Sáng sớm lúc Tô Nhược U tỉnh dậy, Bùi Hạo còn chưa có tỉnh, Tô Nhược U
muốn đưa tay vuốt ve đôi chân mày đen như than chì của Bùi Hạo, nhưng
suy nghĩ một chút, nàng sợ đánh thức hắn, đôi tay đang giơ ra liền hạ
xuống, rốt cuộc chiều hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tối qua hắn ngủ không ngon chắc là vì chuyện này…
Thật ra Tô Nhược U đoán không sai, buổi chiều hôm qua trong doanh trại
truyền đến tin tức, gần đây phía bắc có chút kỳ lạ, hơn nữa mấy năm Bùi
Hạo đi theo đoàn ngựa thồ này, hắn không phải đơn giản chỉ buôn bán
ngựa, hắn và Lý Dụ hợp tác với nhau mở rộng Thiên Cơ Đường ở những nơi
hắn đã đi qua, hiện tại, ngay cả Man Quốc ở phía Bắc và thủ đô phía tây
cũng có căn cứ Thiên Cơ Đường của bọn họ.
Buổi chiều hôm qua tướng lãnh trong Kiêu Kỵ Doanh đến bẩm báo động tĩnh
của phía Bắc, sau khi Bùi Hạo nghe xong, kết hợp với tin tức Thiên Cơ
Đường truyền đến mấy ngày trước, vì vậy hắn mới đến doanh trại sắp xếp
một chút, nào ngờ hắn lại về muộn như thế.
Buổi tối sau khi trở về, Bùi Hạo thật sự rất thương yêu Tô Nhược U, hắn
không đành lòng giày vò nàng đâu, nàng mảnh mai như vậy, hắn không thể
tiếp tục giả vờ không biết, hắn cũng không phải là cầm thú. Nương tử của mình đương nhiên hắn phải yêu thương. Vì thế, sợ đánh thức Tô Nhược U,
Bùi Hạo nhẹ nhàng dỗ nàng ngủ, không ngờ rằng cuối cùng khi Tô Nhược U
ngủ một cách ngon lành còn hắn thì không ngủ được.
Người trong lòng xinh đẹp quyến rũ, lại là tiểu cô nươnghắn nhớ mong đã
lâu, thời gian lâu dài, Bùi Hạo đã bắt đầu bứt rức không yên, nhưng lý
nói cho hắn biết phải lập tức dừng lại, có điều tay của hắn lại không
nghe theo lý trí. Thế là hơn nửa đêm Bùi Hạo phải ra ngoài tắm nước
lạnh.
Bây giờ thời tiết hanh khô, không cẩn thận một chút là hỏa hoạn ngay, kiềm chế sẽ chết người đấy!!!
Tô Nhược U đánh giá Bùi Hạo một lát, tia nắng ban mai chiếu lên mặt Bùi
Hạo làm hắn có thêm mấy phần ngây thơ của thiếu niên, trong thời gian
này hắn phải ra vào doanh quân, không còn trắng trẻo như ngày xưa, nhưng càng tăng thêm vài phần khí khái, khi nhìn gần lông mi của hắn thật
dài, giống như hai cây quạt nhỏ, che lại đôi mắt đen to như bồ đào.
Tô Nhược U nhớ tới lúc đôi mắt ấy nhìn chằm chằm mình, cho dù hắn bá đạo nàng cũng không thể giận hắn lâu được. Nàng không nhịn được tức giận
mắng Bùi Hạo đang ngủ say một câu, "Đại vô lại."
Hôm nay là ngày lại mặt nhà nàng, Tô Nhược U suy nghĩ một chút, nàng
không đành lòng gọi Bùi Hạo dậy sớm nên nàng nhẹ nhàng đi xuống giường
trước.
Ngoài cửa đàm người Thanh Nhạn và Thanh Loan đã đợi từ sớm, hôm nay là
một ngày quan trọng, lão phu nhân đã chuẩn bị lễ vật xong từ lâu, những
lễ vật vượt qua của hồi môn của Tô gia nên mọi người cảm thấy rất vinh
dự,chủ tử của mình được coi trọng thì người làm hạ nhân như các nàng mới không bị chèn ép trong danh gia vọng tộc này.
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20171216/tuong-quan-66.jpg)