Va chạm kinh khủng hất lên từng đợt sóng khí, mặt đất dưới
chân hai bên chợt nứt toác ra. Trong làn khói bụi, một thân ảnh như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, kéo theo một dòng máu tươi tinh hồng. Hiển
nhiên, đó chính là kẻ áo đen không thể nghi ngờ.
Một ma pháp sư, lại trực tiếp va chạm với Lôi Độn, không bị thương cũng khó chứ!
Nhưng hiển nhiên, một đòn toàn lực của Hận Kiếm hiển nhiên cũng không phải
quá trí mạng với một Pháp Thánh! Kẻ này mặc dù chỉ cuống quýt ngưng tụ
phòng ngự, cũng không dụng tâm, nhưng cũng đã cản lại phần lớn sức mạnh
của Hận Kiếm rồi.
Một đòn đắc thủ, Hận Kiếm nhíu chặt lông mày,
ngược lại cũng không thừa thắng truy kích, mà nhanh chóng tới đỡ Lâm
Phong dậy, một luồng chakra lôi điện truyền vào, thoáng chốc khiến Lâm
Phong giật mình thanh tỉnh.
Ánh mắt lấy lại thanh minh, Lâm Phong nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương, khóe miệng hơi nhếch lên một chút:
- Quả nhiên, cha nói đúng! Một ma pháp sư thường thường chỉ có thể sử
dụng một loại ma pháp! Tinh thần sư mặc dù có chút khác loại, nhưng bản
chất vẫn chỉ là ma pháp sư, khó thoát ra được định luật kia!
Hận Kiếm đồng tình:
- Tên này mặc dù rất mạnh, nhưng cũng không biến thái như lão già họ
Trịnh kia! Hiển nhiên cũng chỉ có thể tập trung thi triển một thuật
trong cùng thời điểm. Muốn thi triển thuật khác, trước hết phải ngừng
thi thuật hiện tại! Biện pháp đối phó ma pháp sư thường thường cũng là
vây công…
- Không phải!
Lâm Phong hơi chút lắc đầu:
- Vây công là một chuyện, nhưng nhất quyết phải tản ra, dùng chiến thuật
du kích, ma pháp sư thường có công kích mạnh mẽ trên phạm vi rộng! Nếu
cứ lỗ mãng lao vào, cũng chỉ là chịu chết mà thôi!
- Nhất trí! Tôi sẽ… hự…
Hận Kiếm còn đang nói dở, cổ họng dường như bị bóp nghẹt, khí huyết không
thông. Lặng lẽ, trên cổ hắn đã xuất hiện một cái lỗ, tinh thần lực bén
nhọn đã xuyên thấu qua đó, một kích đắc thủ.
Tên áo đen nhếch
miệng cười lạnh, nhưng chỉ một giây sau, hắn đã cảm thấy sống lưng phát
lạnh. Hồ quang điện chiếu rọi cả thiên không, tốc độ của Hận Kiếm lúc
này còn nhanh hơn cả âm thanh, hắn giống như một tia chớp, mang theo lôi độn cuồng bạo từ phía sau lao tới, ngay vào thời điểm mà tên áo đen thả lỏng nhất.
Tính toán thật nhanh, hai mắt tên áo đen híp lại, Hận Kiếm đột ngột cảm thấy mi tâm đau nhói, đầu óc một trận choáng váng,
thân ảnh cũng vì thế mà chật vật dừng lại, thống khổ ôm đầu.
Đừng quên, công kích quen thuộc nhất của tinh thần sư là gì, là công kích
tinh thần, không phải chỉ là ngưng tụ tinh thần châm công kích vật lý,
đó chỉ là một cách vận dụng mà thôi! Công kích mạnh nhất của tinh thần
sư, đó là công thẳng vào não bộ, phá hủy tư duy và ý thức của đối
phương!
Đây cũng là công kích kỳ dị nhất, nhanh nhất, công kích
chỉ trong một ý niệm, hoàn toàn không phải tốc độ con người có thể so
sánh.
