Nửa năm trôi qua, không chỉ có Lâm Hàn đang cố gắng mở rộng Nhẫn Đường,
vẫn còn một người nữa đang không ngừng dùng hành động của bản thân, lặng lẽ giúp đỡ hắn.
Dạ quốc hai mươi năm trời chìm trong u tối, lưu
dân vô số kể, người chết chất thành đống, bệnh dịch cũng theo đó mà
hoành hành khắp nơi. Đừng nhìn Dạ đô trước sau vẫn còn một mảnh bình
yên, nhưng bệnh dịch cũng đã âm thầm bùng phát tới vài lần, cướp đi sinh mạng không biết bao nhiêu người.
Thế gia đại tộc, người cầm
quyền thế trước sau vẫn chỉ bo bo giữ mình, bọn họ đều võ giả, trong tộc lại có luyện dược sư, bệnh dịch bình thường không quá ảnh hưởng, người
chịu nạn, trước sau đều là bình dân cùng các đệ tử hàn môn mà thôi!
Hiện tại Lâm Hàn chiêu sinh, Triệu Thiên Hồng mộ lính, nguồn nhân lực chính
chắc chắn đều là từ tầng lớp bình dân này. Nếu không thể dẹp yên bệnh
dịch, việc củng cố Dạ quốc hiển nhiên chỉ là người si nói mộng.
May mắn thay, bên cạnh Lâm Hàn còn một y tiên, người nắm giữ những y thuật
đẳng cấp cao nhất đại lục, cựu đệ nhất thiên tài của Võ Đạo Môn: Tuyết
Thiên Lăng.
Nửa năm trôi qua, Tuyết Thiên Lăng đã dùng y thuật
khoáng thế của mình cứu giúp không biết bao nhiêu người. Hàng triệu gia
đình nhờ có nàng mà tránh khỏi cảnh nhà tan cửa nát. Hàng trăm lần bệnh
dịch bùng phát, nhờ có nàng mà có thể nhẹ nhõm giải quyết, số người
thương vong vì bệnh dịch giảm kịch liệt, qua nửa năm, gần như đã không
còn bất cứ bệnh dịch nào tồn tại trên lãnh thổ Dạ quốc nữa.
Thủ
đoạn của nàng thường cũng khiến người ta trợn tròn mắt, không chỉ tinh
thông chẩn bệnh, châm cứu, khí công trị liệu, mà đan đạo của nàng cũng
đủ khiến biết bao kẻ tự xưng tài giỏi phải xấu hổ. Không dưới một lần,
nàng chỉ cần dùng một viên đan dược đã cứu sống cùng lúc trên một vạn
người, trực tiếp xóa sổ bệnh dịch từ trong trứng nước. Dược hiệu bị pha
loãng còn có kỳ hiệu như vậy, nếu là một viên đan dược chân chính…
Nhưng đáng tiếc, Tuyết Thiên Lăng trước sau vẫn chỉ chuyên tâm xóa sổ bệnh
dịch, không hề có ý định trị liệu riêng cho bất cứ ai, dù cho đó có là
đại tộc quyền khuynh triều chính như Lý gia, Thường gia,… hay là cự
thương phú khả địch quốc như Tiền gia, Lăng gia,… Buồn cười, nàng làm
tất cả những chuyện này chỉ là vì Lâm Hàn, không hơn, những người kia có thể tự cho mình là cao, nhưng trong mắt nàng, họ chẳng là cái thá gì.
Càng đừng nói đến việc luyện chế đan dược tu luyện, mặc dù thiên hạ đã đồn
rằng Tuyết Thiên Lăng có thể luyện chế được đan dược Tuyệt phẩm, không
có bất kỳ tạp chất, từ kỳ hiệu của mấy viên giải độc đan nàng từng luyện chế là có thể nhìn ra. Nhiều người cũng động tâm tư muốn nàng luyện chế đan dược cho mình, nhưng đáng tiếc, đứng sau nàng là quốc chủ Triệu
Thiên Hồng, nhất thời vẫn chưa có ai dám động đến.
Nửa năm trôi
qua, bệnh dịch cũng đã trừ hết, dân chúng trên toàn Dạ quốc đều cảm ân
đái đức mà gọi Tuyết Thiên Lăng một tiếng y tiên. Nhưng cũng chính vì
bệnh dịch đã hết, tâm tư ấp ủ bấy lâu của đám người kia cũng đã lên men
đến tận cùng, bắt đầu không nhịn được nữa mà duỗi ma trảo của mình ra
hòng mưu đồ tư lợi.
