Sáng sớm tinh mơ hôm nay, trời còn có chút tâm tối, vầng dương cũng
chưahé lộ, thỉnh thoảng vài ngọn gió nhẹ chợt bay qua, đem theo sự nhẹ
nhàng khoan khoái.
Dùng đồ ăn sáng xong, Tô Nhược U không có việc gì, liền nghĩ đến ba tỷ muội bọn nàng từ lúc Khất Xảo cũng chưa gặp nhau, liền hỏi Thanh Nhạn
bên cạnh một câu.
“Mấy ngày qua chỗ Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Thưa tiểu thư, nô tỳ vài ngày nay cũng không nghe thấy Nhị tiểu thư hay Tam tiểu thư có chuyện gì, hay đi ra đâu, bất quá…”
“Bất quá cái gì?”
Lần này tinh thần Tô Nhược U lại được nâng cao.
“Bất quá hai ngày trước, trong viện Tam tiểu thư có mời đại phu, nói là đến xem bệnh cho con chó nhỏ bên cạnh Tam tiểu thư…”
Kể từ khi gặp nạn tại thôn trang vùng ngoại ô, Tam tiểu thư liền mang
về một con cún con không rõ lai lịch, thế mà rất được sủng ái, trừ phi
có chuyện xảy ra, Tam tiểu thư ở đâu nó liền ở đó, một tấc cũng không
cách xa.
Chắc vì lúc trước có công cứu Tam tiểu thư, nên mới mang về phủ. Mà
bây giờ, rõ ràng chỉ mới ngã bệnh chút xíu, Tam tiểu thư liền lo lắng,
thành ra đối với người Tô phủ đó liền trở thành chuyện lớn.
Thanh Nhạn vừa dứt lời, tim Tô Nhược U cũng đập mạnh một cái.
Nàng đương nhiên hiểu rõ lòng Tam muội đang nghĩ gì, tất cả không phải do con cún con ấy đã từng cứu mạng tiểu muội một lần, mà do khi trong
lúc bất lực tuyệt vọng, nó lại xuất hiện, làm cho tiểu muội cảm thấy
trong lòng được an ủi, cái cảm giác mà trong lúc nguy cấp lại gặp được
người có thể bảo vệ mình, đem lại cho mình sự an toàn, thì sau khi nguy
hiểm qua đi, cảm giác ấy lại thành tình cảm không thể xóa bỏ…
“Đại phu nói như thế nào?”
Nghĩ đến con cún con mà cả người tỏa ra quý khí, lại có thể thấu hiểu
lòng người, bây giờ ngã bệnh, Tô Nhược U cũng rất thương tiếc.
Dù sao nó cũng cứu mạng tiểu muội muội một lần, chỉ dựa vào điểm này, Tô gia bọn họ nhất định sẽ không bạc đãi nó!
“Đại phu đã xem qua rồi, chỉ nói là thân thể không có tổn thương gì,
đoán chừng là do vết thương lần trước chưa lành, tinh thần thỉnh thoảng
lại không tốt, bệnh này cùng người giống nhau, chờ qua một thời gian
liền khỏe lại.”
Bởi vì các chủ tử để ý, nên Thanh Nhạn cũng cố gắng tận tình hỏi thăm.
Suy nghĩ một chút, thấy không yên tâm, Tô Nhược U liền bảo, “Hôm nay Tam tiểu thư có đi đâu không?”
“Không nghe ai nói qua, chắc hiện giờ Tam tiểu thư vẫn còn ở trong Thủy Tâm viện.”
“Vậy ngươi cùng Thanh Loan chuẩn bị một chút, ta bây giờ liền đi thăm Tam tiểu thư.”
Một khắc sau, bởi vì nôn nóng, Tô Nhược U rất nhanh đã đến nơi.
Thủy Tâm Viện ở phía tây, U Lan Viện lại ở giữa, cùng với Lãnh Mai
Viện của Nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết làm thành một hình tam giác, đều
nằm tại phía đông của trạch viện Tô gia.
Bà tử đang ở cửa chờ, thấy Tô Nhược U đến, liền cuống quýt tiến lên
chào đón, “Đại tiểu thư, ngài đã tới, Tam tiểu thư hiện giờ đang ở trong phòng.”
