh,không được suy nghĩ bậy bạ. Bây giờ em hãy đi tắm, sau đó ngủ một giấc thật ngon, cứ xem tất cả
như một cơn ác mộng, tỉnh dậy thì cũng qua hết rồi."
Phương Châm
nghĩ rằng chuyện này sao có thể quên được? Nếu đây chỉ là một cơn ác
mộng, thì nó lại quá dài, quá giống thật. Nhưng để cho Thẩm
Khiên không lo lắng, Phương Châm vẫn mở miệng đồng ý, sau khi cúp điện
thoại thì ngồi ngẩn người một mình.
Cũng không biết đã qua bao
lâu, mãi cho đến khi ánh sáng trong căn phòng tối dần, Nghiêm Túc đến tìm cô đi ăn tối thì tinh thần cô mới hồi phục lại.
Nghiêm Túc vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí không được bình thường. Cả
căn phòng rất tối, phòng khách không có ai, anh nhìn quanh một vòng
mới phát hiệnPhương Châm đang ở trong phòng. một mình cô ngồi bên
giường, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, tấm rèm cửa nửa mở nửa khép,
trong phòng không mở một ngọn đèn nào cả, tầm nhìn không cao.
Bình thường, loại tình huống này cho thấy tâm tình của chủ nhân căn phòng chắc chắnđang khó chịu.
Nghiêm Túc đứng ở cửa nhìn Phương Châm một lúc, sau đó mới đưa tay mở đèn.
Trong phòng nháy mắt sáng choang, Phương Châm mới từ trong đờ đẫn
tỉnh táo lại.cô nhìn Nghiêm Túc, miễn cưỡng kéo nhẹ khóe miệng:
"anh xong việc rồi sao?"
"Vẫn chưa, ăn cơm xong lại làm tiếp."
"Vậy anh đi làm việc đi, em ăn cơm một mình là được rồi ạ."
Nghiêm Túc đi đến bên người cô, đưa tay sờ đầu cô: "Có phải đã xảy ra chuyện gìkhông?"
"Cũng có chút chuyện." Phương Châm vỗ trán, "Trong lòng em có chút loạn, em muốn yên tĩnh một chút được không?"
"Có thể. Vậy bữa tối em muốn ăn gì, anh cho người đưa đến."
"Em muốn ăn cháo, thanh đạm một chút là được rồi."
"Được." Nghiêm Túc săn sóc không hỏi thêm Phương Châm nguyên do, lấy di động ra gọi cho Viên Mộc, nói anh ấy sắp xếp bữa tối cho Phương Châm. Sau khi
cúp điện thoại anh ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn Phương Châm. Hai người
đều trầm mặc. Cuối cùng Nghiêm Túc nghiêng đầu tới, hôn nhẹ một cái bên môi Phương Châm, rrooif lập tức đứng dậy, sau khi vỗ vỗ bả
vai cô thì xoay người rời đi.
Phương Châm vẫn duy trì tư
thế không nhúc nhích như trước, cô đang tự điều chỉnh tâm tình của
mình. Đương nhiên là cô khổ sở, nhưng mà hơn nữa, trong
lòng cô hình như đang có một cảm xúc gì đó khác. Chẳng lẽ là
may mắn sao? Bởi vì nghe nói La Thế từng phản bội cô, cho nên bây
giờ cô ở cùng một chỗ với Nghiêm Túc trong lòng cũng sẽ không có gánh
nặng sao?
Vấn đề này tạm thời cô không trả lời được.
Trong lúc suy nghĩ của cô đang rối loạn, thì người đưa cơm đến gõ cửa. Phương Châm tạm thời thu lại tâm tình rối rắm lại, chuyên tâm ăn tối. Chỉ
là trong khi ăn, trong đầucô lại nhớ đến một chuyện: "Chuyện này Nghiêm
Túc có biết không?"
Khi ở làng du lịch, Nghiêm Túc nói muốn
chứng minh cho cô thấy cái chết của La Thếkhông liên quan đến mình.
