Bên này, nhóm người Đông Thu Luyện đã bước vào cửa chính Lệnh Hồ gia,
cánh cửa bằng sắt chạm hoa văn hình rồng, còn kèm nhiều hoa văn phức tạp khác, làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy vô cùng châm chọc, nơi này là kí
ức vô cùng tốt đẹp của cô, nhưng hiện tại, những kí ức này, khi nhớ đến
đều vô cùng châm chọc, tựa như một cây kim, mỗi khi đụng đến đều có cảm
giác đau mơ hồ.
"Tiêu thiếu, Bạch thiếu, vị tiểu thư này, mời các vị theo tôi!" Một người phục vụ khi nhìn thấy Đông Thu Luyện không nhịn được kinh diễm một phen, ở thành phố C tựa hồ chưa từng gặp qua cô gái
như vậy, một thân cao quý nhưng khí chất lạnh lùng, như một đoá hoa
tuyết liên, xa đến không thể chạm được, mà những khí chất cao quý đều
nằm trên gương mặt kia, làm cho người khác không thể không nhìn.
"Đây là phu nhân của tôi!" Tiêu Hàn đưa tay ôm Đông Thu Luyện vào ngực, phục vụ sững sờ một cái, cười nhận lỗi, "Thật ngại, Tiêu phu nhận, mời các
vị qua bên này!" Phục vụ cúi đầu đi đằng sau, nguyên lai người này là
Tiêu phu nhân, khí thế kia thật sự là không thể bỏ qua.
Nhưng
Tiêu thiếu lại luôn cười tủm tỉm, mà Tiêu phu nhân lại mặt không đổi
sắc, khí chất của hai người này thật sự là cực hạn…. Nói không ngoa,
nhưng hai người này thoạt nhìn rất xứng đôi, nhất là lúc này một tay của Tiêu Hàn đang khoác lên lưng của Đông Thu Luyện, hai người có thân
người cao, dung mạo quá xuất sắc nói chung là nhất đẳng xứng đôi.
"Đột nhiên cảm thấy tên gọi Tiêu phu nhân đặc biệt dễ nghe!" Khoé miệng của
Tiêu Hàn giương lên một đường cong nhỏ, còn Tiểu Luyện lại thỉnh thoảng
nhìn xem cảnh vật xung quanh, rõ ràng là có chút không yên lòng, Tiêu
Hàn thật không cam lòng, cư nhiên là không thể anh vào mắt, tính thích
khinh người của Tiểu Dịch nguyên do là học từ cô gái này nha, Tiêu Hàn
đưa tay bấm nhẹ vào lưng của Đông Thu Luyện một cái.
"A…" Đông Thu Luyện phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, "Chao ôi…" người kêu lên không phải là Đông Thu Luyện.
"Cái kia…" Đông Thu Luyện ảo não muốn chết, thiệt là, làm sao lại trúng Tiêu Hàn… Nhưng thấy Tiêu Hàn đang ai oán nhìn mình, ánh mắt kia thật sự như một cô dâu nhỏ, một tia khói mù trong lòng Đông Thu Luyện lập tức bị
đuổi đi sạch sẽ, chính cô thật sự là đa sầu đa cảm, bây giờ cô nên quan
tâm đến những người bên cạnh, có người đàn ông cô yêu, có con của cô,
thì đã đủ rồi, sao lại còn nghĩ đến những chuyện không vui trước kia làm gì, thật là!
"Thế nào? Có đau hay không? Em không cố ý, ai bảo
anh nhéo bậy!" Đông Thu Luyện lúc nói chuyện không tự giác mang theo một chút hỡn dỗi, Tiêu Hàn vốn đang ôm bụng khom người, lúc này ngẩng đầu
nhìn Tiêu Hàn cười đến ánh mắt sáng long lanh, không biết thế nào, đột
nhiên cảm thấy bụng không đau nữa, nguyên lai là do có một người quan
tâm rất cảm động a!
"Này, anh có đau không không, nói cho em
biết?" Tiêu Hàn vẫy vẫy tay, Đông Thu Luyện khẽ chỉnh sửa lại sườn xám,
khom lưng, Tiêu Hàn bỗng chốc đem Đông Thu Luyện ôm vào lòng, hướng về
phía gò má của Đông Thu Luyện hôn một cái, Đông Thu Luyện sững sờ, Tiêu
Hàn còn đùa chưa đủ sau đó lại cắn nhẹ vào vành tai của Đông Thu Luyện
một cái!
