Ngôi thành ở phía cực Bắc của Dạ quốc, là một phòng tuyến trọng yếu, là lá chắn che chở cho con dân Dạ quốc trước sự cường
thế và tham lam của Bạch Vũ Thành!
Mặc dù cùng gọi là thành, như
so với Bạch Vũ, thành Bắc Dạ có lẽ chỉ là một con kiến không hơn không
kém, ngay cả Dạ quốc cũng không thể so sánh với Bạch Vũ thành.
Những năm về trước, Bạch Vũ thành, Địa Hải quốc và Thanh Tuyền thánh địa đều
kiêng kỵ lẫn nhau, không dám cử quân xâm chiếm Dạ quốc, chỉ sợ Dạ quốc
lợi dụng hai thế lực còn lại, cho mượn đường đánh thẳng vào sào huyệt
của mình, lúc đó cái được không bù cái mất, ai mà dám liều như vậy?
Cho đến về sau, Triệu Thiên Hồng bị bỏ tù, Dạ quốc về cơ bản đã là vật
trong túi Trịnh thị và đại hoàng tử, ba thế lực này đều không dám động,
nên mới giữ được bình an cho tới ngày hôm nay.
Triệu Thiên Hồng
đột nhiên vùng dậy, diệt sát toàn bộ thế lực của Triệu gia, một lần nữa
nắm quyền trong tay! Nghe được tin này, nghe nói vị nào đó của Trịnh gia đã nổi trận lôi đình, đập phá không biết bao nhiêu đồ đạc. Ba lãnh địa
này vốn dĩ cũng đều đã dần dần thần phục Trịnh thị, lại thêm tham lam Dạ quốc đã lâu, vì vậy mới bàn nhau lại tính kế vây hãm Dạ quốc!
Nửa tháng qua, Lâm Băng, Hận Kiếm cùng Natsume đã lần lượt thi hành nhiệm
vụ, ám sát toàn bộ tướng lãnh quân đội thuộc phe cánh Triệu Thiên Hà
trước đây, ít nhất cũng đã thực hiện xong tại ba cứ điểm bị kẻ địch vây
hãm, trong đó có Bắc Dạ! Đương nhiên, có một số ít người nguyện ý thần
phục Triệu Thiên Hồng, nhưng đại đa số người đều là người của đại hoàng
tử phái tới, không thể không trừ.
Diệt sát tướng lãnh nhiều như
vậy, quân đội vốn đã bạc nhược của Dạ quốc, giờ đây lại càng như rắn mất đầu, hoàn toàn không chịu nổi một kích. Đối với những ngôi thành như
Bắc Dạ, cái họ trông mong có lẽ chỉ là đại trận hộ thành mà thôi!
Có thể nói, toàn bộ hy vọng của Triệu Thiên Hồng bây giờ chi đặt tại hai
anh em họ Lâm! Dạ quốc hiện tại quá mục nát! Hắn cần một đoạn thời gian
thở dốc mới có thể hoàn toàn vững chắc lại thế cuộc! Nếu không có sự
cường thế của Lâm Hàn, Triệu Thiên Hồng cũng không đủ phách lực để diệt
sát toàn bộ tướng lĩnh như vậy, dù cho đám tướng lĩnh này có là khối ung nhọt đến mức nào đi nữa.
Cũng còn may, ba đứa đệ tử của Lâm Hàn
đều cực kỳ xuất sắc, đám tướng lãnh này hầu hết đều là Võ Tông, thậm chí còn có một đại tướng Võ Tôn, nhưng kết cục đều trong một hai ngày bị
giết chết! Cái chết còn cực kỳ quỷ dị, giống như chính nạn nhân cũng
không biết mình chết như thế nào. Thủ đoạn như vậy, thực sự khiến Triệu
Thiên Hồng thấy sởn cả tóc gáy!
Một đoàn người Lâm Hàn mang đến, từng người từng người đều quỷ dị làm người ta ớn lạnh!
Nhất là đại mỹ nhân lạnh như hàn băng trong ở lại trong thủ phủ kia. Mặc dù
nhìn qua nàng rất bình thường, một tia chân khí cũng không có, nhưng
Triệu Thiên Hồng luôn luôn cảm thấy nàng mới là con át chủ bài đáng sợ
nhất, thậm chí… có thể nàng còn mạnh hơn trượng phu của mình hàng trăm
lần!
…
Ngoài thành Bắc Dạ mười dặm đại quân hai vạn người
của Bạch Vũ thành đã tập trung đầy đủ, một gã tướng sĩ toàn thân giáp
đen tiến vào đại trướng trung quân, cung kính nói:
- Thống soái!
Toàn bộ khí tài công thành cùng Khắc Linh đại sư đều đã tới, chúng ta có thể tùy thời công phá Bắc Dạ, tiến trước một bước đại phá quân địch,
tiến về Dạ đô!
