"Anh mau thả con gái
của tôi ra, mau thả ra. Anh muốn điều kiện gì, có phải anh muốn tiền hay không, nếu anh muốn tiền, tôi có thể cho anh…" Bùi Xương Thịnh đứng một bên, lúc này Bùi Xương Thịnh rất sốt ruột, ông ta không có con trai,
nên mọi thứ kì vọng ông ta đều dồn lên người của Bùi Tư Nhan, còn Bùi Tử Đồng chỉ là đứa con rơi, có thể nói rằng ông ta hoàn toàn bỏ mặc.
"Tiền… Ha ha…" Triệu Tuấn tựa như nghe đến chuyện gì đó buồn cười, "Nếu năm đó ông cho cha tôi tiền, cha tôi cũng không nhảy lầu, tuyệt đối sẽ không
chết, hại chết cha của tôi, cha của tôi chết thế nào ông biết hay không, bọn ác ma!"
"Cha của anh chết tôi cũng đáng tiếc!" Ánh mắt Bùi
Xương Thịnh nhìn chằm chằm Bùi Tư Nhan, trong lòng hận không thể làm
thịt Triệu Tuấn.
"Tiếc nuối? Ha ha… Con người không có lương tâm
như ông, thì tiếc nuối sao, cho tôi tiền, thứ tôi ghét nhất chính là
tiền, làm cho tôi cảm thấy vô cùng căm ghét, đặc biệt là ông, Bùi Xương
Thịnh, ông không xứng làm người!"
"Triệu Tuấn, anh trước tiên nên đi xuống, cái chết của cha anh chúng tôi sẽ điều tra, nhưng anh lại hại chết nhiều người như vậy. Anh không thể tiếp tục như vậy nữa, hiểu
không? Anh nên biết anh đã cùng đường, anh nên xuống đây đi!" Triệu Minh nhịn không được bước lên một bước!
"Đứng lại!" Triệu Tuấn cũng
không ngốc, chỉ cười đến hết sức âm trầm, "Tôi tự nhận là khi tôi làm
không chê vào đâu được, không nghĩ tới đám cảnh sát các người có chút
tài năng, nhanh như vậy đã tìm được chỗ của tôi! Nhưng mà, tôi cũng chỉ
có thể huỷ bỏ kế hoạch trước đó, tôi nhất định sẽ làm cho người Bùi gia
chôn cùng cha mẹ tôi, nhất định…" Những lời cuối cùng Triệu Tuấn cơ hồ
hét lên, trên mặt hắn tỏ ra hết sức dữ tợn.
"Anh biết anh nói như vậy, thì anh chắc chắn sẽ chết, anh nên đầu hàng chịu trói đi!" Triệu
Minh mặt không biến sắc bước lên một bước.
"Sẽ chết? Anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Tôi giết nhiều người như vậy, tôi đã nghĩ
đến không sống được bao lâu, nhưng nếu có thể bắt người Bùi gia theo
cùng, thì tôi sẽ rất vui vẻ!" Triệu Tuấn bệnh hoạn kia trên mặt lộ ra
một tia khác thương, nhưng lại phá lệ doạ người.
"Anh thả con gái của tôi, bất cứ điều kiện gì tôi cũng đều đáp ứng, anh thả con gái của
tôi…" Bùi Xương Thịnh nhìn Triệu Tuấn ngồi ở trên lan can tựa như một
sơi dây đang đung đưa, gương mặt đầy vẻ yêu thương, hắn cho chút nghi
hoặc nhìn Bùi Xương Thịnh, tràn đầy hiểu kì.
