Nghiêm Túc chạy tới nhà vệ sinh phía đông lầu ba, Phương Châm đang mang một khuôn mặt tươi cười chắn ở cửa không cho người vào.
Nhìn bộ dáng cô một chút cũng không giống phải rời xa chỗ chứa quả bom
sắp nổ tung, trong lòng Nghiêm Túc hơi động. Phương Châm cầm cây lau sàn trong tay, không ngại phiền, đang giải thích với người khác: “Thật xin
lỗi, nhà vệ sinh bị người ta ói thật bẩn. Có lẽ là uống rượu, tất cả đều là màu rượu nho, chúng tôi đang dọn dẹp, phiền toái mọi người đi nhà vệ sinh lầu một đi, chính là cạnh cửa hàng hoa lan. Đúng rồi, hôm nay cửa
hàng hoa lan có chương trình khuyến mãi, mọi người có thể thuận tiện xem một chút.
Đang lúc nói chuyện thì đột nhiên truyền đến tiếng còi báo động, đồng
thời có nhân viên nhắc nhở mọi người nhanh chóng rời khỏi. Phương Châm
nhân cơ hội nói với mọi người: “Có thể có hỏa hoạn, mọi người nhanh
tránh đi, quay đầu lại chạy đi.”
Vị khách kia nghe tiếng còi báo động nhìn chung quanh thăm dò một chút,
không tin tưởng lắm chuyện có cháy. Trong trung tâm bị báo động giả cũng là chuyện thường xảy ra, không thấy được chút lửa cháy mọi người đều
không tin. Dường như vị khách kia còn đang muốn nói điều gì, đột nhiên
vòi phòng cháy chữa cháy đột nhiên phun ra. Phương Châm cùng vị khách
kia đều có chút chật vật.
Đến lúc này vị khách kia rôt cuộc tin chuyện có cháy, gật đầu với Phương Châm một cái rồi vội vàng rời khỏi. Có mấy người khách nữ vốn muốn đi
toilet thấy cảnh này cũng là nửa tin nửa ngờ mà đi, chỉ chừa một mình
Phương Châm ở lại canh giữ cửa nhà vệ sinh.
Cô thấy mọi người đi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đem cây lau sàn đặt
sang bên cạnh, giơ tay lên vuốt đi nước đọng trên mặt, thuận tiện nhìn
đồng hồ một chút. Phát hiện đại khái còn có năm phút nữa bom nổ, trong
lòng Phương Châm không khỏi khẩn trương, dường như những lời nói với
người khác cũng đã thuyết phục chính cô.
Nghiêm Túc đứng ở đó lẳng lặng nhìn Phương Châm vài giây, lúc thấy cô
giơ tay lên lau đi nước đọng trên mặt trong lòng đột nhiên dâng lên một
cỗ xúc động. Anh cũng không quản giữa bọn họ từng phát sinh cái khỉ gió
gì, phòng bị trong lòng từng dựng lên vô số lần sụp đổ trong nháy mắt.
Chỉ sợ bây giờ Phương Châm cầm dao trong tay cũng không thể ngăn cản anh nhích đến gần cô.
Cho nên anh bước nhanh mấy bước, giơ tay kéo cổ tay Phương Châm, kéo cả người cô vào lòng.
Lúc hai thân thể chạm vào nhau, hai người đồng thời ngừng lại hô hấp.
Nghiêm Túc ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Phương Châm, giống
như mùi thơm lần trước anh đỡ cô lúc say rượu ngửi thấy. Mùi vị ngọt
ngọt này vô cùng dễ ngửi,quả thực có một loại ma lực làm cho đàn ông say mê.
Phương Châm lại có chút không giải thích được. cô thử đẩy hai cái đều
không được, cho nên chỉ có thể rầu rĩ nói: “Bên trong có bom.”
Ngụ ý là, lúc này ôm....thật không thích hợp nha.