Thống soái là một người trẻ tuổi, chỉ chừng hai
bảy hai tám ra mặt, sắc diện có chút lãnh tuấn và khắc nghiệt. Nghe
tướng lĩnh nói, hàn mang trong mắt hắn lóe lên, trầm giọng nói:
- Được, tối nay tiến hành khao quân, khích lệ tướng sĩ, ngày mai toàn lực công phá thành Bắc Dạ! Ta cũng không tin, Tô Thương cùng Nguyễn Tử
Trường còn có thể nhanh hơn chúng ta!
Tô Thương cùng Nguyễn Tử
Trường không phải ai khác, chính là thống soái của hai quân Địa Hải và
Thanh Tuyền thánh địa, cũng là người cùng thế hệ, luôn luôn cạnh tranh
hơn thua cùng hắn.
- Báo…
Đúng lúc này, một giọng điệu có
phần kinh hoảng truyền vào trong tai thống soái. Ban đầu hắn còn có chút khó chịu, nhưng sau khi nghe xong toàn bộ quân báo, sắc mặt thống soái
chợt trở nên tái xanh, có chút dữ tợn cùng âm tình bất định.
…
Trở lại mấy giờ trước đó.
Lúc này mới chỉ là giữa chiều, hai vạn quân của Lâm Ôn lợi dụng ưu thế kỵ
binh toàn quân, vậy mà dùng ngắn ngủn một ngày, vượt qua khoảng cách gần một ngàn dặm, tiến về phía Bạch Vũ Thành!
Khác với Dạ quốc với
nhiều thành trì nhỏ, nhưng chỉ có số ít thành có đại trận cấp năm thủ
hộ. Bạch Vũ Thành chỉ là một tòa thành duy nhất, tuy rằng chỉ trải rộng
bốn trăm dặm, nhưng đại trận cấp bảy bao phủ toàn bộ thành trì lại không phải Dạ quốc có thể bì nổi.
Lúc này, cách cổng phía nam Bạch Vũ
thành chừng hai mươi dặm, toàn bộ Hắc Phong quân đã ẩn giấu trong rừng
cây, lặng lẽ quan sát tòa thành trì phồn hoa trước mắt.
Lâm Ôn im lặng không nói, chỉ nhìn qua Lâm Hàn, hắn đang chờ đợi biểu hiện từ anh trai. Nếu không được, chỉ có thể lui một bước, áp dụng kế hoạch của hắn mà thôi!
Lâm Hàn lúc này cũng đã mở ra Byakugan, quan sát thật kỹ Bạch Vũ Thành này.
Nói cho chính xác thì là quan sát đại trận thủ hộ thành.
Quan sát một hồi lâu, Lâm Hàn mới trầm tư nói:
- Là Tứ Tượng quy chân trận! Đại trận cấp bảy!
Nghe đến đó, Lâm Ôn cũng cảm thấy có chút nhức nhối nói:
- Đại ca! Đừng nói đại trận cấp bảy, ngay cả đại trận cấp năm chúng ta
cũng không phá nổi! Chúng ta không phải bộ binh công thành, không có khí giới, pháp bảo, cường công là vô nghĩa! Trận sư càng khỏi nói, anh cũng đừng nói với em anh phá được trận này mà không cần đích thân động thủ!
- Thật sự là phá được!
Lâm Hàn vẫn cười đầy tự tin đáp.
Lâm Ôn vẫn phàn nàn:
- Vậy thì anh phá đi em xem! Đừng có nói anh là Trận Sư cấp bảy hay Trận
Hoàng gì gì đó! Gọi chị dâu tới đây em còn tin, dù sao chị dâu cũng từng là cường giả toàn năng nổi danh đại lục! Còn anh? Tuyệt đối không được!
Lâm Hàn vuốt mũi bất đắc dĩ:
- Ai bảo Trận Hoàng mới phá được trận pháp cấp bảy? Anh đây coi như trận sư nửa vời, nhưng vẫn thừa sức phá trận này.
- Phá thế nào?
Lâm Ôn mặc dù không tin lắm, nhưng vẫn rất nhẫn nại hỏi.
Lâm Hàn bình tĩnh giải thích:
- Trận pháp có rất nhiều loại, nhưng phổ thông nhất vẫn là hai loại: Hộ
Trận và Khốn Trận! Khốn trận vây khốn kẻ bên trong, nhưng có thể tìm
cách công phá từ bên ngoài. Hộ Trận phòng bị kẻ bên ngoài, nhưng có lại
có thể dễ dàng phá vỡ từ bên trong. Bạch Vũ Thành không phải là lãnh địa nhỏ, đại trận thủ hộ chắc chắn có cả hộ trận và khốn trận! Nhưng khốn
trận bình thường đều bị vô hiệu hóa để đảm bảo an sinh trong thành, vì
vậy cái chúng ta cần phá trước tiên là Hộ Trận.
