Đối Nghiêm Túc mà nói cái dù đó có cũ hay mới anh cũng không quan tâm, mấu chốt là nó hữu dụng cho anh là được.
Đêm hôm đó dựa vào cây dù mà anh thuận lợi vào được nhà Phương Châm,
uống được cốc nước, thuận tiện còn nhận được chút tiện nghi.
Đương nhiên anh cũng không định làm việc gỉ, sau khi thấy Phương Châm bình an vô sự anh cũng không lưu lại làm gì, cầm ô đứng dậy cáo từ.
Xuống lầu anh nhìn nhìn trong tay ô dù, nghĩ rằng thứ này thật sự còn hữu dụng. Lần sau nhất định phải nhớ rõ có cho Phương Châm mượn vật
gì không, sử dụng để ngụy trang cho tiện mặt dảy rất hữu ích.
Phương Châm lúc tiễn Nghiêm Túc đi thì cũng sắp mười một giờ, cô nhanh
chóng tắm rửa thay quần áo lên giường đi ngủ, sáng sớm hôm sau cô còn
phải dậy đi làm.
Tuy rằng không có bị trễ, nhưng ngày hôm đó
tâm trí cô không thể nào yên. cô đang suy nghĩ có cần gọi cho Lô
giáo sư hay không. Ngày hôm qua đột nhiên đi như
vậy thật sự làm cô thấy có lỗi, Nghiêm Túc phong cách hành
động thật quá bá đạo đi. anh là loại người không cần thiết
phải đi lấy lòng người khác, mà là người chỉ cần ngồi một chỗ là
sẽ có người vây quanh lấy lòng.
Nhưng Phương Châm không giống
như anh, cô rất vất vả mới dựa được vào quan hệ của Lô giáo sư mà kiếm được chút tiền, mắt thấy hai mươi vạn kia cô có khả năng trả được. Nhưng anh vừa ra tay liền khiến cho cô đắc tội với người khác, quả thực là muốn đem cô bức chết.
Kẻ có tiền không hiểu nỗi khổ của người nghèo, cùng Hoàng Đế nói chuyện ăn thịt bằm ra sao là mộtđạo lý ngu xuẩn.
Bởi vì trong lòng chứa phiền muộn, Phương Châm cả một ngày làm việc
đều không yên lòng, còn mắc phải hai lỗi sai. Đương nhiên hiện tại cố vấn không ai dám nói cô nửa cái. Từ lúc nhìn thấy việc cô bị chủ
tịch gọi đi, ai còn dám động vào đầu thái tuế a. Sau lưng cô là chủ
tịch khiến mọi người cho rằng cô giả vờ ngây thơ.
Nguyên
lai còn cho rằng Phương Châm chỉ nhân viên ăn lương bình
thường, hiện tại xem ra cái này căn bản là gà nhờ chó mà lên trời. Có người thậm chí còn hối hận lúc đầu không tạo quan hệ tốt với
Phương Châm. hiện tại chân tướng rõ rang như vậy mà muốn làm thân
thì tạo cảm giác quá cố ý.
Nhưng mặc kệ ai nói như thế nào Phương Châm của hiện tại là không một ai dám động vào cô, công
việc nặng nề cũng sẽ không cho cô làm. Phương Châm hiện tại so với
lúc trước nhàm chán hớn rất nhiều, thậm chí cô còn cảm thấy mình
có chút bất tài.
Đến lúc tan việc, cô rốt cuộc cũng quyết
định gọi cho Lô giáo sư, để giải thích chuyện ngày hôm qua. Kết quả
di động vừa mới lấy ra để tìm danh bạ, bóng đêm đột nhiên phủ
lấy người cộ, đem cô cả người che lấp kín.
Phương Châm ngẩng
đầu nhìn lên một Nghiêm Túc vẻ mặt thành thật đang nhìn cô. Phương Châm lập tức lộ ra biểu tình rối rắm, di động lại bị anh cướp đi.
"đi thôi, lên xe gọi điện thoại cũng được."