Nghiêm Túc cũng cảm thấy không phải lúc, nhưng trong phút chốc xúc động
liền không nghĩ nhiều như vậy. Anh ôm Phương Châm khư khư như nghiện,
sau đó buông cô ra nói: “Nên đi thôi, rất nguy hiểm.”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Cảnh sát sẽ đến lập tức. Cô đi trước đi.”
“Vậy ở đây làm sao đây, lỡ như có người vào nhà vệ sinh thì sao? Anh có chìa khóa không, khóa cửa lại đi.”
Nghiêm Túc bật cười: “Không có.”
Anh chạy thẳng từ tòa nhà bên cạnh đến, với lại ở địa vị của anh cũng
chưa từng biết chìa khóa nhà vệ sinh nên hỏi ai lấy. Chuyện quá nhỏ,
không nằm trong phạm vi anh hỏi đến.
Nhưng Phương Châm vừa hỏi cũng nhắc nhở cô: “Mạc chủ quản đâu, anh ta hẳn là có chìa khóa, anh ta ở đâu?”
Phương Châm lắc đầu, Mạc chủ quản từ đầu đến cuối cũng không có lộ mặt
qua, đoán là vừa nghe có bom nên đã chạy rồi. Người ta cũng chỉ là đi
làm kiếm tiền, vì ông chủ mà cần phải tận tâm làm việc, nhưng cũng không cần thiết liên lụy đến cái mạng nhỏ.
Lúc này Nghiêm Túc cũng không thể giải thích nhiều với cô, giơ tay đẩy cô một cái: “Nhanh đi đi, tôi ở đây chờ cảnh sát.”
“Lỡ như nó nổ.......”
“Cho nên bảo cô đi nhanh đi.”
“Anh thì sao, anh không đi sao?”
“Tôi là người phụ trách ở đây, tôi sẽ chờ cảnh sát đến.”
Vẻ mặt Nghiêm Túc vô cùng bình tĩnh, một bộ dáng đương nhiên. Phương
Châm nhìn thân thể cao ráo của anh nhất thời lại có chút không thôi. Cô
tưởng tượng nếu như bom nổ tung, Nghiêm Túc ở trong biển lửa không trốn
thoát được thì làm sao bây giờ.
Đột nhiên cô rất muốn nói: “Tôi ở lại, cùng anh.”
Nhưng đôi mắt Nghiêm Túc nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt kia đầy ý ra
lệnh. Giọng nói của anh chân thành thậm chí có chút nghiêm nghị: “Lập
tức rời khỏi chỗ này, nhanh lên một chút!”
Phương Châm còn đang do dự, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh
sát. Nghe được tiếng còi này, trong lòng cô thở phào một cái, mím môi
nói với Nghiêm Túc: “Anh cẩn thận.”
Sau đó cô xoay người đi, nhanh chóng chạy xuống cầu thang lầu một, đi theo đám người đang nhanh chóng di tản.
Lần này phát hiện bom ở Quảng trường Thâm Lam một trong ba tòa cao nhất
trọng yếu nhất. Lưu lượng người ở đây lớn nhất, lầu ba lại là vị trí khá nhạy cảm, nếu thật phát nổ người ở tầng trên rất khó chạy thoát, tầng
một tầng hai bên dưới cũng có thể liên lụy, người đặt bom này rất thông
minh, suy tính rất chu đáo.
Chỉ là điều duy nhất mà người kia tính sai là để mình có đủ thời gian
rời khỏi hiện trường, thời gian bom phát nổ quá dài, cho nên cảnh sát
mới kịp thời chạy đến, chuyên viên gỡ bom gấp rút mày mò khoảng mười
phút thành công vô hiệu hóa trái bom. Âm mưu của người kia không được
như ý, ngoại trừ mất đi một vài cuộc mua bán thì cũng không có tổn thất
gì lớn.