Hiển nhiên, liên tục ăn thiệt thòi từ hai thằng nhóc này,
tên áo đen cũng bắt đầu nổi giận, ra tay không còn kiêng kỵ như lúc
trước.
Rengggg…
Kiếm ngân lúc này cũng vang lên, Lâm Phong lạnh lùng đạp lên “thi thể” của Hận Kiếm, luồng khói trắng nổ bung, chỉ còn lại một khúc gỗ khô khốc đau khổ lạc xuống đất.
Đã rơi vào
trạng thái vô ngã, kiếm pháp của Lâm Phong khác nào gió bão, tên áo đên
không cố được tiếp tục công phá Hận Kiếm. Chỉ có thể nhanh chóng lui
lại, rút chủy thủ ra bác đấu với đối phương.
Đối đầu với Thanh
Phong Hành kiếm pháp liên miên bất tuyệt, tên áo đen chỉ có thể liên tục bại lui, cũng còn may hắn cũng liên tục sử dụng công kích tinh thần để
bức lui Lâm Phong, vì vậy Lâm Phong cũng không làm gì được hắn, cục diện thoáng chốc lâm vào giằng co.
Mấu chốt ở chỗ, tên áo đen có vẻ
kiêng kỵ điều gì, không dám tung đại chiêu! Hắn biết, nếu mình tung đại
chiêu, có thể miểu sát thằng nhãi ranh trước mắt, dù sao thực lực đôi
bên cũng chênh lệch quá lớn. Nhưng sau đó thì sao? Hắn chắc chắn sẽ rơi
vào trạng thái “mất kiểm soát” trong một thời gian ngắn! Nếu lúc đó…
Mà đích thực, trong quá trình chiến đấu, tên áo đen không ngừng bị quấy
rầy, cứ mỗi lần Lâm Phong lộ ra sơ hở, hắn định truy kích, là ngay lập
tức Hận Kiếm sẽ ở một nơi nào đó, như một tia chớp lao đến công kích!
Khiến hắn chỉ có thể lui lại, bực tức vô cùng.
Qua chừng năm trăm chiêu, tên áo đen dường như cũng bị đánh đến phát hỏa. Một chiêu kiếm
ác liệt bổ xuống, hắn vậy mà không tránh không né, ngược lại cười lạnh
nhìn đối phương, chủy thủ trong tay đã lăm lăm đâm ra, giống như muốn
liều mạng vậy.
Bồng!
Cảm giác như chém vào cao su đặc,
kiếm của Lâm Phong không hề bị ngạnh kháng bằng tấm chắn tinh thần, mà
lại lún sâu vào trong, lực đạo cũng vì thế mà bị ma diệt hoàn toàn,
không chút nguy hiểm.
Ngay sau đó, một luồng phản lực khổng lồ
xuất hiện, tấm chắn tinh thần kia vậy mà có lực đàn hồi kinh người,
thoáng chốc phản lại hoàn toàn công kích của hắn, thậm chí còn mạnh mẽ
gấp bội. Lâm Phong ngay lúc lực cũ đã cạn, lực mới chưa sinh, hoàn toàn
không có lực kháng cự, cả người lẫn kiếm bay ngược về phía sau.
Thời cơ đã đến!
Kriiiiii
Quả nhiên, tiếng lôi điện như hàng ngàn con chim hót vang lại lần nữa xuất
hiện, một mảnh hồ quang sáng chói rọi tới, khiến hai mắt tên áo đen
không khỏi híp lại.
Động tác hoàn toàn chuyển biến, nước chảy mây trôi giống như ngay từ đầu hắn đã không có ý định truy kích Lâm Phong,
ngược lại, một ngọn tinh thần thứ nhanh chóng hình thành, vô cùng dứt
khoát xuyên thấu thân thể Hận Kiếm đang lao tới.