…
Nhẫn Đường đã dần dần đi vào quỹ
đạo, thời gian của Lâm Hàn cũng có phần rảnh rỗi hơn, một tuần, hắn có
ít nhất một buổi nghỉ ngơi. Hiện giờ hai đứa bé đều đã dần trưởng thành, mặc dù bôn ba khắp nơi, nhưng đi theo Lâm Ôn, bọn chúng cũng không phải chịu khổ sở gì, Lâm Hàn cũng coi như yên tâm không ít.
Hiện giờ
chỉ còn lại hắn và Tuyết Thiên Lăng ở lại Dạ đô, cứ cách một tuần, hắn
lại bồi nàng ra ngoài đi dạo một lần, chứng kiến Dạ quốc đang từng bước
thay đổi, hiển nhiên cũng là một chuyện vô cùng có thú.
Còn lại
một tuần, đương nhiên, Lâm Hàn phải trở về học viện, thăm cha mẹ, thăm
Lê Ân Tĩnh và Lâm Diễm, dù sao cũng không thể nặng bên này, nhẹ bên kia
được!
Tối qua chinh chiến cả đêm, kiểm nghiệm thêm vài “tư thế”
mới trong Âm Dương Đồng Hợp, khiến Tuyết Thiên Lăng vừa bất đắc dĩ, lại
ẩn ẩn có chút vui thích. Cho đến tờ mờ sáng, Lâm Hàn mới thỏa mãn chìm
vào giấc ngủ, đến hiện tại tỉnh dậy đã là giữa trưa rồi.
Nhìn
Tuyết Thiên Lăng đang ngồi bên giường, hai má hơi hồng, trong mắt còn
chút xuân ý nhìn mình, Lâm Hàn bất giác cảm thấy trong lòng đầy thành
tựu. Nhưng sau một giây, hắn lại cảm thấy có chút lúng túng, bởi mỗi lần nàng nhìn hắn như vậy, hiển nhiên… tướng ngủ của hắn lại có chút khó
coi rồi.
Khỏi phải nói, hiện tại tên này trên người không mảnh
vải che thân, một chân thả xuống đất, chân còn lại gác lên thành giường, tóc tai bù xù, miệng còn chảy ra vài giọt nước miếng, hình tượng anh
tuấn lỗi lạc hiển nhiên là mất hết a…
Nếu hiện tại là Lê Ân Tĩnh, chắc chắn sẽ không phải ngồi nhìn hắn, mà là đạp hắn vài cái cho tỉnh
ngủ, sau đó cằn nhằn giáo dục một phen rồi.
Chuyện như vậy cũng
chỉ coi như là bữa sáng, hiện tại Lâm Hàn cũng đói bụng gần chết, việc
trước hết là phải đi ăn một bữa thật no đã, hôm nay hắn đã hẹn Tuyết
Thiên Lăng xuống phía nam đi dạo hồ Bích Lục, nghe nàng nói nơi đó rất
đẹp, tràn ngập linh khí, là một khối bảo địa, Lâm Hàn cũng muốn tham
quan một chuyến xem sao.
Thay quần áo chỉnh tề một phen, Lâm Hàn
dắt tay Tuyết Thiên Lăng, như một đôi thần tiên quyến lữ bước ra khỏi
thủ phủ. Chậm rãi đi khoảng hai mươi phút, không biết thu hút bao nhiêu
ánh nhìn, hai người cuối cùng cũng tới trước một quán ăn gọi là Hương
Thực Các!
Lâm Hàn gần như đã là khách quen ở nơi này, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, ngon hơn đồ hắn nấu không biết bao nhiêu lần, đặc
biệt là món linh thiện, thịt chính không những đều là thịt ma thú, mà
gia vị còn toàn bộ là linh dược, ăn vào không những ngon miệng, mà còn
có thể khiến người ta tăng cao tốc độ tu luyện, cố bản bồi nguyên, là
vật đại bổ. Nhưng vào miệng Lâm Hàn, hiện tại cũng chỉ lấy ngon miệng là chính, tác dụng cũng chẳng còn bao nhiêu nữa rồi.
Lâm Hàn ở
ngoại ô Dạ đô có một trang viên chuyên trồng linh dược, hạt giống là lấy từ Lâm Chấn Sơn, lại dùng Mộc Độn bồi dưỡng, dùng tụ linh trận cấp tám
chế tạo môi trường, chất lượng còn cao hơn nhiều so với dược liệu chủ
quán nơi này mua bên ngoài. Dứt khoát hai bên cùng hợp tác, Lâm Hàn cung cấp dược liệu, nhưng Hương Thực Các cũng phải cung cấp dược thiện cho
học viên Nhẫn Đường của hắn, hoàn toàn không cần dùng tiền, là chuyện
đôi bên cùng có lợi.