Lời này nói ra thật quá mập mờ, quả thực cùng chiếu thư lập hậu của
Hoàng Đế không khác nhau gì mấy. Chủ tịch tự mình đón cô tan tầm,
hai người còn ngồi chung một xe. Những chyện này rơi vào tai người
trong công ti chính là chỉ có một ý nghĩa. Nhìn thấy biểu
tình hâm mộ cùng ghen ghét không che giấu chút nào trên mặt mọi
người, từng cái từng cái ánh mắt nóng bỏng như muốn đem Phương
Châm nướng chết.
Vì thế cô lập tức thu dọn đồ đạc, bằng tốc độ nhanh nhất theo Nghiêm Túc rời đi, đi thang máy xuống lầu lấy xe.
Sau khi thoát khỏi những ánh mắt kia, Phương Châm nhịn không được
than nhẹ một tiếng. Sau đó côhướng Nghiêm Túc muốn điện thoại: "Đưa
điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại."
"Cho ai?"
"Lô giáo sư. Ngày hôm qua cứ như vậy đi nhất định sẽ đắc tội với ông, đó là giáo sư đại học của ta, gần đây lại giúp ta không ít việc,
tất nhiên tôi phải xin lỗi ông rồi."
"Vốn anh cũng đâu ngăn
cản em gọi điện thoại, bất quá..." Nghiêm Túc vừa nói vừa kéo tay
Phương Châm ra, cầm điện thoại đặt vào, "hiện tại anh cảm
thấy không cần thiết."
"Vì sao?"
"Dẫn em đi gặp một người, Gặp xong em sẽ thấy anh nói rất có lý."
Người này là rốt cuộc làm sao, gặp ai mà lại thần thần bí bí như vậy. Nhưng
Nghiêm Túc hành động như vậy lại gợi lên lòng hiếu kì của Phương
Châm, cô tạm thời quên mất chuyện điện thoại, ngồi trên xe anhrời khỏi
Thâm Lam.
Bọn họ đi tới một khách sạn cách nơi này không xa,
Nghiêm Túc hình như từ trước đã thuê xong mộtgian phòng, trực tiếp dẫn
Phương Châm lên tầng 4, lấy chìa khóa điện tử ra mở cửa, làm động tác
“Mời vào” với Phương Châm.
Phương Châm thoải mái đi vào, nguyên
bản là một vẻ mặt thong dong trấn định. Kết quả đi còn chưa được vài
bước liền nhìn thấy Lạc Tuấn Huy đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt
lập bị kiềm hãm lại.
cô quay đầu lại nhìn Nghiêm Túc, ánh mắt kia rõ ràng là muốn hỏi: "Đây là tình huống gì?"
"anh mời Lạc tiên sinh tới đây, là muốn cho bác ấy chính miệng cùng em nói chuyện."
Nghiêm Túc đem cả người Phương Châm ấn xuống ghế sofa. Sau đó anh xoay
người đi đến chỗ bình nước, tự mình rót cho hai người mỗi người một ly
nước. Đem cái ly đặt tại bàn trà trước sofa, sau đó bảo Lạc Tuấn Huy:
"Bắt đầu đi."
Phương Châm không thể chen vào nói, vẻ mặt chờ mong nhìn Lạc Tuấn Huy. Đối phương hiển nhiên bị cô nhìn khiến cho có
chút không tự tại, cầm lấy ly nước uống liền hai hớp lớn, lúc này mới mở miệng nói: "Phương tiểu thư, về sau cô chớ cùng Lô giáo sư thân cận
quá."
một câu không đầu không đuôi, Phương Châm nghe không rõ, tự nhiên muốn truy hỏi: "Vì sao?"
"Bữa ăn như ngày hôm qua, kỳ thật chúng tôi cùng Lô giáo sư rất thường xuyên cùng nhau ăn. khôngriêng gì Lô giáo sư, hiện tại có rất nhiều giáo sư
trung học cũng đều thường cùng chúng tôi ăn cơm. Loại bữa ăn như vầy
thoạt nhìn ở bên ngoài thì có vẻ rất đứng đắn, nhưng kỳ thật lại rất dơ
bẩn."
Phương Châm không phải người ngu, vừa nghe thấy lời này
liền hiểu. Kỳ thật loại bữa ăn quan hệ như vậy cô cũng từng nghe qua,
chẳng qua cô cùng Lô giáo sư quan hệ không tệ, ông trong
lòng cô thật sựlà một người rất đáng tin cậy. cô vô luận thế nào
cũng không thể nào ngờ được bữa ăn tối qua là cái sựviệc như vậy.
