Mộng Du Thiên Hạ
Hai mắt Thường Quân mở lớn, tựa như kinh ngạc, sau đó dấy lên một chút kích động mơ hồ. Hắn nở một nụ cười: "Nàng quả thật là Tử Vân." Giọng điệu
hắn nồng đậm vui mừng, kích động bước lên một bước.
Nhất thời,
tất cả đều như hóa đá, hít thở không thông. Hôm nay bọn họ, quả thật đã
gặp đủ chấn kinh rồi. Đầu tiên là Vị Túc, tiếp đó là Trà Âm, hiện tại là Tử Vân...
Ta âm thầm cười lạnh, nhướn mi: "Thượng tiên kích động như thế, là có ý gì?" Là kinh ngạc khi gặp cố nhân, hay căm hận khi
thấy kẻ thù? Hẳn là cái thứ hai đi?
Gió lạnh lướt qua, không khí
dường như ngưng trọng. Ta cười như không cười nhìn hắn, lại thong thả
nhấp một ngụm trà, mi mắt run run.
Hắn chợt cứng người, cũng không bước thêm nữa, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, môi mấp máy không thốt nên lời: "Ta..."
Ta thờ ơ xoay chén trà trong tay, nhìn Thường Quân, chậm rãi cất lời:
"Nàng chỉ có một chút bốc đồng, dọa như thế hẳn đã đủ rồi, không nên
truy cứu làm gì." Ngước mắt nhìn Nhị công chúa Tây Hải, "Nên nhớ, không
phải ai ngươi cũng có thể kêu ngạo."
Ta phủi áo đứng lên, cười
nhạt: "Ta còn có việc." Khách khí nói với Thường Quân một câu: "Hình
tượng của ta trong lòng Thượng tiên, e là quá cao rồi."
Không
phải ta nhân từ, cũng không phải vì câu nói kia của Thường Quân mà bỏ
qua, mà vì, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là tiểu hài tử. Tiểu hài tử được
nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo cũng là chuyện thường, không nên truy
cứu quá sâu, giáo huấn một chút là đủ rồi.
Đã đến thời gian mở Thiên chướng, kịch, cũng nên khép lại rồi.
Vừa xoay người bước hai bước, Thường Quân đã chạy đến chặn trước mặt ta,
ống tay áo màu trắng mềm mại lướt qua gò má: "Ngọc...không, Tử Vân
Thượng thần, nàng có thể nói chuyện với ta một lát hay không?"
"Giữa chúng ta, có gì để nói?" Ta cười hỏi, "Thượng tiên bận rộn nhiều việc,
lão thân không tiện làm phiền, cáo từ." Ta khẽ lách người, bước qua.
Hắn tỏ vẻ gấp gáp, giọng nói trầm trầm: "Nàng còn hận ta sao?"
Ta kéo môi, cười rực rỡ: "Cũng chỉ là một lần lịch kiếp, nào nói đến chuyện có hận hay không, Thượng tiên nghĩ nhiều rồi."
"... ..."
Hoa cỏ khẽ lay một cái, cuối cùng cũng an tĩnh lại. Mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ có tiếng bước chân ngày càng xa.
'Bịch' một tiếng ngã thanh thúy vang lên, phía sau bắt đầu xôn xao.
"Ta có nhìn lầm hay không? Đó là Tử Vân Thượng thần, là Tử Vân thượng thần!"
"Quá khó tin rồi, rốt cục hôm nay là ngày gì thế?"
"Ôi..."
"... ...."
Bước chân ta chao đảo một lúc, khóe mắt không ngừng giật giật. Trà Âm quay
đầu nhìn, co rút khóe miệng: "Bọn họ phản ứng thật nhanh."
Vị Túc đứng bên cạnh, híp đôi mắt hẹp dài nhìn y phục trên người nàng, rồi lại nhìn y phục trên người ta, cười lẳng lơ: "Không trách. Sợ rằng hình
tượng Đế cơ trong lòng họ đã bị hủy rồi."
Ta chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, hỏi: "Hình ảnh ta trong lòng họ thế nào?"
Hắn cười càng thêm hoa mỹ, khoa trương nâng mi mắt: "Nếu không giáp bạc uy
nghiêm thì chính là hoa phục mỹ lệ. Nhưng trên hết, khi xuất hiện sẽ
khiến thế nhân kinh diễm một hồi."
"Ngươi nghe ai nói?"
"Trong tiệc thọ Thiên đế vô tình nghe được. Chẳng qua so với hiện tại...." Hắn nhìn ta đầy thâm ý.
"Hiện tại thế nào?" Ánh mắt Trà Âm lóe sáng, khinh bỉ kéo tay áo, "Chỉ toàn nói nhảm, thiển cận."
Vị Túc không phục, uất ức nhíu mi: "Cũng không phải ta...Đế cơ, ngài bị
thương rồi?" Giọng hắn bất chợt vút cao, trong mắt lấp đầy biểu cảm
không thể tin nhìn tay ta.
Đầu óc ta vẫn còn quay cuồng vì bọn
họ, bị câu nói này của hắn kéo tỉnh. Nhìn xuống tay mình, liền thấy một
dòng máu đặc sệt nhỏ xuống, lòng bàn tay đã bị móng của ta ghim sâu. Ta
kinh ngạc nhìn một lúc rồi phá lên cười, tiếng cười vang vọng trong
không trung, tán đi tứ phía.
Thì ra, ta vẫn không thể thờ ơ.
Thường Quân hỏi ta có hận hắn, ta nói không có, hóa ra chỉ là nói dối. Bản thân ta vẫn kìm không được mà siết chặt tay.
Nỗi đau năm xưa mà hắn mang đến, ta cứ nghĩ đã theo chén thuốc kia mà tiêu tán. Nhưng không ngờ, bản thân vẫn chưa thể quên.
Nghiệt duyên....ha ha...
Trà Âm kinh hoảng kéo tay ta, lo lắng hỏi: "Đế cơ, người...?"
Ta cười, thong thả kéo tay lại, vết thương cùng vết máu trên đó chậm rãi biến mất, "Trầy một chút da thôi, không sao."
Mặt nàng nháy mắt trầm xuống, muốn nói thêm cái gì nhưng cuối cùng cũng
không mở miệng. Chỉ quay đầu nhìn điện Thiên Linh phía sau, trong mắt
lóe lên một chút rồi hóa thành tiếng thở dài.
Ta cười cười, lại nhấc chân đi tiếp, không nói thêm nữa.
Mọi chuyện đã là quá khứ, có thế nào cũng không thể quay lại. Ân ân oán oán năm xưa giữa ta và Thường Quân, chẳng qua cũng chỉ là một kiếp nhân
sinh, một lần luân hồi.
Xem ra, ngày xưa ta uống viên thuốc kia của Vị Túc, không tồi chút nào. Ít nhất, cũng không có cảm giác đau.... .......