Phương Châm đứng trong đám người nghe mọi người bàn tán. Nghe được rất
nhiều người chạy ra ngoài căn bản cũng không biết trong tòa nhà xảy ra
chuyện gì, chỉ biết là không phải cháy thật. Đại khái là Nghiêm Túc mất
không ít tâm tư, không chỉ có cảnh sát tới, liền xe cứu hỏa đều xuất
động. Cái này càng làm mọi người tin chỉ là báo động giả. Bất quá là
nhiều người ở bên ngoài Thâm Lam đợi hồi lâu cuối cùng có được kết quả
là sợ bóng sợ gió một hồi.
Quảng trường Thâm Lam tuyên bố với bên ngoài là thiết bị Phòng cháy chữa cháy xảy ra trục trặc, làm máy báo động với vòi phun khởi động ngoài ý
muốn, trong trung tâm cũng không xuất hiện bất kỳ dấu hiệu cháy nào.
Đợi đến sau khi cảnh sát cùng nhân viên phòng cháy chữa cháy đi, tất cả
cửa hàng không tiếp tục kinh doanh một lúc lâu, làm kiểm trai toàn diện. Sau khi bom được gỡ bỏ, Nghiêm Túc lập tức triệu tập nhân viên có liên
quan họp, một mặt điều tra camera ghi hình, mặt khác cũng báo cho các
quản lý cửa hàng về vấn đề phát hiện bom, để họ phối hợp điều tra, phòng ngừa xuất hiện thêm một quả bom khác.
Phần lớn các Quản lý cũng không biết tình huống thật sự, lúc đầu cũng
không để trong lòng. Cho đến khi nghe có người cố ý đặt bom trong tòa
nhà, bọn họ mới ý thức được tính nghiêm trọng. Nghiêm Túc cho người giải thích rõ ràng với họ, kiểm tra các chỗ kín đáo trong cửa hàng, đảm bảo
an toàn, lại nói với họ, không được nói chuyện này ra ngoài.
Những Quản lý cửa hàng cũng là người hiểu biết, trong lòng giống như
gương sáng. Báo cháy giả cùng với bom hai chuyện hoàn toàn không cùng
cấp bậc. cái trước là tai họa ngoài ý muốn, , cái sau chính là cố ý mưu
sát. Người làm ăn sợ nhất là tin đồn không tốt, càng sợ khách hàng nghe
được sẽ không đến nữa. Cho nên chuyện này cũng tiến hành vụng trộm nhưng khí thế lại bừng bừng, ngoài mặt cũng là sóng êm gió lặng, một chút tin đồn bất lợi với Thâm Lam cũng không xuất hiện.
Nghiêm Túc chịu đựng nhiều buổi tối, suốt đêm cùng bảo vệ Thâm Lam tra
xét camera ghi hình, lại cung cấp các đầu mối cho cảnh sát. Cuối cùng
lực chú ý của mọi người đều vào năm phút trước khi Phương Châm vào
toilet quét dọn, bước vào toilet nữ lầu ba là một cô gái trẻ.
Người nọ ăn mặc khá đơn giản, một bộ đồ thể thao, cả người cùng bố trí
lầu ba có chút không hợp. Trên đầu đội mũ lưỡi trai, trên tay xách một
túi lớn, là của một nhãn hiệu phổ biến. Cô cố ý cầm mũ che mặt, dường
như còn đeo kính râm trên mặt, căn bản là không nhìn được rõ mặt.
Từ thân hình đến dáng đi giống như phụ nữ, nhưng cảnh sát cũng không
loại trừ đàn ông có vóc dáng nhỏ nhắn cố ý mặt như vậy để ngụy trang.
Nghiêm Túc cung cấp tất cả đối tượng cạnh tranh với mình nằm trong diện
nghi vấn, đưa cảnh sát điều tra xác nhận, đồng thời đề cao an ninh trong Thâm Lam, lại cùng mấy doanh nghiệp lớn dùng cơm nói chuyện này, một
loạt chuyện cần làm ùa đến, cả một tuần anh gần như không có ngủ thật
tốt một giấc.