Việc này quan hệ với sự trong sạch của trưởng bối, Phương
Châm không thể không cẩn thận được: "Lạc tiên sinh, ngài nói lời này có
căn cứ gì sao?"
"Tôi cũng người tham gia, cô nói xem tôi có căn
cứ hay không. Kỳ thật hiện tại loại chuyện này cũng đều qua quít thôi,
mọi người trong lòng đều tự cảm nhận được. cô xem bữa ăn tối
qua, một phòng tất cả đều là nhân vật có mặt mũi, chỉ có
mình cô là một viên chức nhỏ bé, cô không cảm thấy kỳ quái sao?
Nếu không phải là Lô giáo sư mang cô đến, thì cô có thể tiếp xúc với
những người nay hay sao? Dĩ nhiên, cô cùng Nghiêm đổng quan hệ tốt như
vậy, tiếp xúc với những người tầng lớp cao hơn cũng không có gì ngạc
nhiên."
Nghiêm Túc ho nhẹ hai tiếng, ý bảo Lạc Tuấn Huy không cần phải lảng tránh sang chuyện khác.
Lạc Tuấn Huy gật gật đầu, lại uống thêm nữa ly nước, tiếp tục khuyên bảo
Phương Châm: "Nhưng chuyện như ngày hôm qua, cái này cũng không phải là
sở trường của Nghiêm đổng. Cho nên cô mới dựa vào quan hệ của Lô giáo sư mà đến. Lô giáo sư lúc mang cô đến có nói chô cô điều gì không?"
"Ông nói sẽ giới thiệu cho tôi một ít lãnh đạo giới xuất bản làm quen. Bởi vì
tôi hiện tại tại đang làm phiên dịch, ông muốn thay tôi mở
rộng sự nghiệp, giúp tôi làm quen với các người, cũng là việc tốt cho
tôi về sau."
"Phương tiểu thư, cô cùng Lô giáo sư quan hệ thế nào?"
"Ông là giáo sư đại học của tôi, thời điểm tôi còn đi học ông cũng cho tôi rất nhiều việc để làm"
"Nhưng vài năm nay tôi không có gặp qua cô. Nếu ông ta muốn giới thiệu cô cho chúng tôi làm quen, tại sao lúc trước không làm?"
Vấn đề này vừa nói ra khiền Phương Châm cũng có chút xấu hổ. Nghiêm Túc lập tức thay cô trả lời: "côấy vài năm nay không quay về trường học cũ,
cùng Lô giáo sư chặt đứt liên hệ, gần đây mới một lần nữa liên lạc trở
lại."
"Như vậy thì đúng rồi. Phương tiểu thư cô tự ngẫm
lại đi, cô cùng Lô giáo sư cũng không có quan hệ đặc biệt thân cận. Ông
ta dựa vào cái gì mà đem chuyện tốt như vậy giới thiệu cho cô? Ông ấy là giáo sư của cô, giới thiệu cho cô chút ít việc làm là chuyện rất bình
thường, nhưng đem mạng lưới quan hệ của chính mình giới thiệu
cho cô, cô cảm thấy có thể sao? Ông ta lại không phải cha cô, có
thể không để ý gì cả trải đường làm quan cho cộ. Tục ngữ nói rất đúng,
dạy trò giỏi thì thầy sẽ đói. Thuở xưa, đồ đệ luôn cung kính sư phụ như
cha, sư phụ còn lưu lại một vài tuyệt kĩ không chịu truyền hết, huống
chi côcùng Lô giáo sư cũng chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, cô nghĩ
mà xem ông ta ta vì cái gì mà phải đem phương pháp kiếm tiền chỉ hết lại cho cô? Làm thế có lợi gì cho ông ta?”
Vấn đề này Phương Châm
ngay từ đầu thật sự không hề nghĩ tới. cô vốn nghĩ rằng chuyện tương đối đơn giản, cảm thấy Lô giáo sư ông đối với cô rất nhiệt tình, đại khái
là cảm thấy đáng thương cô vì đãtừng ngồi. Nhưng hiện tại tinh tế nghĩ
lại chuyện này lại cảm thấy có chút kì lạ.