"Điều kiện gì cũng
chấp nhận? ha ha… Đều chấp nhận sao, vậy Bùi tổng có nhớ hay không năm
đó tôi cùng mẹ của tôi đến nhà các người, ông nói thế nào!" Bùi Xương
Thịnh tựa hồ đã quên, nhìn gương mặt nghi hoặc cũng nhìn ra được. "Chúng tôi quỳ ở trước cửa nhà của các người một ngày một đêm, con gái của ông mang thức ăn cho chó đến cho chúng tôi, cô ta ăn mặc thật đẹp, như một
công chúa nhỏ…"
Vẻ mặt của Bùi Xương Thịnh như vậy làm cho Triệu Tuấn không khỏi tức giận, hắn tự tay nắm lấy cổ của Bùi Tư Nhan, mọi
người ở đó đều hít mạnh một hơi, "Bùi Xương Thịnh, ông có nhớ lúc đó ông nói sẽ bồi thường cho mẹ con tôi, nhưng đến cùng ông đã làm gì, ông
không nhớ rõ sao. Có muốn tôi nhắc ông một chút!"
Bùi Xương Thịnh trong nháy mắt như nghĩ tới điều gì, cả người như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn Triệu Tuấn, "Nhớ ra rồi sao, ha ha…. ông cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao, tên cầm thú, mẹ của tôi bị ông làm nhục, bởi vì có tôi nên mẹ mới
kéo dài hơi sống yếu ớt. Nhưng chủ nợ chèn ép quá nên mẹ tôi bệnh rất
nặng… Bác sĩ nói nếu có thể đến điều trị kịp thời thì mẹ tôi sẽ sống
sót, nhưng mà ông biết không, mẹ tôi đột nhiên mang thai con của ông,
khi mẹ ôm tôi mẹ đã nói, sợ rằng sau khi chết thì ba của tôi sẽ chán
ghét bà ấy, cho nên bà ấy đã cắt cổ tay trong nhà vệ sinh!"
"Bà
ấy đã nói, ngay cả khi trên người toàn là máu, bà ấy muốn trong sạch mà
rời đi, bà ấy muốn xin cha tôi tha thứ, ha ha… Bùi Xương Thịnh ông còn
nhớ không?"
"Ông phải nghĩ tới, mẹ của tôi là chính tôi bảo vệ
rồi mới rời đi, rất nhiều máu, rất nhiều, rất nhiều máu, nhưng lúc ấy
một chút tôi cũng không sợ, tôi đang nghĩ, khi cha tôi chết cũng nhiều
máu như vậy, mẹ thật sự là đi tìm ba tôi đi…"
Mọi người ở đây khi nghe đến điều kinh sợ, ánh mắt của mọi người lúc này nhìn Bùi Xương
Thịnh đều khinh thường, khinh bỉ, ghét bỏ, người này còn là người sao,
quả thực là cầm thú, khốn khiếp… Có cảnh sát quả thực không chịu nỗi
nữa, cắn chặt hàm răng mà nghiến….
"Mày nói bậy, tao chưa từng
làm chuyện như vậy, mày muốn đổ thừa cho tao, tao muốn tìm phụ nữ là
đứng, nhưng làm sao có thể để ý đến quả phụ như vậy!" Lời nói của Bùi
Xương Thịnh vừa xong làm cho mọi người hít một hơi, lời này còn là của
người nói sao, có cảnh sát chịu không nổi xông lên, hướng đến Bùi Xương
Thịnh mà đấm một cái, Bùi Xương Thịnh có vóc người nhỏ, bỗng chốc ngã
xuống đất, khoé miệng chảy máu.
"Đương nhiên là chướng mắt, bởi
vì quả phụ thường bị xua đuổi a? Lời này cũng chính là ông nói!" Triệu
Tuấn dùng lực nắm lấy tay của Bùi Tư Nhan, nhưng Bùi Tư Nhan không chút
phản ứng. Điểm này mọi người không chú ý, bởi vì tầm nhìn của mọi người
tập trung lên khuôn mặt khốn khiếp của Bùi Xương Thịnh.
