Mà dáng vẻ không ăn được kẹo của hắn khiến cho viên kẹo Tô Nhược U đang
được bọc bởi một tầng xiêm y yêu thương vô cùng, cái dáng vẻ uất ức đó
giống như lên án nàng cố ý giấu đi không cho hắn ăn. Mà Bùi Hạo không hề tình nguyện tiếp tục đôi co với thứ xiêm y đáng ghét này nữa, hắn cúi
đầu nhìn xuống, nhưng không nhìn Tô Nhược U, hai tay hắn nắm hai bên
xiêm y của Tô Nhược U, một tiếng xoẹt xoẹt cực lớn vang lên, rốt cuộc da thịt như ngọc không giấu được hoàn toàn nở rộ dưới tầm mắt Bùi Hạo.
Tô Nhược U cuống quýt kéo chăn màn che chắn cơ thể, Bùi Hạo đè bàn tay
nhỏ không an phận của nàng lại, "Nàng đừng nhúc nhích, để cho ta nhìn
một chút..."
Giọng nói thiếu niên mang theo chút động tình, lay động run rẩy. Tô
Nhược U nghe thấy thì cả người cứng ngắc, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Ánh mắt Bùi Hạo mang theo vài phần tò mò, vài phần lửa nóng cứ di chuyển tới tới lui lui, đánh giá cơ thể nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt như
có lửa, quét đến đâu, chỗ đó sẽ run rẩy theo.