"Thân ái, về sau em là còn sử dụng bạo lực với anh, anh
cũng sẽ sử dụng "bạo lực" như thế với em nha!" Tiêu Hàn nói xong nhìn
Đông Thu Luyện cười một cái.
"Anh là tên lưu manh, gạt em!" Đông
Thu Luyện bịt lấy lỗ tai, lỗ tai có chút nóng lên, làm cho Đông Thu
Luyện cảm thấy cả khuôn mặt của cô cũng nóng bừng theo.
"Không có lừa em nha, khí lực của em cũng thật lớn, nhưng mà nếu em hôn anh một
cái anh liền hết đau!" Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, hai người lúc này mới cảm thấy xung quanh bốn bề vắng lặng, Bạch Thiếu Hiền cùng
người phục vụ khi nãy đứng đưa lưng về phía hai người, dưới bóng lưng đó làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy rất quái dị.
"Tiêu thiếu, nói
lời thân mật thì cũng phải chú ý đến hình tượng ở trước mặt mọi người
nha, sẵn đó cũng nên hiểu cảm nhận của những cẩu độc thân như chúng tôi
được không!" Bạch Thiếu Hiền lúc này mới xoay người, thấy vẻ mặt làm khó làm dễ của Tiêu Hàn, lập tức cảm thấy không còn gì để nói nữa, người
đàn ông này quả nhiên là vô lại còn thêm lưu manh.
"Chị dâu, Tiêu Hàn người này hoàn toàn làm theo bản năng của cầm thú, chị cũng nên
quản chặt lấy, không nên để cậu ta động dục khắp nơi!" Bạch Thiếu Ngôn
biết rõ sẽ không nói được với Tiêu Hàn nên nói trực tiếp với Đông Thu
Luyện.
"Tôi biết!" Đông Thu Luyện đã đổi lại một bộ mặt cao lãnh, lời nói phối cùng vẻ mặt quả thực quá nghiêm túc, làm cho bọn họ như
cảm giác được đang bàn đến chuyện quốc gia đại sự, Bạch Thiếu Hiền sờ sờ mũi, hay là thôi đi, trao đổi cùng đôi vợ chồng này quả thực có chút ít khó khăn!
Ở gần cửa chính của Lệnh hồ gia có một suối phun khổng lồ, ánh đèn màu lam chiếu xuống tỏ ra thanh u, làm cho mọi thứ xung
quanh nhiễm một tầng nước mỏng, mà biệt thự khổng lồ của Lệnh Hồ gia
thấp thoáng ở hàng cây xanh, ngói nhà màu đỏ, thoạt nhìn hết sức cổ
điển, toàn bộ đại trạch Lệnh Hồ gia lúc này tản ra một cổ hơi thở thanh
u.
"Tiêu thiếu!" Một giọng nói quen thuộc của một cô gái phía sau vang lên, Đông Thu Luyện không quay đầu lại, mà bàn tay của Đông Thu
Luyện có chút căng thẳng, "Tiêu thiếu, thật trùng hợp!"
Đông Thu
Luyện cúi đầu, nhìn một đôi giày cao gót mười phân màu vàng từ phía sau
đi đến trước mặt mình, đôi chân trắng nõn tinh tế đi ngang qua cô mà
không có dừng lại. Vòng qua cô sau đó dừng lại trước mặt Tiêu Hàn, "Sớm
biết là Tiêu thiếu đến, chúng ta có thể đồng hành, vị này là bạn gái của Bạch thiếu sao?"
Tiêu Hàn cùng Bạch Thiếu Hiền nhìn ả ta, người
này có bệnh sao, chẳng lẽ không thấy cô ấy cùng Tiêu Hàn nắm tay sao!
Bạch Thiếu Hiền hết chỗ nói, chính anh đứng cạnh Tiêu Hàn, thì làm sao
cùng chị dâu nhấc lên quan hệ, cô gái này mặt cũng quá dày đi, hơn nữa,
chúng tôi cùng cô không thân, Đông tiểu thư… Đôi mắt Bạch Thiếu Hiền híp lại, đều là họ Đông, trùng hợp như vậy sao?