Đợi đến làm xong tất cả chuyện quan trọng, Nghiêm Túc đem việc còn lại
giao cho Viên Mộc, sau đó lái xe về nhà mình ở trung tâm thành phố, tắm
rửa qua loa rồi nằm lên giường ngủ.
Cho đến bây giờ anh chính là người cuồng công việc, mấy tháng lúc Phương Châm đi khỏi Nghiêm gia, chuyện tăng ca suốt đêm với anh là việc thường xuyên xảy ra. Nhưng dù sao lần này anh cũng là thật mệt mỏi. Liên tục
một tuần làm việc với cường độ cao không gián đoạn, người sắt cũng còn
không chịu được.
Nghiêm Túc cảm giác mình ngủ rất sâu cũng rất lâu, khi tỉnh lại phát
hiện đã qua hai ngày hai đêm. Trong nhà không có dấu vết người đến,
phòng bếp trống rỗng không có cái gì ăn. Anh mở tủ lạnh cầm lon bia ra,
thuận tay gọi điện kêu thức ăn bên ngoài. Sau đó anh lại gọi điện cho
Viên Mộc hỏi hắn tiến triển công việc.
Viên Mộc cũng mệt đến ngất ngư, đem tình huống trước mắt đơn giản thông
báo cho anh. Tomslaij một câu, đầu mối có không ít, nhưng người thì còn
chưa tìm được.
Trong lòng Nghiêm Túc cũng hiểu rõ, dựa vào hình ảnh trên camera tìm
người cũng không dễ, từ lúc bắt đầu anh cũng không ôm hi vọng lớn. Anh
lại nói mấy câu với Viên Mộc, cuối cùng cho anh ta nghỉ phép hai ngày.
Sau khi cúp điện thoại, thức ăn cũng được đem đến, anh mặc áo thun quần
thể thao ra mở cửa.
Nghiêm Túc đã để bụng đói hai ngày, trong bụng trống trơn chỉ còn chút
nước chua. Anh vốn là gọi một đống thức ăn, khi bày biện ra thì anh lại
không thấy đói.
Anh ngồi ở ghế salon nhìn chằm chằm lon bia trong tay đến mất hồn, bất
tri bất giác liền nghĩ đến Phương Châm. Nhớ đến hôm đó bộ dáng cô vô
thức giơ tay lên lau đi những đọng nước trên mặt. Gương mặt cô vốn thanh tú, gương mặt trắng trẻo sau khi lau đi nước đọng liền càng lộ vẻ tươi
trẻ, như trái cây mới hái từ trên cây xuống, dường như có thể ngửi thấy
mùi hương thơm ngát.
Nếu như nói, ngày thường Nghiêm Túc thấy những cô gái xinh đẹp hơn người cao quý như bào ngư vi cá, thì Phương Châm như vậy rõ ràng chính là một xào nhẹ. Đối với Nghiêm Túc, bào ngư vi cá muốn nó dễ như trở bàn tay,
chỉ có như vậy món ăn nhẹ mới có vẻ trân quý.
Anh theo bản năng sờ điện thoại trong túi, móc ra liền gọi cho Phương
Châm. . theo như thời gian làm việc hẳn là cô đã tan ca, nhưng Nghiêm
Túc bấm số điện thoại của cô lại nghe được tiếng nói quen thuộc: “Xin
lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóa.”
--- --- --- ---
Phương Châm xách theo mấy túi rau từ trên xe buýt xuống, chầm chậm đi về nhà.
Lúc vào đường nhỏ, trời đã có chút tối, ánh sáng bên hiên không được
tốt, cô vừa đi vừa mò tìm chìa khóa, sờ hồi lâu cũng không lấy ra được.
Vừa đi đến bậc thang cuối cùng, thấy có bóng người đứng đàng kia. Người
nó tựa vào cạnh cửa, trong tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa chợt lóe trong
bóng đêm, lộ ra cỗ cảm giác quỷ dị.
