Mộng Du Thiên Hạ
Không khí trở nên
trầm mặc lạ thường. Mọi người không ai lên tiếng, Thiên điện yên lặng
đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.
Khí tức trên
người Trà Âm phát ra nhàn nhạt, làm tung bay góc áo thô sơ nơi gót chân
nàng. Ta không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thong thả
phất tay ra một chén trà, vừa uống vừa xem tiếp cuộc vui.
Thiên
đế có thể ngồi vững trên chủ vị bao nhiêu năm, tất cũng không phải kẻ
ngốc. Liếc mắt thấy càn khôn xoay chuyển, hắn nhanh chóng nhìn ra ẩn
tình bên trong. Trừng mắt nhìn nhị công chúa Tây Hải một cái, Thiên đế
liền vô cùng uyển chuyển điều chỉnh tinh thần, hòa giải nói: " Thượng
thần nói đùa. Chuyện hôm nay vốn dĩ có nhiều ẩn tình, nay được Thượng
thần ra mặt đính chính, xem như đã tra được nguồn cơn. Nhị công chúa Tây Hải nổi tiếng bướng bỉnh ngang ngược, hiện tại gây nên họa lớn, đắc tội Thượng thần Thần giới, luận tội không thể tha. Bản quân nhất định trừng phạt thích đáng."
Trà Âm nhướn mi không nói. Sắc mặt Nhị công
chúa trắng bệch như tờ giấy, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt, ngây
ngẩng không thể nói. Thiên hậu run người muốn tiến lên cầu xin, nhưng
nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Thiên đế thì không dám bước tiếp, đành cắn răng xoắn tay áo.
Ta khó hiểu nhìn Thiên hậu. Nàng yêu thương
cháu gái đến nỗi bất chấp cả mặt mũi Thiên đế lẫn Thiên giới. Việc này
rốt cục có ẩn tình gì?
Vị Túc ngồi xuống bên cạnh, bâng quơ
nghịch tay áo: " Nghe nói trước khi về với Thiên đế, Thiên hậu từng có
một đoạn tình cảm với biểu ca mình."
Ta nhướn mày, Vị Túc ý vị
thâm trường híp mắt: " Trùng hợp, Nhị công chúa này chính là ái nữ của
vị biểu ca đó. Cũng trùng hợp, mẫu thân của nàng là một cung tì không
danh không phận, đã mất sau khi sinh."
Ta à một tiếng xem như
hiểu rõ. Thì ra là có gian tình, chẳng trách Thiên hậu lại cuốn quýt như vậy. Mẫu thân là một cung tì không danh không phận? Lí do này chẳng có
được mấy phần thuyết phục.
" Tình thâm." Ta cười nói. Sự việc bọn ta có thể dựa vào hai ba lời mà thông suốt, ta không tin Thiên đế suốt
mấy trăm năm vẫn không nhìn thấu. Nhưng hắn vẫn im lặng, vậy chỉ có thể
có hai nguyên nhân, một là tình thâm, hai là....
" Nghe phong thanh, Thiên hậu đã nắm được điểm yếu của Thiên đế." Vị Túc nhàn nhạt nói.
Ta không có hứng thú với điểm yếu của bọn hậu bối, phất tay uống thêm một
ngụm trà, khen ngợi Vị Túc: " Tai thật dài. Tiếng gió nào ngươi cũng
nghe thấy."
Hắn co giật khóe miệng, hồi lâu mới đáp: " Trùng hợp."
" Ừ." Ta không có ý định dây dưa với hắn, chú ý việc trước mắt.
Trà Âm vẫn không nói gì, trong mắt nàng đã lan đầy khinh thường và không
kiên nhẫn. Ngón tay thon dài dưới áo đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển động, chuẩn bị phát quyền.
Thiên đế vội vàng suy nghĩ, ngay sau đó
dõng dạt phán: " Nhị công chúa Tây Hải ương bướng ngang ngược, nay phạm
tội lớn, phạt đày xuống hạ giới ở linh sơn tĩnh tu 3 vạn năm, tước bỏ
chức vị Nhị công chúa, gạt tên trên gia phả Thiên tộc."
" Không!" Nhị công chúa cùng Thiên hậu đồng loạt la lên, nhận thấy ánh mắt sáng
quắc của Thiên đế cũng không yên phận, bắt đàu cầu tình.
" Cô phụ, con không muốn, con không muốn! Con không thể xuống phàm trần, con sẽ chết mất!" Nhị công chúa khóc lóc.
Thiên hậu cũng nói rất có lí: " Thiên đế, tuy Ngọc nhi tính tình có chút bốc
đồng. Nhưng sự việc vẫn chưa sáng tỏ, chỉ nghe lời nói một phía từ Trà
Âm Thượng thần mà trách phạt nàng, ta e không thỏa đáng."