Tô Nhược U không biết nàng về nhà bằng cách nào, chỉ có cảm giác từ khi
nghe câu nói cuối cùng của Bùi Hạo thì nàng liền choáng váng đầu óc, đợi khi nàng tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đang ngồi trên giường trong U Lan Viện.
Nàng nhớ rõ chính mình sau khi đi khỏi Lê Lạc Đình liền trở về, cùng
Tuyết Nhi, Nhị Nhi và Ngọc Nhi dùng bữa, ngay sau đó quay về Khương phủ, buổi tối cùng mợ và mọi người bái Chức Nữ dưới ánh trăng, nàng chỉ là
không nhớ ra mình đã nói những gì và làm những gì.
Khi đó, nàng giống như đang ở trong một không gian khác, nàng có thể
biết rõ ràng mọi người đang làm gì, nhưng kỳ quái là, tiếng cười hoan hô vui vẻ ấy chỉ có thể tiến vào con mắt nàng, nhưng không thể truyền đến
trong tâm. Cho đến bây giờ, nàng chỉ dựa vào bản năng mà đi theo mọi
người, đi theo ăn, đi theo cười, thậm chí đi theo các nàng bình luận.
Đột nhiên nhớ đến cái gì, Tô Nhược U vội vàng nói, “Thanh Nhạn, ngươi đem đồ hôm nay cầm về để đâu rồi?”
Thanh Nhạn cực kỳ tỉ mỉ, toàn bộ đồ trong U Lan Viện này đều do nàng cất giữ.
Vừa trở về không bao lâu, hôm nay lại là ngày Khất Xảo *, đồ Cữu lão
gia cùng Cữu nãi nãi tặng vẫn chưa mang vào khố, tạm thời đặt trong
rương ở sương phòng, Thanh Nhạn liền xoay người đi lấy.
*Khất Xảo Tiết: Trong dân gian vốn có tập tục “khất xảo”乞巧vào đêm
Thất tịch, phụ nữ đặt hương án trong sân nhà mình, bày hoa quả, thắp
hương đốt nến, lễ bái hai sao, hi vọng xin được trí tuệ và khéo tay từ
Chức Nữ và Ngưu Lang. Ngày hôm đó cũng trở thành “Khất xảo tiết”乞巧节(lễ
Khất xảo) của dân gian. “Khất xảo tiết” còn gọi là “Nữ nhi tiết”女儿节,
“Thiếu nữ tiết”少女节hoặc “Tình nhân tiết”情人节. Còn Ngưu Lang, Chức Nữ cũng
được xem là thiên thần tượng trưng cho tình yêu trung trinh, hôn nhân mĩ mãn.Nguồn: http://www.chuonghung.com/2014/03/dich-thuat-nguu-lang-chuc-nu.html
Suy nghĩ một chút, thấy việc đang làm giống như đang che giấu người
khác, trên mặt Tô Nhược U liền nổi lên một rạng mây đỏ khả nghi, mà hai
nha hoàn trong phòng lúc này, Thanh Nhạn thì vội đi lấy đồ, mà nha đầu
Thanh Loan kia xưa nay lại không hay chú ý, thần kinh thì thô như cây
trúc, liền không nhận ra có sự việc gì khác thường.
“Đều lấy ra hết đi, tối nay tinh thần ta không tốt lắm, nên cũng không nhìn kỹ cậu và mợ tặng thứ gì, hiện tai thì khá hơn rồi, liền xem một
chút, lỡ sau này lại quên.”
Ân, tiểu thư giải thích rõ ràng như vậy, lại làm cho Thanh Nhạn thấy
có điểm không thích hợp, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, từ chiều hôm
nay, sau khi cùng biểu thiếu gia nói chuyện, tinh thần tiểu thư dường
như có chút ít hốt hoảng, chắc hẳn lại gặp chuyện gì đó phiền lòng.
Việc của các chủ tử thì nô tỳ như nàng không nên hỏi thăm, cũng không
nên suy đoán, Thanh Nhạn chỉ đơn thuần mong ước tiểu thư ít đi chút
phiều não, ngày ngày có thể vui vẻ hân hoan.
“Tiểu thư, đây là đồ mà hôm nay Cữu lão gia và Cữu nãi nãi tặng.”