Phương Châm theo bản năng liền lùi về phía sau một bước. cô lập tức nhớ
đến người đàn ông lần trước đẩy cô ở bệnh viện, chẳng lẽ anh ta đã mò ra nhà cô, trực tiếp tìm đến cửa?
Tiếp tục đi hay là xoay người chạy trốn? Trong phút chốc Phương Châm có chút do dự.
Đang lúc này, đốm lửa di chuyển, một giọng nói của đàn ông vang lên: “Đến đậy mở cửa, đừng đứng đó mãi.”
Lại là giọng nói của Nghiêm Túc. Phương Châm hơi hoảng hốt. Cô bước
nhanh mấy bước, đến gần nhìn một chút phát hiện thật là Nghiêm Túc. Tại
sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Còn hút thuốc. Trong ấn tượng
dường như Nghiêm Túc không có hút thuốc ở trước mặt cô qua, Phương Châm
vẫn cho là anh không hít thuốc lá.
Nghiêm Túc cầm điếu thuốc quơ quơ trước mặt Phương Châm, mùi khói thuốc bay vào mũi cô,làm cô bị sặc đến ho khan.
“Mở cửa đi, đi vào tôi liền vứt nó.”
Phương Châm không nói gì, yên lặng mở cửa ra. Vừa vào nhà cô liền mở
đèn, Nghiêm Túc vừa thấy túi đồ trên tay cô liền đưa tay tới xách thay
cô: “Mua cái gì, thức ăn?”
“Ừ, đồ làm bữa tối.”
Nghiêm Túc đi lòng vòng trong phòng, cuối cùng đi đến bồn rửa trong bếp. Lúc vào phòng bếp anh thuận tay xách mấy túi thức ăn vào, vừa nghe
Phương Châm nói vậy anh liền đi ra nói: “Được, vậy thì nhanh làm cơm đi, hai ngày rồi tôi chưa ăn, đến chỗ cô ăn nhờ một bữa.”
Phương Châm có chút không hiểu logic của Nghiêm Túc. Cô tựa vào phòng
bếp nhìn anh, vẻ mặt thật thà nói: “Anh đến nhà tôi là muốn ăn cơm?”
“Đúng, có thể không?” Mặc dù Nghiêm Túc nói là câu hỏi nhưng đang lúc
nói chuyện đã tự đi lấy đồ trong túi ra. Anh cầm cây cải lắc lắc trước
mặt Phương Châm, “Tôi giúp cô rửa sạch. Tôi chỉ biết nấu canh, không
biết xào rau cải, chỉ có thể giúp đỡ.”
Phương Châm vốn rất muốn hỏi anh mấy câu, lại nhìn đến anh nghiêm chỉnh
nấu nước sôi, mấy câu hỏi kia bị nuốt trở lại. Trong tiềm thức cô cảm
thấy gì cũng không hỏi là tốt nhất. Hai người họ không thể thẳng thắn
nói tất cả. họ chỉ có thể như bây giờ mặt ngoài bình tĩnh. Nghiêm Túc
đến nhà cô là để ăn nhờ, cô liền cho, không truy cứu nguyên nhân sâu xa
trong đó.
Cho dù là cô hay anh, thì cũng không có cách nào đi sâu vào bên trong
truy cứu. Nếu không sẽ giống như lần trước Nghiêm Túc đưa cô về vậy, bất tri bất giác lại làm khó chịu.
Cho nên cô không định nói cái gì, đi vào phòng bếp buộc tạp dề vào,
nghiêm túc chỉ đạo Nghiêm Túc làm sao rửa rau cải. Nghiêm Túc quen được
cưng chiều từ nhỏ, loại chuyện này chưa bao giờ làm qua. Nhưng anh làm
việc luôn tận tâm, đầu óc cũng thông minh, Phương Châm chỉ nói mấy chỗ
quan trọng anh liền nhớ hết toàn bộ, hơn nữa rất biết suy một ra ba.