Nếu nói như vậy, nhất định anh sẽ đi điều tra bối cảnh của La Thế, lấy
năng lực của anh mà tra không được quan hệ của La Thế và Vưu Tố Cầm sao?
Mà nếu anh biết, sao anh lại không nói với cô?
Chiếc thìa Phương Châm đang cầm khẽ nghiêng nghiêng trong không trung,
cháo chậm rãi rơi vào trong bát cô cũng chẳng để ý đến, sau cùng lại ăn vào một thìa khôngkhí.
cô nghĩ không ra dụng ý của Nghiêm
Túc. không phải muốn chứng minh với cô sao, vậy thì vì sao tra được cái
gì đó lại không nói với cô?
Phương Châm ngẩng đầu nhìn đồng hồ,
vẫn chưa tới bảy giờ, lúc này chắc Nghiêm Túc vẫn còn đang bận. Con người anh là như vậy, hoặc là chơi thật thoải mái hoặc là toàn tâm
toàn ý tập trung vào công việc. Hôm nay, anh nói phải làm việc,
nếu khôngđến mười một mười hai giờ thì sẽ không dừng lại. Phương Châm chỉ có thể kiềm chế lòng hiếu kì của mình, tùy tiện ăn cho
xong một bát cháo.
Sau khi ăn xong, Phương Châm đi rửa bát, bởi
vì không yên lòng nên thiếu chút nữađã làm vỡ chén. Sau đó cô lại bật TV lên giết thời gian. Mấy ngày gần đây cô luôn rất bận, thời gian xem TV
cũng chẳng có. Vốn dĩ cô còn nghĩ tối nay được rảnh
rỗi mộtchút sẽ tìm một bộ phim điện ảnh để xem, kết quả bây giờ dư
dả một lượng lớn thời gian cô lại chẳng có chút tâm tư nào cả, chỉ một
lòng ngóng trông Nghiêm Túc nhanh nhanh quay về.
TV phát cả
đêm, cái gì Phương Châm cũng chẳng xem vào. Ánh mắt cô chỉ tập trung
qua lại giữa màn hình và đồng hồ treo tường, nhìn kim giờ cạch cạch di chuyển. Đến khoảng chừng mười một giờ, rốt cuộc Phương Châm không kềm
chế được nữa, dứt khoát tắt ti vi, cẩn thận lắng nghe động tĩnh
ngoài cửa.
Sau khi tập trung nghe xong hai mươi phút
mà không nghe thấy động tĩnh gì, Phương Châm nghĩ có phải Nghiêm Túc đã về từ sớm rồi không, do mình mở TV nên khôngnghe thấy tiếng đối
phương mở cửa? Vì thế cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, đến gõ cửa phòng bên cạnh.
Sau khi gõ vài cái mà không có ai ra mở cửa, Phương Châm
lại muốn nhìn xuyên qua khe cửa xem xem bên trong có ngọn đèn
nào không. cô nhìn quanh hành lang, pháthiện chung quanh im ắng như
tờ, một bóng người cũng không có, vì thế cô đã quỳ xuống, lại gần
khe cửa nhìn vào bên trong.
Tối hôm đó, khi Nghiêm Túc làm
việc xong trở về phòng, còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy ở phía xa xa là Phương Châm đang quỳ vểnh mông ở nơi đó. Lúc ấy, trong
lònganh nghĩ, người phụ nữ này muốn làm gì, không phải nói là phải
bình tĩnh sao? Chẳng lẽ đây chính là kết quả của việc cô bình tĩnh.
cô bình tĩnh cả buổi tối, thật ra chỉ là đang suy nghĩ đổi thành tư thế nào tốt hơn để hấp dẫn mình thôi sao?
Nghiêm Túc mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn sờ mông Phương Châm, đàng
hoàng bước tới, khom lưng kề sát vào bên tai Phương Châm.
"Muộn như vậy còn tìm anh có việc gì?"