Bánh thịt tự nhiên rơi vào miệng mình không phải là không xảy ra, nhưng bánh thịt khổng lồ đến nhanh như vậy, thì thật quá phi thực tế đi.
Nghĩ đến đây Phương Châm thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ bữa ăn tối hôm qua, thật sự là cái Hồng Môn yến*?"
*Hồng Môn Yếnlà một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoàiHàm Dương, thủ đô của Triều đạinhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc làLưu BangvàHạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. sự kiện này là một trong những điểm nhấn củachiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toànTrung Quốcgiữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đạinhà Hánvới Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại
trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng (theo
Wikipedia)
"không kém bao nhiêu đâu, dù sao cùng với loại
mà cô biết đến bản chất là giống nhau. Lô giáo sư chính là người trung
gian, trong tay ông ta nữ sinh viên là tài nguyên phong phú, rất nhiều
người muốn thử loại này liền tìm tới ông ta để làm nguồn cung cấp. Dĩ
nhiên, loại chuyện này là anh tình tôi nguyện, chúng tôi không bao giờ
ép ai thực hiện cái việc này. Dù sao bây giờ nữ sinh viên cũng đều rất
hào phóng, có thể dựa vào cái quan hệ này mà làm quen với mấy đại gia,
các ả cầu còn không được đấy."
"Như lời ông nói Lô giáo sư mang
nữ học sinh tham gia bữa ănlà thông qua sự đống ý của đối phương. Nhưng
tôi không có đồng ý a, ông ta cứ như vậy trực tiếp đem tôi đi, được đồng ý sao? Vạn nhất tôi trở mặt thì làm thế nào?"
"Tôi đã nói rồi,
đây đều là chuyện đôi bên tự nguyện. Vừa mới bắt đầu
đều sẽ không nói thẳng ra, mà chúng tôi sẽ cho cô ám chỉ, nếu như cô đáp lại thì mới ra tay. Thậm chí cũng không phải lần đầu tiên gặp
mặt thì sẽ thật sự làm ra chuyện gì, mọi người sẽ cùng cô kết giao
trước, về sau sẽ như thế nào liền xem duyên phận đi. Nhưng theo kinh
nghiệm của ta, nữ sinh cho dù thanh cao như thế nào thì cuối cùng
vẫn sẽ đáp ứng. một lần ra tay thì giúp cho công việc của cô thành công
mỹ mãn, phụ nữ thông đều biết nên lựa chọn thế nào. Đương nhiên ngày hôm qua Lô giáo sư mang theo cô đến cũng là có mục đích, bởi vì chúng tôi
có người vốn muốn đem đến hai nữ sinh, ông ta liền lấy cô tới cho đủ số. Lô giao sư gần đây tiêu sài mất khoản tiền lớn, nên vội vã muốn kiếm
tiền a."
nói đến đây Lạc Tuấn Huy thâm trường cười cười, không nói tiếp.
Phương Châm nghe được thì không khỏi cảm khái. không thể tưởng tượng được nhân gian khắp nơi đều là cạm bẫy, ngay cả giáo sư đại học cũng không tin
tưởng được. Nếu không phải gặp được Nghiêm Túc, tối qua có lẽ cô sẽ được người nào đó nhìn trúng. Vừa nghĩ đến trên bàn chỉ toàn các ông chú
trung niên bụng phệ hói đầu, Phương Châm liền cảm thấy một trận buồn
nôn. Muốn cô ủy thân với loại người này để đổi lấy tiền tài, cô thà trực tiếp đáp ứng Nghiêm Túc còn hơn. J
Lạc Tuấn Huy nói xong những
lời này lại nhìn nhìn Nghiêm Túc, đối phương ý bảo ông có thể đi, vì thế ông nhanh chóng vắt chân bỏ chạy. Còn lại mình Phương Châm ngồi ở chỗ
kia tiêu hóa loạt chuyện vừa rồi.
cô nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn
Nghiêm Túc: " Họ Lạc kia chính là anh cố ý tìm đến đây? Vừa rồi ông
ta nói những lời này, thật sự là anh ép ông ta nói?"