Tô Nhược U đánh giá hai hộp gắm trên bàn một chút, liền cảm thấy bất
đắc dĩ, đôi khi có nha hoàn làm việc tỉ mỉ như thế này quả thật cũng
không tốt nha…
Nhịn xuống lời muốn nói, nàng thở dài. Tô Nhược U cố gắng biểu hiện
điềm nhiên như không có việc gì, thuận tay mở hộp gấm trên bàn, lại tùy ý hỏi một câu, “Nếu ta nhớ không lầm, thì hình như còn một hộp gấm nữa
thì phải?”
Thanh Nhạn có chút không hiểu, nàng từ nhỏ đã hầu hạ bên người Tô
Nhược U, tiểu thư dù đôi khi tâm tư kín đáo, nhưng đã sớm nhiều năm
chung đụng, nàng tự nhận mình đối với dụng ý của tiểu thư, ít nhiều cũng hiểu rõ vài phần, nào ngờ chính mình cũng có thời điểm lầm lẫn.
Thanh Nhạn âm thầm có chút tự trách, nhưng trên mặt không hiện một chút biểu cảm, này rất giống với phong cách của Tô Nhược U.
Bước nhanh lại ngăn tủ, lấy ra đồ vật tiểu thư muốn, Thanh Nhạn sắc
mặt vẫn như trước, không biểu hiện bất cứ hiếu kỳ nào với hộp gấm đang
cầm trên tay.
“Tiểu thư, còn có hộp gấm này ạ.”
Lúc này, vệt đỏ ửng trên mặt Tô Nhược U lại càng rõ ràng, Thanh Nhạn
tất nhiên có thể nhìn ra tâm tư của nàng, thế sao nàng lại không nhìn ra dụng ý của Thanh Nhạn chứ? Chỉ là sự việc này nàng không biết nên bắt
đầu từ đâu, thôi thì không bằng cứ làm bộ như không biết đi…
“Cứ đặt trên cái bàn đó là được. Ngày hôm nay mọi người vất vả rồi, ta hiện nay cũng không cần gì, hai người cái ngươi cũng lui xuống dọn dẹp
một chút đi.”
Sau khi Thanh Nhạn và Thanh Loan cùng cáo lui rời đi, hai tay Tô Nhược U liền bưng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của mình, thật là mất mặt
quá đi…
Đều do hắn hại cả, làm nàng lần đầu tiên mất mặt trước hai nha hoàn!
Mà lúc này người đang bị oán niệm, lại cùng Lý Dụ và Đới Xuân Vinh, ba người tụ họp uống rượu sau lễ hội. Uống xong, hoàn toàn không để ý đến
nhị thiếu đang la hét đòi đi tiếp, Bùi Hạo kiên quyết vẫy tay từ biệt,
đầu đều không nhìn lại.
Trò đùa, hắn bây giờ là người đã có gia thất, há có thể đi tới mấy nơi ong bướm kia.
Trước sau gì hắn cũng không yêu thích mấy chỗ đó, những nữ nhân kia
nhìn hắn giống như sói đói, làm cho hắn cảm tưởng chính mình mới là
người bị chơi, thiệt là buồn nôn chết đi được!
Những sài lang hổ báo đó sao có thể so sánh được với tiểu cô nương nhà hắn chứ, tiểu cô nương nhà hắn vừa dũng cảm lại vừa hay mắc cỡ, một
cọng tóc cũng hơn mấy nữ nhân kia cả trăm lần.
Bùi Hạo hắn mới không ngu ngốc để người khác chiếm tiện nghi!
Nghĩ đến đây, Bùi Hạo đột nhiên hắt xì một cái, nhìn xung quanh đường
phố không có nổi một ngọn gió, thật kỳ quái. Bùi Hạo bỗng nhiên lòng
chợt động, chắc không phải tiểu cô nương nhà hắn đang nhớ dến hắn đi,
này mới tách ra có bao lâu đâu, mị lực của hắn quả thật rất lớn a!
Mà Tô Nhược U bên này, một bên thì oán niệm không thôi, một bên thì
không nhịn được, mà vươn tay mở hộp gấm trên bàn, vừa thấy vật trong
hộp, nàng không nhịn được mà nở nụ cười, hắn lại đem nàng xem như trẻ
nhỏ mà dụ dỗ, bất quá vật trong hộp lại có giá thành không thấp.