Cũng vì thế, Lâm Hàn ăn uống ở đây cũng không cần phải trả tiền, hắn coi như là vị khách đặc biệt nhất của Hương Thực Các rồi.
…
Đối diện Hương Thực Các là một trà lâu, ngồi trên tầng bốn, lúc này ba gã
thanh niên chừng hai lăm, hai sáu tuổi đang vừa ngồi thưởng trà, vừa
nghiêng mắt hứng thú nhìn đôi nam nữ đang ngồi bên cửa sổ quán ăn đối
diện. Nữ xinh đẹp như tiên, nam… thôi, Lâm Hàn lúc này đang hồ ăn hải
uống, làm gì còn hình tượng đáng nói.
- Ngươi nói chính là nữ tử kia? Quả nhiên là xuất trần thoát tục, xinh đẹp như tiên! Ngay cả ta cũng bắt đầu động tâm rồi!
Người lên tiếng là một gã thanh niên đầy mặt cuồng ngạo, thân mặc cẩm y trắng muốt, đai lưng nạm vàng, quạt xếp bạch ngọc. Khí chất của hắn tràn ngập cao quý, nhìn qua cũng biết là kẻ xuất thân đại tộc.
- Thiếu gia ngài nói đùa! Nếu ngài muốn, trực tiếp chiếm lấy là được rồi! Tang Bát tuyệt đối ủng hộ ngài.
Một tên khác mặc trường bào màu vàng, giọng nói tràn ngập nịnh nọt nói.
Họ Tang, ở Dạ quốc không có nhiều, nhưng ở Địa Hải quốc, đó là quốc họ, bởi hoàng tộc Địa Hải chính là họ Tang!
Tang Bát, cũng không phải tên của hắn, mà là vì hắn đứng hàng thứ tám nên tự xưng vậy. Hiển nhiên, tên áo trắng kia có địa vị còn cao hơn hắn rất
nhiều, khiến hắn mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn phải trái lương tâm
nói ra lời như vậy.
- Thôi thôi! Ta hiện tại cũng không có thời
gian rảnh rỗi để đặt lên người đàn bà! Nếu ngươi có thành ý, sau khi
chiếm được, để ta hưởng dụng một hồi là được.
Tên áo trắng cười
nhạt một tiếng, giống như không đáng kể đáp. Nói đoạn, hắn lại xoay sang tên thanh niên còn lại, là một gã cực kỳ anh tuấn, thần sắc nghiêm
nghị, thân mặc trường bào màu đen:
- Thường Chính Dương, ngươi là người bản địa, chắc hẳn biết kẻ ngồi cạnh nàng là ai chứ? Kẻ thô kệch
nhà quê như vậy, cũng xứng ngồi cùng bàn với giai nhân?
Hiển
nhiên, mặc dù vì lý do gì đó không muốn chiếm đoạt mỹ nhân, nhưng tên áo trắng vẫn cực kỳ căm ghét việc Lâm Hàn ngồi cạnh nàng. Hơn nữa thần
thái của giai nhân còn thỏa mãn hạnh phúc như vậy.
- Không rõ
lắm! Tuyết y tiên vẫn luôn bôn ba từ bắc tới nam, hành tung vô định,
cũng không nghe thấy bên người nàng còn có ai. Chỉ biết nàng thường
thường cư trú trong phủ thành chủ!
Thường Chính Dương đáp.
- Không rõ?
Tên mặc áo trắng khinh bỉ nhìn Thường Chính Dương một cái, còn tự xưng đệ
nhất đại tộc của Dạ quốc? Một chút tình báo như vậy cũng không biết?
Sau đó, hắn lại thần sắc như thường nhìn sang đối diện:
- Đi thôi! Sang đó thăm dò một chút! Không cần ta nói, các ngươi cũng biết làm thế nào rồi chứ?
- Thiếu gia yên tâm! Chút chuyện vặt mà thôi! Ta cũng muốn nhìn xem,
chúng ta ngay tại Dạ đô gây chuyện với người của hắn, họ Triệu kia lại
dám làm cái gì?
Tên áo vàng cười lên một tiếng, mặc dù rất tiêu
sái, nhưng thế nào cũng khiến người ta cảm thấy một mùi vị gì đó cực kỳ
nham hiểm.