"Mày là
ai, mày biết tao là ai không, có tin tao lập tức cho mày cuốn gói về nhà không!" Bùi Xương Thịnh lau khoé miệng, Bùi Tử Đồng đứng một bên chạy
lại muốn đỡ Bùi Xương Thịnh, nhưng lại nhận được một cái tát của Bùi
Xương Thịnh, "Có phải trong lòng của cô cũng đang cười tôi không, đi đi, đồ của cô thích là tiền, lão tử không cần cô giúp!"
"Tôi sợ quá
đi, có bản lĩnh thì ông đến cục cảnh sát rồi khai trừ tôi, tên súc
sinh!" Người cảnh sát kia không chút khách khí nhổ một ngụm nước bọt,
nhìn Bùi Xương Thịnh như một thứ rác rưởi, cảm thấy rất buồn nôn.
"Bùi Xương Thịnh, nếu ông dám nhảy từ nơi này xuống, thì tôi liền suy tính
đến chuyện thả con của ông, con gái của ông bảo dưỡng thật tốt nha!"
Triệu Tuấn nói xong liền đưa tay sờ lên khuôn mặt của Bùi Tư Nhan, trong lòng của Bùi Xương Thịnh quả thực rất giận dữ.
"Cái tên súc
sinh, mày thả con gái của tao ra, mau thả ra!" Bùi Xương Thịnh muốn xông lên, bị Triệu Minh ôm lấy, "Bùi tiên sinh, xin ngài tỉnh táo, xin thật
bình tĩnh, ông thẩy thể chọc giận hung thủ, nên bình tĩnh!"
"Tôi
làm sao có thể bình tĩnh được, đó không phải là con gái của anh, anh nói đi làm sao tôi có thể bình tĩnh!" Bùi Xương Thịnh rống với Triệu Minh,
Triệu Minh một chút cũng không muốn ngăn cản ông ta, con người cặn bã,
làm như bản thân rất sạch sẽ, không nghĩ đến chuyện năm đó sao, khốn
khiếp toàn đi gieo hoạ.
"Kỳ thật là con gái của ông tôi chạm vào
còn thấy bẩn tay, làm chuyện đó với con gái ông không bằng làm với người chết, tôi sẽ giúp cô ta giải thoát... ha ha..." Triệu Tuấn không có một điểm báo trước liền buông tay, thân thể Bùi Tư Nhan như một cái lá cây
rụng xuống, "Năm đó con gái của ông châm chọc tôi, nói rằng tôi là tên
ăn mày, đúng ta, tôi chính là ăn mày, vậy thì thế nào, cô ta có gì
tốt... hiện tại không phải là chôn cùng với ăn mày sao..."
"Ha
ha…" "Không…" Lời của Triệu Minh còn chưa dứt, thân thể của Triệu Tuấn
đã ngã xuống, cùng Bùi Tư Nhan rơi xuống, dẫn tới các âm thanh kinh hô
của người vây xem, trong lúc nhất thời xung quanh đầy rẫy đều là tiếng
thét chói tai.
"Đội trưởng, hung thủ không chết, nhưng…." Triệu
Minh gật đầu, "Đem hắn về cục cảnh sát, còn Bùi Tư Nhan cũng mang về
cục, đợi pháp y đến khám nghiệm!" Triệu Minh nhìn hai cha con đang xụi
lơ trên mặt đất, "Nhân đó gọi 120, trên đây có người cần vào bệnh viện…"
Bởi vì lúc này vẻ mặt của Bùi Xương Thịnh cứng nhắc, hơn nữa thân thể co
rúm, khoé miệng trào bọt mép. Xem như bị trúng gió, Triệu Minh theo bản
năng xoa tay, thật sự cảm thấy rất bẩn khi chạm vào, chán ghét muốn
chết! Mà Bùi Tử Đồng lúc này ngồi một bên, cả người đều ngơ ngẩn, ả
không tiếp nhận được Bùi Tư Nhan chết trước mặt ả….
"Thật đáng sợ, Bùi thị đại tiểu thư bị giết, Bùi tổng bị đả kích phải nằm viện, cổ phiếu của Bùi thị đã hoàn toàn mất giá!"