Phương Châm vừa quay đầu, đã ngay lập tức đối mắt với Nghiêm Túc. Nghiêm Túc
đúng lúc đứng dậy, vừa kịp tránh khỏi một sự cố "chạm vào nhau".
Phương Châm vô thức sờ sờ mũi, lúng túng đứng dậy khỏi mặt đất.
"Em muốn xem xem anh có ở trong phòng không, không biết anh đã trở lại chưa."
Nghiêm Túc mỉm cười, ấn mật mã phòng mời Phương Châm đi vào: "Có chuyện
tìmanh cứ gọi điện thoại là được, anh sẽ qua tìm em. Ăm tối chưa?"
"Ăn rồi ạ. Còn anh thì sao?"
"anh cũng ăn rồi." Sau khi vào phòng, Nghiêm Túc cởi áo khoác, thuận tiện quan tâm săn sóc Phương Châm, "Uống chút gì không?"
"không cần ạ."
"Một cốc nước đi."
không đợi Phương Châm từ chối, Nghiêm Túc đã rót cho cô một ly. anh đặt cái ly
xuống bàn trà ngay trước mặt Phương Châm, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: "Em tìmanh là có chuyện muốn nói với anh phải không.
Em nói đi, nói cho anh nghe xem kết quả em bình tĩnh cả buổi tối
là gì nào?"
"Có chút chuyện liên quan đến La Thế em muốn hỏi anh."
"La Thế? Chuyện của anh ta thì hẳn là em phải rõ hơn anh chứ, sao em lại hỏi anh?"
Phương Châm quay qua nhìn Nghiêm Túc, đôi mắt cô tỏa sáng, như muốn nhìn
thấu suy nghĩ của Nghiêm Túc: "anh còn nhớ khi ở làng du
lịch anh đã từng nói gì với emkhông? anh đã nói sẽ chứng minh cho em
thấy cái chết của La Thế không liên quan đến anh. đã qua mấy tháng
rồi, anh có tiến triển gì chưa?"
Đối mặt với Phương Châm gần
sát, Nghiêm Túc bình tĩnh: "Trước mắt thì chưa có gì cả, chuyện này
điều tra trong chốc lát thì không được rõ ràng."
Nghiêm Túc
cũng không nói thật, trên thực tế anh đã tra được không ít chuyện
này nọ. Ví dụ như lúc ấy, có một lần công ty La Thế kinh
doanh không tốt rơi vào lũng đoạn, nhưng đó không phải là nguyên
nhân chủ yếu làm công ty phá sản. Nguyên nhân thật sự chính là lúc
ấy công ty một quỹ đáng kể được sử dụng không rõ mụcđích.
Một lượng vốn lưu động lập tức bị cắt xén bớt, đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến sự phá sản của Cự Hoa.
Nhưng khi La Thế qua
đời, tất cả các khoản của công ty đều cháy hết trong trận hỏa hoạn, vì thế 1 khoản tiền lớn của công ty đã chi vào trận hoả
hoạn lớn đó. Nên nếu Nghiêm Túc điều tra tiếp nữa nhất định sẽ có
khó khăn. không phải là không thể, nhưng chắc chắn tốn không ít
thời gian.
Nghiêm Túc không muốn kể cho Phương Châm nghe
những chuyện này, bởi vì vẫn chưa đủ chứng cứ. Lấy quan hệ của
hai người bọn họ bây giờ, chỉ cần nói đến chuyện của La Thế thì
phải thật cẩn thận, nếu không sơ suất một chút sẽ làm cho
Phương Châm cảm thấy phản cảm. Dù sao cô đã là người của anh, có đề
cập hay không đề cập đến khoản nợ dai dẳng La Thế kia thì cũng
có ý nghĩa gì đâu?
Nhưng với thái độ của Phương Châm hôm nay, dường như cô đã biết gì đó, có vẻ như muốn ngả bài với anh vậy.
Nghiêm Túc không nói lời nào, cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Châm như
vậy.anh đang đợi đối phương mở miệng, loại tình huống không rõ ràng như trước mắt này,anh nói càng ít thì xác suất nói sai sẽ
càng ít.
