Thật ra chuyến ra khơi đến
lúc này có thể gọi là mĩ mãn về mặt thu nhập, nhưng Lạc
Thiên không muốn dừng lại ở đó, nguy cơ ngày càng đến gần hắn
lại càng muốn ma luyện thêm quân đội của bản thân. Thế giới
này không thể có kiểu một mình một người đánh khắp thiên hạ
vô địch thủ, ít nhất lúc này Lạc Thiên chưa thể làm được điều đó. Do đó có một đội ngũ pháo hôi là cần thiết nhất lúc
này. Môn nhân Càn Khí Môn dồn dập thay nhau bế quan tại đảo
hoang này thời gian như thoi đưa đã hơn hai tháng, lúc này đây
chỉ có 50 thành viên Chiến Đường thay nhau tuần tra chu vi một
ngàn dặm xung quanh đảo hoang. Đội trinh sát này do Song Ưng dẫn
đoàn canh giữ không phận, còn phía dưới lại là do Lục Ngạc
tiểu thư với khả năng tiềm ẩn trong nước tiến hành rà quét.
Lại nói về Chấp pháp đội hai tháng nay quá vất vả, biển cả mênh
mông biết đâu mà tìm kiếm. Giả như Càn Khí Môn vẫn tiếp tục
gây án thì còn có chút dấu vết mà lần theo, nhưng đúng lúc
này Lạc Thiên lại ra lệnh thu tay thế nên Chấp pháp đội như
ruồi bay không đầu tán loạn trong Hải vực. Vương Thủ Nhân phó
thành chủ Hùng Bi thành, cũng là lãnh đạo của lần hành động
này, cho dù hắn là Kim Đan sơ kỳ nhưng hai tháng phi hành tìm
kiếm cũng làm hắn ăn không tiêu huống hồ trúc cơ nhóm đi theo.
Vậy nên chấp pháp đội bắt buộc phải chưng dụng một Pháp
thuyền của tiểu đội săn bắn tiếp tục tiến hành truy tung kẻ
làm loạn Hải phận. Do di chuyển bằng pháp thuyền để giảm bớt
tiêu hao mà tốc độ truy tung của nhóm Chấp Pháp hạ xuống thê
thảm. Vương Thủ Nhân lúc này đang nghiến răng nghiến lợi lôi cửu đời tổ tông nhóm giặc cướp ra mà chửi rủa, công việc Chấp
pháp truy giặc trên biển đúng là khổ sai mà. Ai bảo trong hàng
ngũ ba phó thành chủ hắn căn cơ nông cạn nhất, tu vi yếu
nhất.... do đó cái công việc không chịu nổi này mới rơi vào tay hắn như vậy.
Buồn bực trong lòng Vương Thủ Nhân thở hắt một hơi mà chui ra khỏi phòng tu luyện, tính toán là ra tới
sàn thuyền hít thở không khí một hai. Thế nhưng dị biến sảy
ra, trong thần thức 400 trượng của hắn xuất hiện một đám khí
tức cường đại đang tức tốc di chuyển về phía pháp Thuyền khí
thể hung hung. “Nhìn” đội ngũ người ta kẻ yếu nhất tu vi cũng
ngang ngửa mình, Vương Thủ Nhân gian nan nuốt khan một cái, tình
huống này nếu không cẩn thận đối đãi người ta phất tay một
cái mà mình thân tử đạo tiêu. Vương Thủ Nhân giờ đây đang than
trời trách phật, chửi giặc cướp, chửi cả tổ tông nhóm cao
tầng Hùng Bi thành đẩy hắn đi làm công việc này.
Rất
nhanh đội ngũ cường đại kia đã tiếp cận pháp thuyền của Vương
Thủ Nhân, dẫn đầu là một nam nhân tu sĩ trung niên, để râu ba
chỏm vẻ mặt không giận mà uy, tu vi thì Vương Thủ Nhân không thể xét ra, chỉ có thể nói một câu sâu không lường được.
“Ngươi là chủ sự tại đây? Gần đây 1 vạn dặm chỉ có ngươi là Kim Đan
kỳ, nói cho bản nhân nghe mấy ngày nay các ngươi trên biển có
thấy hiện tượng lạ nào không” Nam tử tu sĩ bễ nghễ mà truy
vấn Vương Thủ Nhân kiểu như bề trên hỏi tiểu tử vậy. Thế nhưng
Vương Thủ Nhân không hề dám có một chút phật ý nào mà cẩn
thận từng ly từng tí mà trả lời.
“ Khải tiền bối vãn
bối tên Vương Thủ Nhân phó thành chủ Hùng Bi thành tại biên
giới Nam Chiêm Bộ Châu và Vô tận Hải bờ, lần này vãn bối ra
khơi truy tung nghịch tặc đã qua hai tháng, vậy nhưng chỉ gặp qua một lần phong bạo cách đây 10 ngày, còn lại hoàn toàn không
có hiện tượng đặc biệt nào”. Vương Thủ Nhân một hai mà đạo rõ chi tiết không dám che lấp.
“ Hùng Bi Thành.. Nam chiêm
bộ châu... cái này là lục địa nhỏ bé hoang vu một vùng? Vậy
đi.. đây là hình ảnh của ma nữ chúng ta đang lùng bắt... thế
này đi dừng lại hành động truy bắt giặc cướp của các ngươi
lại, toàn lực lan truyền hình ảnh của ả ma đầu này cho toàn
bộ tu sĩ trong hải vực, tiến hành bủa lưới vây tìm.” Nam tử tu sĩ nói như thương lượng nhưng quả thật nếu Vương Thủ Nhân nói
một chữ không thì... ngừng một chút Nam tử Tu sĩ lại đạo.” Ả
ma nữ này đã bị trọng thương, lại thi triển huyết độn thuật
để bỏ chạy nên giờ không hề nguy hiểm, cái ta cần là người
sống, các ngươi làm việc cho ta thì bản nhân cũng không bạc
đãi. Ai bắt sống ả hoặc cung cấp chính xác vị trí thì bản
nhân sẽ trọng thưởng... như vậy đi, một pháp bảo thượng phẩm,
một bình Xung Khiếu Linh Đan, 100 vạn linh thạch, cứ thế mà
thông báo ra...”
Vương Thủ Nhân bị cái giá này đập hoảng mất rồi. Pháp Bảo hạ phẩm tại Đông khu của Nam Chiêm Bộ Châu
cằn cỗi này còn là mặt hàng khan hiếm huống hồ đối phương
vứt ra là thượng phẩm Pháp bảo như kiểu vứt rác không thành.
Đã vậy lại bồi thêm Xung Khiếu Linh Đan, đan dược chuyên dành
đột phá bình cảnh của Kim Đan Tu sĩ, cái mày là vật ngộ không thể cầu của tu sĩ vùng hải vực này. Xét về độ quý giá thì nó trên cả Pháp bảo và 100 vạn linh thạch hạ phẩm.