Lúc này, Lâm
Phong còn đang chật vật tiêu trừ lực phản chấn, hoàn toàn không thể “cứu giá” đồng đội, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn tinh thần thứ kia xuyên
thủng đầu đối phương.Bành!
Hận Kiếm không chút nghi ngờ bị “giết chết”, hóa thành một mảnh khói trắng, thì ra cũng chỉ là ảnh phân thân mà thôi!
Keng!
Tiếng kim thiết chói tai vang lên, tên áo đen chợt cười lạnh một tiếng, chủy
thủ trong tay chặn đứng kiếm phong ác liệt mang theo chakra lôi chém từ
phía sau. Mặc dù bị lực đạo kinh khủng chấn lui hai bước, nhưng cũng
không chút gì gọi là luống cuống. Tình huống này, hắn đã hoàn toàn tính
toán được tới.
Giao thủ lâu như vậy, dù là Hận Kiếm, hay Lâm Phong, đều đã bị hắn “bắt bài”.
Nói đến, Ninja là chức nghiệp ám sát, thủ đoạn kỳ dị đến mấy, nếu triền đấu với đối phương, bị bắt bài cũng là điều dễ hiểu mà thôi!
Cho
phân thân lao tới, vờ công kích, thực tế là thu hút tầm nhìn, sau đó lại từ phía sau đột kích đối phương, mặc dù rất bài bản, nhưng cũng chỉ đến thế! Lần đầu còn có thể gây khó khăn, nếu không thể kết liễu, hiển
nhiên đối phương sẽ đề phòng.
- Chết!
Một tiếng rít chói
tai truyền ra từ dưới lớp áo bào, đinh tai nhức óc vô cùng, thoáng chốc
khiến Hận Kiếm trở nên mê muội! Không thể lui thân! Khoảng cách giữa hai người quá gần, thanh chủy thủ kia ác liệt đâm tới, mà Hận Kiếm lại hoàn toàn không thể né tránh.
Renggg…
Lại là trò này! Nhưng chỉ đáng tiếc, lần này…
Giao thủ lâu như vậy, tên áo đen vẫn không hề cảm nhận được bất cứ sự tồn
tại nào khác quanh đây! Hắn cũng bị đánh ra hỏa khí, quyết định một
chiêu tiêu diệt cả hai thằng nhãi con này!
Cứ nghĩ đến vẻ mặt Lâm Hàn cái lúc nhận xác hai đứa này, tên áo đen không khỏi biến thái cười lên khùng khục.
Trong thoáng chốc, thời gian như ngưng lại.
Cả Hận Kiếm và Lâm Phong đều cảm thấy thân thể cứng đờ, không thể cử động, toàn thân giống như bị ngàn vạn con kiến cùng nhau cắn xé, vô cùng
thống khổ. Cùng lúc đó, một cảm giác nguy hiểm đến tột cùng xông lên não hải, khiến hai người cùng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Trong
tầm mắt của Lâm Phong, không gian trước mắt như bị vặn vẹo đến biến
hình, cảm giác như có một khối năng lượng kinh khủng đang không ngừng áp súc, năng lượng trong mười dặm không gian xung quanh đang dần dần bị
rút sạch, mạnh mẽ áp súc vào một khối.
Kẻ địch đang dần dần lui
lại với nụ cười lạnh trên môi, trái tim Lâm Phong càng thêm siết chặt,
hắn hiểu, nếu khối năng lượng khổng lồ kia bạo tạc, hắn sẽ đón nhận một
đợt nguy hiểm khôn cùng, chỉ có duy nhất con đường… chết!
Khối
năng lượng gần như đã đạt đến cực hạn, cõi lòng Lâm Phong dần dần trở
nên lạnh lẽo! Tại sao? Tại sao ta vẫn yếu như vậy? Trước sau vẫn không
thể bảo vệ Băng nhi? Thậm chí bảo vệ chính mình cũng không nổi!
