Sau khi thu thập hết chút xíu linh thủy tại tiểu Linh tuyền thì ohi quái tượng Âm Dương Long Thung cảm giác như bớt đục một
chút, không do dự Lạc Thiên quyết định quay trở lại Hỏa quật tu luyện. Thời gian không chờ đợi hắn a, không hề trì hoãn hắn
đắm chìm trong tu luyện, Hồng mãng rất biết chuyện chạy đi
chạy lại giữa nơi tiểu Ngạc ngủ say và Lạc Thiên bế quan, không còn cách nào khác nàng phải đi săn mồi, yêu thú tu luyện cần
huyết thực, càng lên cao thì đẳng cấp huyết thực càng cần tốt hơn, lúc này không thể lấy số lượng mà bù vào được. Cả nàng và Lạc Thiên đều cần ăn các loại huyết thực và thực vật
chứa linh khí, công việc khổ cực này bao hết lên đầu nàng. Thế nhưng Hồng mãng chưa một lần kêu than, nên biết cái vùng Man
Hoang Yêu Lâm này linh khí thưa đến phiền muộn, yêu thú bất nhập lưu thưa đến đau răng, săn được một yêu thú bất nhập lưu có khi
phải đi đến cả vài tuần lễ, mà không thể đánh chết nếu vậy
sẽ làm linh khí bên trong tiêu hao. Mặc du khó khăn là vậy nhưng
Hồng mãng vẫn vui vẻ hạnh phúc khi Lạc Thiên như lang như hùm
thôn phệ con mồi nàng đưa lên.
Lạc Thiên hắn trơ trẽn đến mức độ như vậy sao, câu trả lời là không. Hắn thực coi Hồng
Mãng là muội muôi của hắn, nếu cả hai cùng tu luyện cùng đi
săn rồi nhởn nhơ qua ngày thì cũng được thôi, nhưng quá tốn
thời gian. Khi có chuyện xảy ra thì cả hai cùng yếu xìu như
nhau, lấy ai ra mà gánh vác. Hắn nhìn hành động vô tư mà chăm
sóc của Hồng mãng mà cảm động rối tinh rối mù, hắn thề khi
có năng lực phải trợ nàng tiến giai, khi có năng lực phải bảo
vệ nàng không tổn thương.
Thời gian cứ thế trôi qua thấm
thoát đã ba năm, Hồng Mãng dành hết nửa thời gian cho việc
kiếm tìm linh thực còn lại mới dành cho tu luyện bản thân. Linh khí nàng hấp thu theo công pháp chỉ đủ cho nàng đả thông đường kinh mạch đầu tiên hoàn toàn, mà chưa hề tố được một chút
nào linh hạch cả thế nên vẫn dậm chân ở yêu thú cấp 1. Lạc
Thiên thì khác linh thực được bổ xung đầy đủ, toàn tâm toàn ý
hấp thu Linh khí từ Hỏa Linh Thụ, lại không hề tốn thời gian
vào việc đả thông kinh mạch, cộng với việc hắn không trú trọng mấy vào Thể tu như Hồng Mãng vậy nên Pháp lực của hắn tiến
bộ một cách kinh khủng yêu hạch của hắn đã đúc đầy đến hai
phần rưỡi bước vào yêu thú bậc 3 trung kỳ.
Mà nội thị
so sánh thì không gian yêu hạch của hắn to gấp đôi của Hồng
Mãng. đây là tiên thiên khác biệt, do bản chất hắn là Long nhưng bị thoái hóa. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tiên thiên của
hắn hơn hẳn Hồng Mãng. Thế nên việc tập trung tài nguyên để
hắn lên cấp trước sau đó trợ giúp đồng bọn mới là vương đạo.
Cái chế độ bồi dưỡng tinh anh trong tông phái của nhân loại tu
sĩ cũng theo đạo lý này mà không khác là bao.
Ngày hôm
nay hắn phải cường hoành xuất quan vì hai nguyên nhân, thứ nhất
Tiểu Ngạc Thức tỉnh, thứ hai Hồng Hồng bị thương. Số là trong
lúc đi kiếm ăn thì Hồng Hồng đụng vào lãnh địa của một yêu
thú cấp 2 là Ban Lan Hổ thức tỉnh thần thông tật Phong Đao.
Cũng may là thời gian qua Hồng Mãng có lãnh ngộ được da lông
thần thông độn thuật của lạc Thiên truyền cho thế nên mới có
thể may mắn mà thi triển Hỏa Độn thần thông trốn thoát, thế
nhưng nàng cũng ăn mấy đao gió vết thương sâu đến lòi xương
trắng. Bên cạnh Vô căn linh thụ giờ đây là ba con yêu thú với tâm trạng khác nhau. Quái xà thì vẻ âm trầm ánh mắt lóe lên đầy
sát khí, Lục Ngạc dài hơn năm trượng cơ bắp cuồn cuộn thì
giận dữ keeo gào, Hồng Mãng thì ủy khuất nước mắt chảy dài
nhưng ánh tia hạnh phúc. - Mọi chuyện để sau bàn.... các ngươi đi theo ta.... đi ăn thịt hổ yêu.