- Hộ trận cấp
bảy, bình thường đều là cường công hoặc mời Trận Hoàng phá giải, nhưng
chúng ta không có, vì vậy chỉ có thể trà trộn vào thành, phá hoại từ bên trong rồi!
Nói đến đó, Lâm Hàn liếc mắt ra hiệu cho ba đứa trẻ,
trước đó Lâm Hàn đã bàn giao rõ ràng công việc cho bọn họ, cả ba nhanh
chóng phân thành ba hướng, tiến hành trà trộn vào thành từ hai cổng Đông – Tây! Cổng phía Bắc có chút xa, với thực lực của họ di chuyển có chút
phiền phức.
Với thủ đoạn của Ninja, qua mắt lính giác, trà trộn
vào đám người bình thường lẻn vào thành chẳng có gì khó khăn, chỉ riêng
năng lực biến thân đã dư xài rồi.
Qua khoảng một giờ, một làn
khói trắng đột ngột xuất hiện, một con sói con có chút đáng yêu từ đó
chạy ra, vậy mà mở miệng nói chuyện một cách đầy quỷ dị:
- Đại
nhân, Natsume đã trà trộn vào phía Tây thành, do thám được lần này chủ
trương xuất quân gồm có thành chủ Bạch Vân Sơn, Lũng gia, Tạ gia cùng
một vài thế gia khác trong thành. Người cầm quân của Bạch Vũ Thành là
Bạch Thương Tùng, con trai độc nhất của Bạch Vân Sơn! Ngoài ra phía Tây
thành là địa bàn của các bang hội thế lực ngầm, không có sự xuất hiện
của các thế gia đại tộc.
- Rất tốt! Ngươi rời đi trước đi!
Lâm Hàn hài lòng gật đầu. Sói con này là thông linh thú của Natsume, thuộc
dòng Phong Lang. Dựa theo phương pháp đào tạo nhẫn thú mà Lâm Hàn hướng
dẫn, hai năm này nàng toàn tâm bồi dưỡng cho nó, hiện giờ đã có linh trí rất cao, sử dụng truyền thông tin và truy tung không thành vấn đề.
Sói con cung kính gật đầu một cái, sau đó lại biến mất trong làn khói, không còn tăm tích.
- Đại nhân! Hận Kiếm đã tra xét phía Đông Thành, đồng thời dò la được phủ thành chủ nằm tại trung tâm, hơi lệch về phía Đông. Các đại thế gia hầu hết tập trung tại Bắc thành, toàn bộ vùng phía Đông đều thuộc về thành
chủ, đặc biệt là Linh Cảnh Các, chính là dược các số một thành Bạch Vũ,
cũng là nguồn thu nhập khổng lồ giúp Bạch Vân Sơn vững chắc địa vị!
Một lúc sau, một con bạch hổ còn non lại xuất hiện, cung kính thông báo như sói con vừa rồi, sau đó cũng nhanh chóng biến mất!
Trước khi đi, nó còn nhận được chỉ thị của Lâm Hàn cho Hận Kiếm: “Tiếp tục
tra xét toàn bộ địa hình phía Đông thành! Dò la vị trí chính xác của
Linh Cảnh Các và phủ thành chủ!”.
- Được rồi! Điều động toàn quân, lặng lẽ rời về phía Đông Môn, tối nay động thủ!
Lâm Hàn gật đầu, nhẹ giọng nói với Lâm Ôn.
Lâm Ôn cũng không nói thêm gì, chỉ thuần thục sử dụng ám hiệu ra lệnh cho
toàn quân, lặng lẽ tiềm hành tới Đông Môn. Toàn quân chỉnh tề không một
tiếng động, men theo bìa rừng di chuyển.
Cửa đông cách cửa nam
chừng hai trăm dặm, qua khoảng bốn giờ di chuyển, hai vạn Hắc Phong quân cuối cùng cũng tập kết lại trước cửa đông, lợi dụng màn đêm cùng rừng
rậm, lạnh lùng quan sát tòa thành phía trước.
Lúc này, tin tức từ ba Ninja cũng lần lượt truyền về:
- Hận Kiếm đã tra rõ vị trí của Linh Cảnh các và phủ thành chủ.
- Lâm Băng đã tìm được trận sư thao túng đại khốn trận, đồng thời đánh
lạc hướng dụ hắn về phía Tây. Trận sư có võ lực không quá cao, Lâm Băng
có thể cầm chân hắn trong ba canh giờ nữa!
- Hận Kiếm và Natsume đều đã tập trung lại gần Đông Môn, sẵn sàng đợi lệnh!
Rất tốt!
Lâm Hàn cười nhạt một tiếng, mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, đã đến lúc cho
đám người kia biết, dám động thủ trên đầu Lâm Hàn hắn là hậu quả gì rồi!