Nguyên lai trong đó là một hộp nhạc làm bằng dương chi bạch ngọc. Hộp
nhạc có hình dáng của đứa bé với đôi mày thanh tú, môi hồng răng trắng,
mặc bộ quần áo bằng lá sen, để lộ nửa cánh tay, trên tay thì cầm đài
sen, nằm ở nơi đó, dáng điệu ngây thơ chân thành. Hộp nhạc ấy khi cầm
trong tay thì cảm thấy ấm áp mềm mại, đúng là rất khó tìm, ngược lại
thấy được hắn đối với nàng có lòng.
Chắc lúc tặng cho nàng, hắn không suy nghĩ gì nhiều, thế nhưng hộp nhạc này thể hiện tấm lòng hắn rất rõ ràng…
Nhớ đến khi hắn vừa dứt lời, liền đem hộp gấm này nhét vào trong tay
mình, “Hôm nay gặp mặt, ta liền đưa nàng vật này, nàng nhớ cất kỹ.”
Hắn đột nhiên đưa cho nàng vật này, ngược lại làm cho Tô Nhược U kinh
hãi. Hiện tại bọn họ chưa có danh phận gì, nàng vô duyên vô cớ thu nhận
đồ hắn đưa không tính, nay lại là ngày Khất Xảo, nếu lễ này nàng đã
nhận, thì sau này nhất quyết chạy không thoát, đã vậy còn cùng hắn dây
dưa không rõ.
Nhìn thấy Tô Nhược U vừa định từ chối, Bùi Hạo liền không cho nàng cơ
hội mở miệng, đứng dậy rời đi, “Nàng cứ nhận lấy đi, ta cũng đã lấy vật
đính ước của nàng rồi!”
Đây chính là dọa Tô Nhược U một cái, không nói đến vật đính ước, từ
lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến giờ, nàng thật chưa đưa cho hắn bất ký
vật nào cả!
Tô Nhược U liền cả ngày mơ mơ màng màng, qua hết một buổi trưa, lại
trôi qua cả buổi tối. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ vật đính ước mà hắn nói
chính là cây trâm bị rớt xuống của nàng khi bọn họ lần đầu gặp gỡ.
Sau đó nàng từng phái người tìm kiếm, liên tục không thấy đâu, hơn nữa cây trâm kia gợi cho nàng một ký ức không mấy tốt đẹp, nàng tự nói với
mình, nếu ý trời đã định, thôi thì cứ vậy đi.
Dù sao cây trăm này là vật mà Tô phụ tặng cho nàng, Tô Nhược U trước
giờ vô cùng yêu quý, hiện tại mặc dù việc xảy ra là có nguyên nhân,
nhưng nàng cũng tránh không khỏi thấy tiếc nuối. Tô Nhược U đem việc cây trăm bị mất nói cho phụ thân nghe, Tô phụ thương tiếc nữ nhi, tất nhiền là cũng không muốn nữ nhi trong lòng có bất cứ khó chịu nào, nên việc
tìm kiềm liền dừng lại.
Bây giờ nghĩ lại, chắc cây trâm bị rớt đó là do hắn lấy đi.
Chỉ là không ngờ tới, vật ở trong mắt nàng, có thể làm cho nàng nhớ
đến những chuyện không vui, thậm chí là sợ hãi, mà bây giờ lại thành vật đính ước giữa hai người.
Nhớ đến lúc đó nàng từng chất vấn hắn, hắn vừa ý nàng chỗ nào, câu trả lời của hắn khi ấy “Nàng không biết rõ một khắc kia khi nàng ra tay
giết người, thật là rất xinh đẹp sao?”, làm nàng rất khó tin. Bây giờ
nhớ lại, hắn đúng thật là nghĩ như vậy, nên mới coi trọng cây trâm kia.
Tín vật đính ước sao? Tô Nhược U phát hiện ra rằng, bây giờ hiện tại
nàng không còn kháng cự cùng bài xích cây trâm như trước nữa.
Ngày hôm sau, khi Thanh Nhạn sắp xếp lại bàn trang điểm của tiểu thư,
liền bất ngờ phát hiện trên bàn lại nhiều thêm một hộp nhạc bằng ngọc.
