Hồ sơ của vụ án 20 năm trước rất nhanh được tìm lại, Triệu Minh đọc đại
khái nội dung, hung hăng ném hồ sơ xuống mặt đất: “Một đám chó, Bùi gia
này thật sự là thương thiên hại lý! Hừ…”
Bạch Thiếu Ngôn nghi
hoặc nhặt hồ sơ lên, mặc dù chỉ là sơ lược, nhưng nhịn không được thở
dài, “Một nhà ba người này thật đáng thương, thật vất vả mới nhận được
thầu công trình, Bùi thị lại nói công trình không đủ chuẩn nghiệm thu,
không trả tiền lương, mà người chủ thầu cũng quá thành thật, đến Bùi thị đòi tiền! Khi Bùi thị không chấp nhận trả tiền lại lựa chọn nhảy lầu để kết thúc sinh mạng! Mà Bùi thị lại không cấp tiền bồi thương, lại không lên tiếng nhận lỗi, khi đó Bùi gia có thể coi là địa vị tại thành phố
C!”
Đông Thu Luyện không nói gì, nhưng Triệu Minh nhíu mày: “Mau
đến Bùi thị, tôi muốn liên lạc với người phụ trách, chuyện này không
nhỏ, không chừng hung thủ đang tìm đối tượng, tên biến thái này luôn tìm những đứa trẻ để ra tay, tôi cảm giác được có chuyện không tốt sắp diễn ra!”
Không lâu sau đó có tin tức truyền đến, “Đội trưởng, không
xong, nhị tiểu thư Bùi gia được phát hiện đã ngất ở phòng làm việc còn
đại tiểu thư Bùi gia không thấy! Chúng tôi đã phái người đuổi theo nhưng không được, màn hình giám sát hẳn đã bị người này ngắt mất!” Nói xong
liền lấy ra mấy ra giấy chụp.
Triệu Minh cùng tổ trọng án đã truy tìm Triệu Tuấn đã lâu, nên vừa nhìn ảnh chụp đã biết người này là ai,
“Người ở Bùi thị ăn cơm trắng sao, tội phạm truy nã có thể ra nhà toà
nhà tuỳ ý vậy sao!” Triệu Minh nắm chặt quả đấm hung hăng đám đến cái
bàn bên cạnh, làm cho nước trong ly ở bàn bắn tung toé.
“Nghe báo lại là có một nhân viên ở Bùi thị đã bị bất tỉnh ở một hẻm nhỏ gần đó,
hẳn là tráo đổi thân phận, đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ!”
“Còn có thể làm sao, điều tra camera giám sát toàn thành phố, lập tức tra ra hướng đi của hung thủ!” Triệu Minh cảm thấy đây là vụ án khó nhất trong nhiều năm qua.
Người của tổ trọng án lúc này đang hoảng loạn
cùng bận rộn, còn Đông Thu Luyện vẫn ngồi một bên thảnh thơi uống trà,
từ từ lật xem hồ sơ năm đó, vụ án của năm đó rất nhiều điểm khả nghi,
nhưng lại làm cho người ta không chú ý đến, trong lòng của hắn khẳng
định rất hận đi, trong hồ sơ có nhắc đến khi đó hắn tận mắt nhìn thấy
toàn bộ quá trinh nhảy lầu, thật sự rất đáng thương.
Trong nháy
mắt, tin cảnh sát đến Bùi thị được lan truyền nhanh chóng, công nhân
viên Bùi thị không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc này trong bệnh viện Bùi Tử Đồng cảm thấy đầu của ả thật sự rất đau, trên mặt cũng đau, tựa như
có vật gì đó đánh mạnh lên, mà cảnh sát thấy Bùi Tử Đồng tỉnh, đi đến
hỏi bác sĩ xem có thể vào lấy khẩu cung hay không.
“Xin hỏi Bùi
tiểu thư, cô có nhớ được chuyện trước khi cô hôn mê không? Phiền cô nói
cặn kẽ lại quá trình, bởi vì chị của cô cũng là Bùi quản lý.. Bùi Tư
Nhan đã bị hung thủ bắt đi, hung thủ được phán đoán là sát thủ liên hoàn của thành phố C, nên làm phiền Bùi tiểu thư nhớ lại chi tiết!”
Bùi Tử Đồng không biết làm sao, trong lòng cảm thấy vui vẻ, quả nhiên làm
nhiều chuyện xấu, ngay cả tội phạm giết người cũng bắt mày chứ không
phải tao!
“Thẹn thùng, sau khi tôi cùng chị gái vào phòng làm
việc, tôi cảm thấy được có người ở phía sau đánh một cái, sau đó tôi
liên mất đi tri giác!” Bùi Tử Đồng không quên xoắn xoắn tóc của ả, “Thẹn thùng, tôi có chút không thoải mái, làm phiền gọi bác sĩ đếm dùm tôi!”