Phương Châm cũng chẳng giấu giếm, trực tiếp nói ra
hết tất cả: "Trước kia em đã từngnói với anh về người đàn ông bị bắt
gian hôm nay, anh ta là Hứa Minh Lượng. Người thuê phòng chung
với anh ta là giáo sư Vưu, vợ của giáo sư Lô. Mà cô gái đi bắt kẻ thông
dâm kia là Lâm Thụy, bạn gái của Hứa Minh Lượng. Xế chiều hôm nay, em
đụng mặt Lâm Thụy, cô ấy đã nói cho em biết hết tất cả."
"cô ấy nói gì đó với em?"
"Chuyện anh tra ra được thì cô ấy cũng tra ra được. Nhưng chắc chuyện anh tra được còn nhiều hơn chuyện cô ấy biết. Nghiêm Túc, anh còn tính gạt em nữa
sao?"
"anh không nói chỉ vì không mong em sẽ có gánh nặng trong
lòng." Nghiêm Túc vươn tay, kéo Phương Châm vào lòng, "La Thế đã chết
cũng sáu năm rồi, chuyện quá khứ em đừng lo nghĩ nữa. Bây giờ lại truy
cứu chuyện năm đó anh ta phản bội em thật ra chẳng có ý nghĩa gì. Chúng
ta đều nên nhìn về tương lai phía trước của mình, cố gắng sống
thật tốt cho cuộc sống của chính mình."
"Nhưng em đã vì người
đàn ông này mà bỏ mất 5 năm thanh xuân. Em còn đi tù vìanh ta, đến cuối
cùng người khác lại nói với em, thật ra anh ta không chung thủy với em,
khi anh ta đến với em thì anh ta còn có người phụ nữ khác bên cạnh.
Người phụ nữ kia lại là giáo sư mà bọn em vẫn luôn kính nể. Chuyện này
rất mỉa mai, quả thậtem không biết nên nói cái gì cho phải."
"thật ra cái gì cũng chẳng cần nói, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra là được. Nếu như không có một dao 5 năm trước, chúng ta
cũng sẽ không có một đoạn duyên phận như này. Cẩn thận ngẫm
lại, thật ra vận mệnh luôn công bằng, có mất cũng có được." Nghiêm Túc
vừa nói, vừa khẽ vuốt lưng Phương Châm, dùng cách này trấn an cảm xúc
của cô, "Chuyện này ngay từ đầu anh điều tra về La Thế đã tra ra được.
Nhưng lúc ấyanh sợ em khổ sở nên không nói. Đặc biệt, Vưu Tố Cầm
này anh cũng đã điều tra, bà ta và cái chết của La Thế hẳn là không có
liên quan gì. Cho nên anh hi vọng chuyện này cứ như vậy mà chìm vào quá khứ."
"Nhưng em đã hại anh mất đi một quả thận."
"không sao cả, cứ xem như tặng cho người cần dùng là được. Dù sao cũng
chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của anh. Chuyện ấy chắc là
tối qua em đã hiểu rõ, đêm qua và sáng nay, anh cảm thấy em đối với
phương diện năng lực nào đó của anhchắc cũng chẳng nghi ngờ gì đâu nhỉ.
Nhưng nếu anh còn đủ 2 quả thận, nói khôngchừng sẽ càng mạnh mẽ hơn,
chắc sẽ làm em không xuống được giường luôn đấy."
Vốn là Phương Châm còn đang khổ sở, vừa nghe anh nói trên mặt lộ ra ý
cười xấu hổ. Ngẫm lại trước sau làm năm lần, năng lực của Nghiêm
Túc thật không phải là nói dối. Đặc biệt là một người từng có
kinh nghiệm phương diện này như Phương Châm, càng có thể nhận ra
được một người đàn ông được hay không được. Nghiêm Túc chắc chắn
thuộc kiểu được, hơn nữa còn là một người làm rất tốt, ngày
hôm qua, có vài lần Phương Châm cảm thấy bản thân mình như sắp
chết trên chiếc giường kia. Người đàn ông này quả thực quá mạnh
mẽ, vừa nghĩ đến bộ dạng khi anh điên cuồng, Phương Châm cơ hồ có
chút sợ hãi.
Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó lại ập đến, Nghiêm
Túc vừa nói chuyện vừa khẽ vuốt lưng cô, vỗ vỗ về về đã có cảm giác. Cả
người Phương Châm tựa vào lòng anh, có thể tinh tường cảm giác
được sự biến hóa trên cơ thể anh. Tựa như một con mãnh thúđang dần dần thức tỉnh, trong nháy mắt nó sẽ mở cái miệng đầy máu của nó ra.
Cơ thể Phương Châm cứng đờ, không nhịn được hơi co quắp. Biến hoá này
của cô lập tức bị Nghiêm Túc phát hiện được,
tay anh đang đặt trên lưng cô không khách sáo chút nào trượt xuống phía
dưới tìm kiếm, trực tiếp ấn trên hông cô.
"Làm việc cả một ngày rất mệt, bây giờ cũng là lúc thư giãn nghỉ ngơi rồi."
Phương Châm nhanh chóng nhảy dựng lên: "anh muốn đi tắm sao? anh đi tắm đi."
"đi, đi phòng tắm cũng được. Cho em chọn, sô pha hay bồn tắm, chọn một trong haiđi."
Câu hỏi trực tiếp như vậy quả thật làm Phương Châm rất xấu
hổ. cô không nhịn được lắc đầu: "không chọn cái nào có được không ạ?"
"Em nói xem?"
Khi Nghiêm Túc nói chuyện thậm chí còn tắt ngọn đèn lớn đi, chỉ để
lại hai ngọn đèn đặt dưới đất y như khi làm việc, làm cho không khí mờ ảo tràn ngập khắp phòng khách.
"Nếu anh là
em, anh sẽ chọn sô pha. Bồn tắm rất cứng, nên dễ đụng bị thương. Da
của em lại quá mềm, không cẩn thận lại bị tụ máu, anh sẽ đau
lòng."
Nghe xong lời này Phương Châm vô thức sờ cổ. cô quên mất
chuyện dấu hôn, ngày hôm qua Nghiêm Túc để lại dâu tây trên khắp
người cô, thế mà hôm nay cô lại mặc áo sơ mi trễ cổ đi khắp nơi.
Đột nhiên Phương Châm rất muốn chết, ngày hôm nay thật là không dự đoán được.
Nghiêm Túc nhìn động tác sờ cổ của cô lại không nhịn được nuốt nước
miếng một cái, máu trong cơ thể nháy mắt sôi trào. Người phụ
nữ này có biết mình đang làm gìkhông, động tác lơ đãng này
của cô đúng thật là thử thách to lớn với ý chí của đàn ông
mà. Sau khi tách ra từ giữa trưa, anh vẫn luôn nhẫn nại, lấy công
việc làm tê liệt cảm giác khát vọng cô. Lúc này, rốt
cuộc anh không nhịn được nữa, lập tức nhào tới,một phen kéo lấy Phương
Châm, đẩy mạnh cô vào trong sô pha, hai ba cái đã lột sạchcô.
Từ ngày hôm qua, thân thể này đã thuộc về anh. Hơn nữa, vài chục năm sau, đều sẽchỉ thuộc về một mình anh.
Phương Châm không thể cự tuyệt, chỉ có thể ôm chặt cổ đối phương, uốn éo cơ
thể thuận theo anh, cố gắng làm cho mình và Nghiêm Túc hợp hai
làm một, từ thể xác đến đến linh hồn đều đạt tới sự thống nhất hoàn mỹ
nhất.
Vì thế đêm hôm đó, Phương Châm lại cảm thấy bản thân mình quá điên cuồng.
Sao cô lại có thể tin lời của Nghiêm Túc chứ? Ngu ngốc cho rằng sau khi anh xong việctrên sô pha sẽ bỏ qua cho mình. cô nhất định là một con heo. Câu nói kia của Nghiêm Túc thật ra nghĩa là: sô pha hay bồn tắm,
cái nào trước, chọn một trong hai đi.