Không chỉ đem rau cải rửa sạch sẽ, liền mộc nhĩ (nấm mèo), tỏi tây tất
cả cũng rửa sạch.
Trong lúc anh rửa rau, Phương Châm liền bắt đầu xắt thịt. Bây giờ thời
gian không còn sớm nữa, chắc chắn không thể hầm thịt được, chỉ có thể
xắt nhỏ thịt tùy tiện xào xào. Vốn là cô không biết Nghiêm Túc đến, chút đồ này chỉ tính làm một phần, còn dư lại bỏ vào tủ lạnh. Rốt cuộc người ta cũng là đại thiếu gia, cô cũng không thể làm anh chịu uất ức được,
chỉ có thể đem tất cả nguyên liệu ở đây cố hết sức làm cho ngon.
Lúc xắt thịt, Phương Châm nhịn không được hỏi: “Người đặt bom đã tìm được sao?”
“Không có. Biển người mờ mịt dựa vào một vài hình ảnh rất khó tìm được người.”
“Vậy anh định làm thế nào?”
“Đi một bước nhìn một bước. siết chặt an ninh trong Thâm Lam,cảnh sát
cũng đang điều tra. Nếu cô cảm thấy lo lắng, tôi giúp cô tìm công việc
khác?”
Phương Châm hoàn toàn không có ý đó: “Không phải tôi đang lo lắng cho
hoàn cảnh công việc của mình. Tôi đang nghĩ nếu người kia thật là nhằm
vào anh, một kích này không được có thể còn có một kích khác. Lần này là nhằm vào Thâm Lam, lần sau có thể liền trực tiếp nhằm vào anh.”
“Cô cảm thấy người kia là nhằm vào tôi?”
“Không phải sao?” Phương Châm bỏ gia vị vào thịt, trộn lên cho đều, ngay sau đó cô đi rửa tay, “Đặt bom ở Thâm Lam, rất có thể là người có thù
oán. Nếu như chỉ muốn trả thù xã hội hẳn là sẽ không đến Thâm Lam, nhiều chỗ người đông dễ đặt hơn, ví dụ giao thông công cộng. Tôi nghĩ người
kia làm như vậy chủ yếu là muốn đả kích Thâm Lam, khiến nó tạo thành ảnh hưởng xấu, từ đó làm ảnh hưởng đến lưu lượng khách. Anh cảm thấy trong
đối thủ của anh có người điên cuồng như vậy không?”
“Khó mà nói được. có vài người nhìn vô tâm vô tính nhưng trong lòng cũng biến thái không ít, cũng có vài người nhìn rất hung dữ, vừa ra tay liền vô cùng hung ác, nhưng lại rất mềm lòng.”
Ý ở trong lời, Phương Châm lập tức liền nghe hiểu. Cô không có hỏi tiếp, chỉ cười cười với anh. Lúc này chảo cũng đã nóng, cô đổ thịt vào xào.
Nghiêm Túc cũng ngừng lại không đi sâu thêm, nghiêm túc nhìn Phương Châm xào thức ăn.
Lúc Phương Châm đem thịt ra đĩa nhịn không được cười: “Sao lại nhìn chăm chú như vậy?”
“Muốn học.”
“Vậy học được sao?”
“Chắc là được, cảm giác không khó.”
Phương Châm nhét chảo vào tay anh: “Vậy anh thử một chút xem.”
Nghiêm Túc cũng không sợ hãi, cầm lấy liền mở bếp. Phương Châm cởi tạp
dề ra đưa cho anh mặc vào, Nghiêm Túc mặc xong quay đầu nhìn cô, Phương
Châm theo bản năng liền thay anh buộc dây lưng. Lúc này đầu óc cô có
chút loạn, bóng dáng mạnh mẽ của La Thế hiện ra trước mắt cô.