Nói ra cũng thật khoé!
Mà Đông Thanh Tư một thân lễ phục màu vàng hở vai, bao lấy thân hình mềm
mại, khuôn mặt được trang điểm kĩ, bàn tay được đeo găng tay, một búi
tóc công chúa, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp động lòng người, đem tất cả
ưu điểm phơi bày, khẽ mỉm cười, lại còn là nụ cười ngọt ngào lay động
lòng người, mà ả ta chỉ lạnh mắt liếc qua Đông Thu Luyện một thân quần
áo đen.
Cái này là gì vậy, đi đến tham dự tang lễ sao, thật sự quê
mùa, Đông Thanh Tư muốn nhìn khuôn mặt của cô gái này, nhưng ánh sáng
không đủ, cộng thêm Đông Thu Luyện cúi đầu, Đông Thu Luyện có thể cảm
nhận được Đông Thanh Tư đang quan sát cô, cô ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau….
Đường cong trên khuôn mặt của Đông Thu Luyện, ở dưới ánh
đèn màu lam tỏ ra phá lệ mê người, nhất là đôi môi đỏ tươi kia, càng
thêm tuyệt trần, cả người tản ra khí thế cường đại, mà người đối diện
như nhìn thấy quỷ, nhìn không được đưa tay bụm miệng, đồng từ không
ngừng co rút nhìn Đông Thu Luyện, chẳng lẽ cô doạ người như vậy sao?
Đông Thu Luyện không tự giác đưa tay sờ sờ mặt mình, "Sao vậy? Em họ, nhiều
năm không gặp, kinh ngạc vậy sao? Trên mặt tôi có dính gì sao?"
"Không có, rất đẹp!" Tiêu Hàn trộm hương ở gò má Đông Thu Luyện một cái, Đông
Thu Luyện cười cười nhìn Đông Thanh Tư, nhưng mà tay lại mò đến hông của Tiêu Hàn, dùng sức bấm một cái, Tiêu Hàn cười cười ngoài mặt, nhưng
không nhìn được muốn giậm chân, cô gái này sao không nể tình chút nào,
đau muốn chết!
Trên mặt Tiêu Hàn mặc dù cười tủm tỉm, nhưng tay
lại dùng sức nắm lấy vòng eo của Đông Thu Luyện, động tác lén lút của
bọn họ người khác không thể phát hiện, nhưng người phục vụ kia ở sau
lưng bọn họ lại nhìn rõ ràng tường tận nha.
Phục vụ chỉ đưa tay
xoa xoa trán, vợ chồng Tiêu thị này quả thực là ân ái, có thể dừng liếc
mắt đưa tình một chút không? Chúng tôi thấy như vậy cũng rất áp lực nha!
"Chị họ, là chị sao? Thật sự là chị…." Đông Thanh Tư hiển nhiên là bị doạ
sợ, vẻ mặt kia không phải là vẻ mặt gặp người thân đã lâu không gặp mà
là giống như thấy quỷ, vẻ mặt này ba người họ đều thu vào mắt, cô gái
này đang bày bộ mặt gì đây.
"Sao vậy, chẳng lẽ tôi thay đổi nhiều như vậy sao? Hai chị em của cô không thay đổi nhiều lắm nhỉ, nghe nói
cô hiện giờ đang là quản lí, Thanh Nhiên gả cho A Mặc, lúc tôi rời khỏi
cô còn đang học, cũng không biết cô lại có thiên phú bên thương mại
nha?" Đông Thu Luyện quan sát Đông Thanh Nhiên, Đông Thanh Nhiên cắn cắn môi, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào như cũ, hơn nữa đôi mắt
có chút nước đọng vành.
Đông Thu Luyện lấy từ trong túi ra một
mảnh khăn, "Em họ, cô không còn nhỏ, động một chút mà khóc thật sự không phù hợp với hình tượng bây giờ của cô, nói thế nào cũng là hình tượng
của xí nghiệp Đông gia nha!" Mảnh khăn được nhét vào tay của Đông Thanh
Tư, "Còn nữa, nước mắt không phải là vạn năng, không phải ai cũng mềm
lòng…."