Hai cảnh sát nháy mắt đầy hắc tuyến, không phối hợp, nhưng dù sao cũng là
con gái, bọn họ không thể bức cung, huống chi cô ta nhìn thật mảnh mai.“Rầm..” cửa bị kéo ra, Triệu Minh đen mặt đi đến, “Đội trưởng!” hai cảnh sát
lập tức đứng lên, mà Triệu Minh kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt của Bùi Tử Đồng, “Bùi tiểu thư, tôi chỉ nói với cô một lần, cô cố gắng nhớ lại
chuyện phát sinh đến cùng là thế nào!”
“Hừ… anh thật buồn cười,
cái gì tôi cũng không nhớ. Anh thế này là sao? Nghe không hiểu tiếng
người hả!” Bùi Tử Đồng là ai, ngoại trừ ăn nói khép nép với người ở Bùi
gia, ở đâu chịu nổi tính khí của một cảnh sát, hừ lạnh một tiếng, khuôn
mặt khinh thường!
“Nếu Bùi tiểu thư không phối hợp, chúng tôi sẽ
không khách khí, bác sĩ đã nói, Bùi tiểu thư đã không còn trở ngại, mang về cục thẩm vấn!” Triệu Minh nói xong liền trực tiếp đứng dậy rời đi,
lưu lại mặt mũi tràn đầy kinh ngạc của Bùi Tử Đồng bị người khác kéo từ
trong chăn ra, “Này này này… Bọn lưu manh các người, các người thả tôi
ra, tôi muốn kiện các người, tôi sẽ kiện các người, bọn lưu manh các
người, buông tay cho tôi….”
Bùi Tử Đồng còn mặc quần áo bệnh
nhân, đầu tóc rối tung, không còn bộ dáng đại minh tinh thường ngày, có
một ít người thăm bệnh lấy điện thoại di động ra chụp hình, nhưng ngại
có cảnh sát ở đây nên chỉ lén lén lút lút, Triệu Minh quay đầu nhìn
thoáng qua Bùi Tử Đồng: “Bùi tiểu thư, phiền cô phối hợp với chúng tôi,
đây là nghĩa vụ của mỗi công dân, Bùi tiểu thư là nhân vật công chúng
nên càng nên phối hợp!”
“Anh cũng biết tôi là người của công
chúng sao, chẳng lẽ không biết minh tinh quan trọng nhất là hình tượng
sao, các người xem bộ dạng hiện tại của tôi ở đâu còn hình tượng, tôi
muốn kiện các người xâm hại danh dự của tôi!” Bùi Tử Đồng hô to, Triệu
Minh chỉ cảm thấy lỗ tai thật khó chịu.
Cô gái này có bênh phải
không, khi ở phòng bệnh không chịu phối hơp, hiện tại mang về cục cũng
là tự cô ta làm, cái gì mà xâm hại danh dự, nếu mà có, thì tốt! Cô gái
này còn nổi tiếng sao? “Nhanh lên, thời gian cấp bách! Hai người chưa ăn cơm sao, còn không mau một chút!”
Hai cảnh sát vừa nghe lời này vội vang kéo Bùi Tử Đồng ra khỏi bệnh viện.
Bùi Tử Đồng vừa đến cục cảnh sát, ở cổng cục đã có một đám phóng viên vây
đến, vừa nhìn thấy Bùi Tử Đồng đi vào, lập tức giống như bơm máu gà
tranh nhau chụp ảnh.
Thật vất vả vào cục cảnh sát, Bùi Tử Đồng
vừa mới bình phục tâm tình lại bị lay động, bởi vì ả thấy người mà ả
chửi bới liên tục trong vài ngày gần đây, không ai khác, chính là Đông
Thu Luyện, Đông Thu Luyện từ trong phòng xét nghiệm đi ra, trong tay cầm báo cáo, trên người mặc một cái áo khoác trắng, đầu tóc cẩn thận được
buộc phía sau, trên mặt không chút phấn, nhưng lại làm cho nhiều cô gái
hâm mộ bởi làn da mịn màng trắng noãn, Đông Thu Luyện lúc này còn cầm
một cái ly, trên mặt không chút biểu cảm, làm cho Bùi Tử Đồng phát điên.
Nhất là lúc nhìn về phía Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng còn kêu ngạo ngẩng đầu tạo dáng giống như một con khổng tước, cao ngạo nhìn Đông Thu Luyện, Đông
Thu Luyện cảm thấy cô gái này thật trẻ con, trực tiếp đi ngang qua ả ta, thuận tiện ném ra một câu: “Nhàm chán!”
Trên mặt của Bùi Tử Đồng đều cứng leij, Triệu Minh chỉ gật đầu nhìn Đông Thu Luyện tiếp nhận báo cáo trên tay của Đông Thu Luyện, sau đó liền mang Bùi Tử Đồng vào phòng thẩm vấn!