Cô chỉ có thể cô nhịn xuống không nghĩ đến phương diện kia, ra vẻ trấn tĩnh buộc lại dây lưng.
Mặc xong tạp dề Nghiêm Túc hỏi Phương Châm, muốn xào thịt với cái gì,
Phương Châm nói tỏi tây, cho nên anh cầm lấy tỏi tây đã được rửa sạch,
suy nghĩ một chút rồi cho dầu vào, sau đó đổ toàn bộ vào.
Một lượng lớn tỏi tây còn chưa ráo nước bị trút toàn bộ vào đè ép dầu
đang sôi, cho nên không có quá nhiều váng dầu bắn lên. Nghiêm Túc học
Phương Châm đảo qua đảo lại mấy cái, chờ tỏi tây xào đến hơi teo lại anh liền đem thịt đã xào lúc nãy vào, lại đảo đều, Phương Châm ở phía sau
chỉ đạo bảo anh cho thêm một ít gia vị, thêm một chút nước, nấu một chút nữa, cuối cùng cho lên một cái đĩa, tỏi tây xào thịt cứ như vậy mà ra
lò.
Mặc dù món này làm rất dễ làm, nhưng Phương Châm vẫn cảm thấy năng lực
của Nghiêm Túc rất tốt. Lúc ăn cơm, Nghiêm Túc nếm món ăn mình làm xong
liền kết luận như vậy: “Xem ra cho dù sau này không chống đỡ nổi Thâm
Lam nữa, tôi còn có thể dựa vào tài nấu nướng nuôi sống vợ con và bản
thân.”
Phương Châm nhịn không được cười. Biết rõ là anh nói đùa, nhưng nhớ lại bộ dạng mặc tạp dề cầm xẻng của Nghiêm Túc vẫn cảm thấy quái lạ.
“Anh vẫn là làm giám đốc thì tốt hơn. Đầu bếp hay gì đó không hợp với khí chất anh.”
“Vậy thì chờ sau khi kết hôn nấu cơm cho vợ.”
“Nghĩ thật xa, anh liền bạn gái cũng không có đi.”
“Không có thì có thể tìm, chuyện kết hôn do duyên phận, không có duyên
phận cho dù ở chung một chỗ vừa ý nhau mười năm cũng không đến được với
nhau. Nếu có duyên, chỉ sợ trong đám người nhìn thoáng qua một cái, qua
vài năm sau vẫn có thể gặp lại. Trước kia tôi không tin duyên phận lắm,
nhưng bây giờ tôi tin.”
Lúc ấy Phương Châm đang gắp thức ăn, mắt thì đang xem tin tức, làm sao
còn chú ý ý tứ trong lời của Nghiêm Túc. Cô bưng chén nhìn TV, không để ý hỏi một câu: “Tại sao bây giờ lại tin?”
“Bởi vì cô.”
“Tôi?”
Phương Châm cầm chén cơm, quay đầy nhìn lại, vẫn chưa tiếp thu được ý tứ của đối phương.
Nghiêm Túc hơi bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, bởi vì cô. Năm năm trước, sau
khi kết thúc mọi chuyện tôi cho rằng chúng ta sẽ không hẹn gặp lại.
Không nghĩ đến cô vừa ra tù liền liên tục xuất hiện trước mặt tôi. Từ
nhà Andreson đến nhà tôi, bây giờ là Thâm Lam, cô không cảm thấy hai
người chúng ta rất có duyên phận sao?”
“Hình như có chút...”
Lúc Phương Châm nói lời này mày cau lại, vẻ mặt rất mơ hồ. Cô mặc trên
người áo len màu vàng nhạt, tùy ý buộc đuôi ngựa ở sau đầu,, nhìn non
mềm đên có thể bấm ra nước, phối hợp với vẻ mặt của cô nhìn giống như
học sinh trung học đang gặp một vấn đề khó khăn.