Mà Tô Nhược U vừa bước vào cửa, đi chưa đến hai bước, đã nhìn thấy Tô Nhược Nhị ra đón.
“Đại tỷ, tỷ đến mà không nói cho muội biết trước một tiếng, muội chưa chuẩn bị cái gì để tiếp đón tỷ hết á.”
Nghe Tô Nhược Nhị trêu ghẹo, lo lắng trong lòng của Tô Nhược U liền vơi đi phân nửa.
“Muội đứa bé lanh lợi này, chả cho ai chiếm được nửa phân tiện nghi,
chẳng lẽ Thủy Tâm Viện của muội đều không lấy ra được bất cứ trà bánh
nào.
Nếu mà nói như thế, tỷ liền phải hảo hảo kiểm tra lại chút người trong Thủy Tâm Viên một chút, xem họ hầu hạ chủ tử như thế nào…”
“Đại tỷ…”
Biết rõ nàng hay bao che khuyết điểm, lại đem người trong Thủy Tâm
Viện đến chặn miệng nàng, đại tỷ mới là người không chịu bị thiệt thòi!
Hằng ngày mọi người đều bị bộ dáng không tranh quyền thế của tỷ ấy lừa gạt! Nếu không, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cửa hàng lương thực của Tô gia làm sao có thể phát triển thịnh vượng như thế.
Dọc đường theo Tô Nhược Nhị tiến vào trong phòng, Tô Nhược U cẩn thận quan sát tiểu muội nhà mình.
Chỉ nhìn thấy đế giầy của tiểu cô nương là sử dụng loại vải hải đường
nở hoa mà làm, trên đầu lại mang cây trâm ngọc bích lung linh, trên tai
là khuyên tai hình giọt nước bằng phỉ thúy, tất cả làm nổi bật sự nũng
nịu trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, cũng vì thế mà càng thêm mềm mại động
lòng người.
Còn có tâm tư để chưng diện chính mình, Tô Nhược U liền hiểu, chắc
chắn giống những gì đại phu nói, cũng không có gì nghiêm trọng.
Đợi hai người ngồi xuống, Tô Nhược Nhị liền phân phó Chanh Tâm bên
cạnh, “Ngươi đem chén chè đậu đỏ Kỳ Môn trong hộp lấy ra, để cho Đại
tiểu thư của chúng ta thưởng thức, không được chậm trễ.”
Ngồi đối diện, Tô Nhược U liền dở khóc dở cười, “Nha đầu này…”
Hai người uống trà xong, Tô Nhược U nhớ gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn, “Hôm nay như thế nào mà không thấy Đại Bạch?”
Nói đến cái này, Tô Nhược Nhị khó tránh được một chút thẹn thùng, mặt
đỏ lên, “Hắn ngày hôm nay tinh thần không tốt, cho nên đã đi nghỉ ngơi
rồi.”
Tô Nhược U không rõ chuyện gì đã xảy ra, ngược lại cho rằng Tô Nhược Nhi đang sợ nàng lo lắng, nên không muốn nói.
“Nếu đại phu đã xem qua, nói nó không có gì đáng lo, thì liền không có gì xấu. Hiện tại tinh thần không tốt, vậy chúng ta chăm sóc cẩn thận
một chút, là có thể tốt lên, muội không cần lo lắng như thế.”
Biết rằng đại tỷ đã hiều lầm ý mình, Tô Nhược Nhị cảm thấy rất áy náy, đến cùng vì an nguy của hắn, nàng đã che giấu người nhà. Nhưng mặt
khác, Tô Nhược Nhị cũng hết sức xấu hổ. Chuyện như thế này, nàng không
thể nói với người khác, không nói là tự nàng cũng cảm thấy mình có vấn
đề, mà bản thân hắn cũng có danh phận kinh người.
Tuy nói nàng tiếp nhận chuyện này nhanh chóng, nhưng đó là do bọn họ
sớm chiều bên nhiêu, nên ấy hẳn là chuyện hiển nhiên. Mà người nhà nàng
có thể tiếp nhận hay không, nàng cũng không thể xác định được.
Xem khuôn mặt đại tỷ hiện lên nét an ủi, Tô Nhược Nhị đến cùng có chút ít không đành lòng, “Đại tỷ, muội đều biết rõ, mọi chuyện nhất định sẽ
tốt, các tỷ cũng không cần lo lắng đến thế, muội cũng không có chuyện
gì.”