"Chị họ, em không phải…" Đông Thanh Tư bắt lấy tay của
Đông Thu Luyện, "Chị họ, em thật sự rất nhớ chị, chị đi đâu nhiều năm
như vậy… Em thật…."
"Được rồi, buông ra đi!" Sự lạnh nhạt của
Đông Thu Luyện làm cho Tiêu Hàn cùng Bạch Thiếu Hiền cảm thấy trong
chuyện này có chút kì quặc, nhất là hai người này đang tạo thế đối lập,
một người đang kích động, mà một người lại tỉnh táo đến mức khác thường.
"Chị họ, có thể chị còn nhớ sự việc của năm năm trước, ba em không phải…."
"Được rồi, hôm nay, tôi không phải đến ôn chuyện cùng cô, tôi chỉ muốn nói
với cô, nước mắt không thể dẫn đến sự đồng tình của tất cả đàn ông, khi
đó tôi cũng không phải khóc hết nước mắt mà cùng bị…." Đông Thu Luyện
đột nhiên lên tiếng, sau đó đến nói nhỏ vào tai của Đông Thanh Tư, dùng
âm lượng chỉ có thể hai người cùng nghe, "Đuổi ra ngoài, đừng đóng kịch, đối với tôi như thế!" Đông Thu Luyện nói xong cười cười, đưa tay khoác
lên cánh tay của Tiêu Hàn.
"Chị họ!" Vẻ mặt của Đông Thanh Tư như ăn phải "phân", không thể tin được nhìn Đông Thu Luyện, "Em thật sự
không có tranh thủ sự đồng tình, em thật sự nhớ chị!" Đông Thanh Tư muốn giải thích, nhưng Đông Thu Luyện chỉ sửa sang lại quần ái, hoàn toàn
không thấy bộ dáng.
"Tiêu thiếu, tôi thật sự không diễn trò, chị
họ, đừng hiểu lầm em!" Tiêu Hàn nhìn Đông Thanh Tư đang kéo tay anh,
Tiêu Hàn có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua!
"Em họ, đây là anh rể
họ của cô!" Đông Thu Luyện đang quan sát sự tình, sao lại không nhìn ra
được ánh mắt của Đông Thanh Tư nhìn Tiêu Hàn, nhất là khi thấy Tiêu Hàn, ánh mắt kia hận không thể dính chặt lấy Tiêu Hàn, trong lòng của Đông
Thu Luyện hết sức không thoải mái, chẳng lẽ đoạt lấy xí nghiệp Đông gia
còn chưa đủ, bây gờ còn muốn đoạt chồng của cô sao?
"Anh… rể…"
Thân thể của Đông Thanh Tư cứng nhắc, trong lòng của ả chắc chắn là, nếu như Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn có quan hệ thì cũng giống như Bùi Tử
Đồng, là tình nhân bí mật, nhưng ả sai rồi, anh rể họ, ả tuyệt đối không thừa nhận, anh phải là của ả, là của ả….
"Được rồi, chúng ta vào thôi! Bên ngoài gió lớn!" Tiêu Hàn đưa tay ôn lấy bả vai của Đông Thu
Luyện, cười tủm tỉm nhìn Đông Thanh Tư, "Em họ… không vào sao?"
"Um…." Thấy gương mặt của Tiêu Hàn điên đảo chúng sinh, Đông Thanh Tư không
nghĩ đến buông tay, coi như anh rể thì thế nào, đến cuối cùng thì anh
cũng là của ả, nhất định là của ả, tuyệt đối là vậy! "Các người vào
trước đi, em còn có chút việc…"
"Vậy chúng tôi đi trước, em họ,
tạm biệt…" Đông Thu Luyện hướng về phía Đông Thanh Tư cười cười, sườn
xám màu đen kia dưới ánh đèn phá lệ mê người, trên nền đen có thêu một
đoá mẫu đơn đẹp đẽ, phản chiếu dưới đén lại càng chói mắt, nhưng lúc này trong lòng Đông Thanh Tư hận không thể xé mắt khuôn mặt của Đông Thu
Luyện.
Cô ta vĩnh viễn là vậy, lúc nào cũng có bộ dáng cao cao
tại thượng, tựa như người trong mắt cô ta có cũng được không có cũng
không sao, ngông cuồng tự đại như vậy, cao ngạo như vậy, vì sao… Cô ta
lại trở về!