“Rất đẹp mắt, về sau liền như thế mỗi ngày bày ở đây đi.”
Nghĩ đến cái gì, Tô Nhược U lại nói thêm một câu, “Bình thường khi lau dọn, ngươi chú ý một chút, không cần đụng vào nó.”
“Dạ, tiểu thư.”
Thanh Nhạn cùng Thanh Loan vội vàng đáp lời, đây chính là đãi ngộ cho
những lễ vật mà lão gia tặng hằng năm vào dịp sinh thần của tiểu thư a,
lúc này các nàng nhất định phải vạn phần cẩn thận, chú ý kỹ càng.
Mặc dù thường ngày tiểu thư rất khoan dung ôn hòa, nhưng nếu tiểu thư
đã nói như thế, cũng đủ để các nàng hiểu rõ đồ vật này quan trọng ra
sao, các nàng làm nha hoàn càng phải thêm cẩn thận.
Tối qua đã biết rõ kết quả mình muốn, Tô Nhược U liền không nhiều lời nữa, tiếp tục để hai người nha đầu giúp nàng rửa mặt.
“Tiểu thư, ngày hôm nay ngài muốn mặc bộ nào ạ?”
Vốn không quá quan tâm chuyện này, Tô Nhược U liền tùy tiện trả lời, “Hôm nay ta không cần ra khỏi cửa.”
Nếu Tô Nhược U đã nói như thế, nghĩa là nàng hôm nay không cần ăn mặc cầu kỳ, chỉ cần thoải mái đơn giản là tốt.
Thanh Loan thuần thục lấy ra một cái áo màu xanh nhạt, phối cùng váy
hoa sắc vàng. Sau khi ăn mặc tử tế, nàng liền đến trước gương trang
điểm, giúp Tô Nhược U búi lên một búi tóc giản dị, cài vào một cây trăm
hoa lan bằng ngọc, nhìn vừa thanh lịch vừa hào phóng.
Khuôn mặt nho nhỏ chưa thoa son trát phấn, ngược lại giúp Tô Nhược U
phơi bày da thịt mềm mại như nước, còn thêm mấy phần lung linh tỏa sáng.
Dùng xong đồ ăn sáng, Tô Nhược U không có việc gì, liền ngồi trong nội viện, nhìn mấy cây ngô đồng trong sân dần nhiễm sắc thu. Ngẫu nhiên có
ngọn gió thổi qua, lá ngô đồng vàng tươi, to bằng bàn tay liền chậm rãi
đong đưa rơi xuống, rồi từng chiếc từng chiếc, rời rạc bay trên mặt đất.
Ngồi dưới hành lang trong sân, ngẩn đầu nhìn lên, nhánh cây trên cao
dường như cố hướng lên trời mà mở rộng, lá cây một tầng lại chồng một
tầng, vàng xanh giao hòa, càng làm cho bầu trời thu trở nên xa xôi hơn.
Bông hoa trắng trên bục cửa sổ hiện vẫn nở rộ, nhiều đóa màu ngọc bạch nhòa người ra đón gió, làm hương thơm tràn ngập bốn phía, tinh khiết
như ngọc bích.
Cảnh tượng thanh bình này ngược lại làm giảm bớt dao động trong lòng từ hôm qua của Tô Nhược U.
Dù sao tình cảm mãnh liệt như thế này, đối với Tô Nhược U hoàn toàn xa lạ. Nàng đã hình thành thói quen khống chế tâm tình của mình, thủy
chung giữ mình luôn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, để có thể đưa
ra quyết định chính xác nhất.
Nhưng người kia luôn luôn có thể lật đổ vẻ mặt đó của nàng, vẻ bĩnh
tĩnh đó trước mặt hắn chưa bao giờ có thể bảo trì. Hắn giống như là ngọn lửa, còn nàng chính là pháo hoa trong tay hắn, chỉ cần hắn ra tay, nàng liền bùng cháy, chạy không thoát.
Thế nhưng bầu trời nở rộ pháo hoa kia, thật ra cũng là một cảnh kinh điễm người đời?
Nhìn cảnh thu trước mắt, Tô Nhược U liền buông bỏ tâm tình, để mặc suy nghĩ thoải mái nhẹ nhàng bay theo gió…