Cảm thấy tiểu muội không vì an ủi mình mà nói những lời đó, lo lắng trong đáy lòng của Tô Nhược U cũng tản đi phân nửa.
“Vậy là tốt rồi, đại tỷ biết rõ muội thích Đại Bạch, nó ngã bệnh nên
lòng muội nhất định không dễ chịu gì, nhưng không cần lo lắng quá, muội
phải vì mình suy nghĩ, cũng phải suy tính kỹ càng, nếu muội cũng ngã
bệnh, ai tới chăm sóc nó.”
“Ai thích hắn chứ…”
Thật sự không nói được, đại tỷ lại không biết nó không phải là nó, nó
chính là hắn a, tự nhiên nói nàng thích hắn, nàng mới không thích hắn
đâu!
“Được rồi, muội không thích nó, cũng chỉ còn chút xíu nữa thôi là đến
mức không chịu xa rời, khăng khăng bên cạnh chăm sóc người ta.”
Nàng khó có dịp nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng không tự nhiên này của
tiểu muội, bình thường đều là tiểu muội giương nanh múa vuốt đi khi dễ
người khác, ngày hôm nay lại để nàng bắt gặp, nàng thật không nhịn được
mà muốn trêu chọc muội ấy.
“Đại tỷ, tỷ còn nói nữa, muội liền không để ý đến tỷ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Nhị đỏ bừng, đại tỷ thế nào mà càng
nói càng hăng! Đoan trang khéo léo hằng ngày đi đâu rồi, thế nhưng bây
giờ lại bắt nạt nàng!
“Được rồi, được rồi, đại tỷ không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của muội cũng đừng đỏ lên, nếu đỏ nữa là phát sốt đó nha!”
Thì ra trêu chọc người khác lại vui đến thế, Tô Nhược U giờ cũng hiểu
sao bình thường tiểu muội rất thích trêu chọc Huệ Nhi và Ngọc Nhi, như
thế thật thú vị, làm cho người ta muốn dừng mà dừng không được a!
Mà lúc này Tô Nhược Nhị vừa thẹn vừa cáu, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn một hồi, thế mà lại càng tức!
Hừ, đại tỷ nhất định đừng để nàng tìm ra cơ hội, đến lúc đó, nàng cũng sẽ để đại tỷ nếm thử mùi vị này.
Hai người vừa cười vừa đùa giỡn, ngược lại không còn lo lắng hay u sầu.
Nghĩ đến ba tỷ muội các nàng hiếm khi có dịp gặp nhau, Tô Nhược Nhị
nũng nịu nói ra, “Đại tỷ, hay là chúng ta cũng gọi Nhị tỷ sang đây. Ngày hôm nay, chúng ta liền ở Thủy Tâm Viện dùng bữa, sau giờ ngọ lại nói
chuyện, chúng ta lâu rồi còn chưa ngồi xuống tâm sự đâu.”
“Được thôi, như thế rất tốt.”
Trải qua mấy ngày nay, không ít chuyện phát sinh, ba tỷ muội các nàng, là nhất bào tam thai, trên đời này không ai có thể so với cái nàng càng thân cận hơn, các nàng là tin cận lẫn nhau, dựa dẵm lẫn nhau. Đã có rất nhiều ngày đêm, ba tỷ muội nàng, ngủ cùng một chỗ, cùng nhau tưởng
tượng đến hình dáng mẫu thân chưa từng gặp mặt, cùng nhau nhớ đến phụ
thân đang bôn ba bên ngoài, rồi lại an ủi sưởi ấm lẫn nhau. Cho đến hai
năm trước, phụ thân mời ma ma về dạy các nàng lễ nghi, các nàng mới tách ra từng viện mà ngủ.
Không đợi đến lúc hai người uống hết chum trà, Tô Nhược Tuyết đã đến Thủy Tâm Viện.
“Nhị tỷ, sao tỷ đến nhanh thế?”
Kỳ thật viện của ba tỷ muội cách nhau không xa, nhưng tính toán luôn
lúc nha hoàn bắt đầu đi mời, rồi thời gian các nàng đến đây, dù Tô Nhược Tuyết có đi nhanh cách mấy, cũng không thể nhanh đến vậy.