Trái tim Nghiêm Túc bị chôn dấu thật sâu trong lòng dường như được đem
ra, ở chỗ kín đáo đã lâu không thấy ánh mặt trời, giờ được phơi nắng một hồi cả trái tim đều trở nên ấm áp.
Phương Châm nhìn chằm chằm chén cơm suy nghĩ trong chốc lát, trong lúc
vô tình cảm thấy có một đạo ánh mắt cực nóng dán lên mặt cô. Cô ngẩng
đầu lên, không hề bất ngờ chống lại ánh mắt của Nghiêm Túc.
Cho dù cô có ngốc đi nữa cùng nhìn ra được giờ phút này Nghiêm Túc đang
thổ lộ tình cảm. Phương Châm cảm thấy có một số việc mình vẫn không muốn thừa nhận, nhưng dù phủ nhận thì cũng tránh không được sự tồn tại của
nó.
Cô bị Nghiêm Túc nhìn như vậy cảm thấy thật không tốt, yên lặng xoay đầu đi chỗ khác, sờ mặt nói: “Nhìn cái gì, trên mặt tôi có gì bẩn sao?”
“Không có.” Nghiêm Túc mang vẻ mặt đứng đắn, cầm chén quay đầu nhìn TV, “Ăn cơm.”
Gần đến giáng sinh, khí trời đã rất lạnh. Trong phòng Phương Châm không
có lò sưởi, bình thường vừa đến đêm liền lạnh đến run cả người. Nhưng
hôm nay, không biết tại sao cô cảm thấy trong phòng nóng đến không chịu
được. chẳng lẽ trong nhà nhiều người nhiệt độ lập tức tăng lên hai mươi
độ?
Nghiêm Túc cũng không phải lò sưởi nha.
Nửa bữa cơm kế tiếp, Phương Châm vừa ăn vừa suy nghĩ, đến khi thấy
Nghiêm Túc ăn xong cơm, cô nhịn không được nhắc nhở: “Không còn sớm, anh nên về đi.”
Nghiêm Túc giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Mới bảy giờ hơn liền đuổi người, cô có chuyện gì sao/”
“Tôi còn muốn tắm, còn phải dọn dẹp phòng. Ngày mai tôi còn phải đi làm.”
Lý do thật yếu ớt, thực không chịu được công kích. Nhưng Nghiêm Túc nghĩ đến cô làm nguyên một ngày lại không đành lòng, cộng thêm cơm tối còn
ăn rất vừa ý, cũng không dây dưa nữa, nói với Phương Châm: “Tiễn tôi ra
cửa.”
Phương Châm tiễn anh đến cửa, cầm áo khoác giắt trên giá áo cạnh cửa cho đối phương. Nghiêm Túc cầm lấy áo mặc lên người, vừa cài nút áo vừa
nói: “Tôi cảm thấy nếu chúng ta đã có duyên phận như vậy....”
Anh vừa nói vừa đi tới, động tác nhanh đến Phương Châm cũng không kịp
phản ứng. Đợi cô phục hồi tinh thần muốn lùi về sau thì một tay đối
phương đã sớm ông eo cô, mà mặt anh chỉ cách cô có mấy centimet.
Phương Châm sợ hết hồn, nói chuyện cũng lắp bắp: “Anh, anh muốn làm gì.”
“Hôn cô.”
Phương Châm trợn to hai mắt, giống như là nghe thấy lời gì kinh hãi thế
tục. Cô vùng vẫy muốn trốn, nhưng Nghiêm Túc dùng sức quá lớn, một cánh
tay liền ghìm được thân thể của cô lại, làm cô không thể động đậy.
Nụ cười của Nghiêm Túc mang theo chút gian tà, loại cảm giác này vô cùng hiếm thấy. Trong lòng Phương Châm thầm nghĩ không ổn, còn đang suy nghĩ phải làm sao ngăn cản đối phương tấn công, Nghiêm Túc đã vén lên tóc
mái của cô, ở trên cái trán bóng loáng nhẹ nhàng ấn môi lên.