Rẹt rẹt…
Lúc này, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy toàn thân tê rần, một luồng chakra
lôi điện bao phủ toàn thân, khiến toàn bộ dị năng lượng áp đặt lên người hắn bị tiêu trừ.
Nhìn lại, lúc này Hận Kiếm toàn thân đều bao
phủ lôi đình, chakra lôi độn cuồng bạo kích phát tế bào toàn thân, khiến cơ bắp trên người hắn dường như cũng có tính bạo tạc thêm vài phần. Mái tóc đen lúc này đã dựng đứng, toàn thân hồ quang điện lam sắc, trông
hắn lúc này chẳng khác nào Siêu Saiyan biến hình cả.
Lôi Độn – Hình thức chakra!
Không giải thích nhiều, Hận Kiếm sắc mặt có chút dữ tợn, hắn nắm chặt lấy bờ
vai Lâm Phong, lấy thân mình làm trung tâm, hắn mang theo Lâm Phong xoay tròn, mượn lực ly tâm tăng mạnh lực đạo, hắn muốn…
“Ném ta ra khỏi đây! Bản thân ngươi chịu chết sao?”
“Đừng hòng!”
Trong đầu thoáng hiện lên suy nghĩ kia, ánh mắt Lâm Phong nhìn Hận Kiếm
thoáng trở nên kinh sợ! Trong cái khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí còn chẳng kịp nghĩ cái gì. Toàn thân chân khí bốc lên, thân thể Lâm Phong không
ngừng vặn vẹo, bước chân dịch chuyển theo một bộ pháp kỳ dị, vậy mà
thoáng chốc mượn ngược lại lực đạo của Hận Kiếm.
Quanh thân Lâm
Phong, một luồng chakra màu lam thoáng hiện, giống như cuốn lên cuồng
phong, nhanh chóng ngưng tụ. Hắn mượn lực, quăng bay thân thể Hận Kiếm,
còn không quên dùng Phong Độn đạp lên lưng đối phương. Giống như phản
ứng hóa học, Phong và Lôi tác động, một trận bạo tạc nhỏ sinh ra khiến
toàn thân Hận Kiếm bỏng rát, thân thể hắn cũng không khống chế được bay
ngược ra phía xa.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Hận Kiếm không kịp
phản ứng, chỉ có thể chật vật đụng gãy ba bốn hàng cây, lăn lông lốc
xuống đất mới miễn cưỡng ngừng lại.
Hắn kinh sợ đứng bật dậy,
nhìn lại đằng kia, lúc này năng lượng đã ngưng kết đến cực hạn, không
ngừng vặn vẹo bất an, Lâm Phong lại vì phản lực vừa rồi mà bay tới gần
khối năng lượng kia hơn một bước. Lúc này, hắn cũng cuống quýt dùng
khinh công trốn chạy, nhưng… không còn kịp rồi!
Oành!
Tiếng nổ kinh thiên động địa gần như chấn nứt màng nhĩ Hận Kiếm! Một cỗ phong bạo đầy hung lệ ập đến, cuốn bay thân thể hắn ra xa hàng trăm mét. Hận
Kiếm trừng mắt sắp nứt, mặc cho gió bão ập đến khiến hai mắt hắn đã chảy đầy máu tươi. Hắn chỉ nhìn chằm chằm về hướng kia, hắn muốn nhìn cho
kỹ, muốn nhìn năng lượng của Lâm Phong sau gió lốc kia có còn tồn tại
không. Hắn cứ nhìn, cứ nhìn, nhìn cho tới khi hai mắt hắn mờ đi, không
còn nhìn rõ ràng sự vật phía trước.
Không….
Một tiếng gào
thét đầy thống khổ vang lên, nhưng lại bị cuồng phong vô tình thổi tắt.
Bất tri bất giác, hai câu ngọc trong đôi mắt tinh hồng Hận Kiếm dần dần
kéo gần lại với nhau… một câu ngọc khác lặng yên xuất hiện, tạo thành
thế chân vạc đầy cân đối!