“Tỷ vốn định đến đây ngồi một lát, ai ngờ trên đường gặp phải Chanh Tâm, liền cùng nhau đi qua.”
Mặc dù kiếp trước nàng cũng có nghe tiểu muội nói qua, nên ngược lại
không quá lo lắng, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng không
yên tâm, liền muốn qua xem một chút.
Bây giờ thấy đại tỷ cũng ở đây, hai tỷ muội các nàng thế nhưng lại suy nghĩ giống nhau.
Nhìn thấy thần sắc của tiểu muội, ừm, chắc cũng không có chuyện lớn gì xảy ra, cũng không biết tiểu muội bây giờ đã phát hiện ra chưa, Đại
Bạch hiện giờ cũng không phải là Đại Bạch a…
Bất quá, vô luận thế nào, đời trước của tiểu muội rất là hạnh phúc, kết quả như thế là tốt nhất không phải sao?
Nói đến sự trong sạch cùng khuê danh của nữ nhân, được rồi, tha thứ
cho nàng, vì đã trọng sinh một lần, liền coi những thứ ấy không quan
trọng, nàng cảm thấy không có gì hơn sự tiêu dao tự tại trong đáy lòng,
còn những thứ đồ hư vô kia thì không cần quan tâm, đừng để chúng trở
thành vật cản chính mình theo đuổi hạnh phúc.
Chờ ba tỷ muội Tô Nhược U dùng bữa xong, Tô Nhược Nhị liền líu ríu đòi hôm nay muốn ở cũng hai tỷ tỷ, muốn ba người ngủ trưa cùng nhau, mà hai nàng dĩ nhiên sẽ đồng ý, sâu trong lòng các nàng cũng vô cùng vui vẻ.
Nửa canh giờ sau, nha hoàn ở Thủy Tâm Viện liền đánh thức các nàng dậy.
“Đại tỷ, hôm nay buổi tối cũng ngủ chung đi, thời gian ngủ trưa ngắn quá, chút xíu nhiêu đó thật chẳng đã gì cả.”
Tô Nhược Nhị còn đang buồn ngủ, cặp mắt mông lung, âm thanh càng thêm mềm mại
Tô Nhược U khẽ nhếch miệng cười, “Được, bất quá, muội cũng đừng cao
hứng quá sớm, hỏi Nhị tỷ của muội có muốn ngủ chung với tiểu nha đầu này không đã.”
“Nhị tỷ, tối nay chúng ta lại ngủ cùng nhau được không?”
Do còn chưa tỉnh táo, so với lúc bình thường hằng ngày nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ Tô Nhược Nhị lại nói ra những lời ngây thơ, hết sức đáng yêu.
Trên mặt Tô Nhược Tuyết như có gió xuân phảng phất, xoa tan lớp băng
tuyết, để lộ nụ cười thanh khiết cùng với lúm đồng tiền như ẩn như hiện, tỏa hương thơm ngát, phả vào mặt, làm người ta cảm thấy vừa cao thanh
quý phái, lại vô cùng lộng lẫy, thật là xinh đẹp không gì sánh được.
“Nhị tỷ, tỷ thật đẹp a.”
Tô Nhược Nhị kìm lòng không được mà thở dài, bỗng chốc liền tỉnh táo,
quả nhiên sau khi ngủ dậy, có thể nhìn thấy mỹ nhân đầu tiên, chính là
cảm giác tốt nhất!
Tô Nhược Tuyết bị nàng làm cho đỏ mặt, “Muội chính là khen tỷ, hay đang tự khen chính mình?”
“Ai cũng khen, người nào mà không biết ba tỷ muội Tô gia đều là mỹ nhân, xinh đẹp như tiên.”
Tô Nhược Nhị nói với vẻ mặt tự hào, vô cùng kiêu ngạo, làm cho Tô Nhược U nhìn không nổi.
“Người ta khách khí mới nói thế, muội còn tưởng thật, thật không biết xấu hổ.”
Vẻ mặt Tô Nhược Nhị lơ đễnh, “Muội biết hai tỷ chính là thẹn thùng,
không phải là được khen thôi sao? Bọn họ khen được, muội đây đương nhiên cũng nhận được.”
Nhìn thấy bộ dáng của một tiểu hài tử “Ta đẹp, ta kiêu ngạo” trước
mặt, Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết liền bị chọc cho bật cười…