Vì thế sau khi đại chiến
một trận trên sô pha, Nghiêm Túc lấy cớ ôm cô đi tắm, lại ômcô làm
một hồi trong bồn tắm. Sau khi hai người ra khỏi bồn tắm, lại
dán lên lớp gạch men lạnh lẽo điên cuồng vận động thêm một phen nữa.
Đến cuối cùng, Phương Châm khàn cả họng, ý thức cũng mơ hồ, cô thậm chí còn cảm thấy mình bị hôn mê tạm thời, tùy ý cho
Nghiêm Túc xoa tròn bóp bẹp cô, mãi cho đến khi ôm cô về giường nhẹ nhàng thả xuống.
Ngày hôm sau, Phương Châm thật sự không dậy nổi khỏi giường.
Khi cô khó khăn xoay người trên giường thì suy nghĩ, có lẽ lựa chọn ở cùng
một chỗ vơi Nghiêm Túc là một quyết định sai lầm. một người đàn ông tinh lực dồi dào thật sựkhông phải một người lương thiện. Đàn ông có lẽ sướng đủ, nhưng cuộc sống của người phụ nữ bị anh đặt
dưới thân sẽ khá thảm.
Nghiêm Túc vào phòng tắm tắm nước lạnh, lúc đi ra thấy Phương Châm nằm nghiêng người ngây ngẩn. anh lại gần in lên trán đối phương một nụ hôn, hỏi: "Sao vậy, đangsuy nghĩ chuyện
gì?"
"Nhớ anh."
"Thật không? Có tiến bộ, nhanh như vậy đã biết điều chỉnh tâm tình tiến vào trạng tháiyêu đương."
Phương Châm hắc tuyến đầy mặt: "Lời em nói còn chưa hết đâu. Em muốn
nói, emđang suy nghĩ sao anh lại tinh lực dồi dào như
vậy, anh không thấy mệt sao?"
“anh đương nhiên phải mệt chứ. Nhưng đã dành dụm nhiều năm nên anh luôn muốn phóng túng một
lần. Xin lỗi em, mấy ngày nay đã làm em mệt rồi. Vậy hôm nay cho em một nghỉ thế nào?"
"Còn nghỉ?"cô vẫn còn đang trong giờ làm
việc, nếu còn tiếp tục như vậy thì cô chính là loại
người không đi làm mà vẫn nhận lương rồi.
Nghiêm Túc
lại không cho là đúng: "Có liên quan gì sao. Bây giờ mọi người đều đã biết quan hệ của hai người chúng ta, không cần giấu giếm gì cả.
Em đã là bạn gái anh,không đi làm mà ở nhà nghỉ ngơi cũng chẳng có
ai dám nhiều lời."
"Nhưng em không muốn làm cho người ta cảm thấy em bị anh bao dưỡng." Phương Châm nói xong muốn đứng dậy khỏi giường, kết quả vừa động đã tác động đến cơ bắp toàn thân, đau đến
mức cô thoáng giật giật.
Nghiêm Túc trực tiếp ấn cô trở
lại trên giường: "Được rồi, em vẫn nên nằm nghỉ thì hơn. Bất kể là
bao nuôi hay làm thuê, thì hôm nay em cũng không đi làm được.
Người làm ra kết quả này là anh, cho nên em không cần gánh
trách nhiệm nào cả. Cứ coi như ông chủ bồi thường cho em đi là
được."
Phương Châm buồn bực nằm trên giường, 3 yêu cầu trước
kia cô đặt ra cho Nghiêm Túc đã hoàn toàn trở thành đồ trang
trí. Còn chưa tới một tuần, đã không khác gì đống giấy vụn hết
rồi.
cô càng ngày càng cảm thấy, hành trình đến Hongkong này căn bản chính là một cái bẫy do Nghiêm Túc chuẩn bị kĩ càng.