Lâm Hàn trầm ngâm một lát, nói ra mục đích của mình.
- Dạ quốc?
Long Hạo Nguyệt hơi nhíu mày, tiểu quốc trong phạm vi thế lực Đế quốc nhiều
không đếm xuể, Dạ quốc chỉ là một quốc gia bé tí xíu trong cả vùng Tây
Nam, nàng không mấy ấn tượng về quốc gia này.
Lâm Hàn cũng hiểu được ý nghĩ của Long Hạo Nguyệt, lạnh nhạt nói:
- Một tiểu quốc mà thôi, quốc chủ là Triệu Thiên Hồng! Hắn bị hãm hại,
giam cầm hai mươi năm, hiện giờ trở về thấy quốc gia đã loạn thành một
đám, thù trong giặc ngoài nhiều không kể xiết! Coi như một lãnh địa sắp
bị chiếm đóng, không có gì to tát.
- Không có gì to tát?
Long Hạo Nguyệt nhoẻn miệng cười một tiếng, Dạ quốc nàng chỉ nhớ mang máng, nhưng Triệu Thiên Hồng này lại có chút ấn tượng:
- Nếu ta nhớ không nhầm thì Dạ quốc là lãnh thổ thuộc vùng Tây Nam chứ?
Hiện giờ Long Nhiên Khôn đang ráo riết thống nhất vùng Tây Nam, làm đại
bản doanh để có cơ hội đối chọi với Long Nhiên Thái, Long Nhiên Phi.
Ngươi đột ngột thò một chân vào, không thấy mình có chút quá phận sao?
Còn nữa, ngươi chọc phá vào hoàng tộc bọn ta, còn muốn ta giúp ngươi?
Nghe Long Hạo Nguyệt vừa chỉ trích vừa chất vấn, Lâm Hàn mặt không biến sắc nói:
- Đừng có lôi cả Hoàng tộc ra dễ như vậy! Long Nhiên Khôn đủ tư cách đại
diện Long thị các ngươi? Tin rằng ta không chọc ngoáy, vậy thì lão thất
và lão cửu nhà các ngươi cũng nghĩ kế thò chân vào vùng Tây Nam phá đám. Ta làm việc này, chẳng qua chỉ là giúp hai người bọn họ bớt phiền, giúp Long thị các ngươi bớt một tràng máu tanh mà thôi!
- Hình như cũng có lý!
Long Hạo Nguyệt cười nhạt một tiếng, nhưng nàng nghĩ thế nào thì có trời mới biết.
Thấy đối phương ngậm miệng không nói, Lâm Hàn lại tiếp tục thêm thuốc:
- Ta đang cho ngươi cơ hội để xóa món nợ giữa chúng ta! Tin rằng ngươi
cũng hiểu, nếu ta chủ động tới đàm phán với một trong hai người kia,
chắc chắn bọn họ sẽ cho ta một khối trợ lực không nhỏ để quậy tung cái
vùng Tây Nam kia lên. Có người cam tâm tình nguyện làm thương cho bọn họ dùng, chắc hẳn bọn họ sẽ không từ chối chứ?
Long Hạo Nguyệt vẫn giữ nụ cười đầy thâm ý nói:
- Ngươi nguyện ý làm thương cho kẻ khác cầm sao?
Lâm Hàn chỉ lười biếng tựa vào ghế, từ chối cho ý kiến, trên thực tế, hắn
chắc chắn không tình nguyện để kẻ khác lợi dụng, vì vậy hắn mới tìm đến
Long Hạo Nguyệt.
Bởi dây vào bất cứ ai khác, đồng nghĩa với việc
Lâm Hàn nợ bọn họ một lần, Lâm Hàn sợ nhất là nợ người khác, đặc biệt là một lũ cáo già cáo non như Long thị, làm sao mà hắn nguyện ý?
Giống như đã cảm thấy đủ, Long Hạo Nguyệt chợt nhẹ nhàng nói:
- Trả món nợ này cho chàng cũng được! Nhưng chàng phải nói rõ, rốt cuộc
mục đích của chàng là gì! Đừng có lôi Dạ quốc ra làm bia đỡ, chàng không giống như người tốt thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ đâu!
Xưng hô cũng đã đổi lại, tiết tấu và thái độ của Long Hạo Nguyệt thay đổi
quá nhanh, khiến Lâm Hàn cực kỳ khó chịu. Hắn cắn răng một cái, biết
không giấu được tiểu hồ ly này, dứt khoát nói thật:
- Ta muốn
truyền thụ nhẫn thuật của mình ra toàn đại lục, Dạ quốc chính là nơi mà
ta lựa chọn để đào tạo nhẫn giả. Vì vậy ta muốn nó phải là một nơi bình
yên, không bị làm loạn bởi bất cứ lý do gì.
Nụ cười trên môi Long Hạo Nguyệt càng thêm thâm ý, lần này nàng tin Lâm Hàn đang nói thật,
nhưng đôi mắt phượng lại như có như không lườm Lâm Hàn một cái:
- Truyền đạo trên địa bàn của người khác mà không hỏi một câu, chàng không cảm thấy rất quá phận sao? Lâm nhị thiếu gia?
Lâm Hàn mặt không đổi sắc, lườm lại. Hắn truyền thụ nhẫn thuật, một số người có lẽ mong còn chẳng kịp, còn làm ra vẻ?
Nếu không, bảy năm trước Long Hạo Nguyệt còn bày trò trước mặt bao nhiêu
người chiêu hắn làm phò mã làm gì? Không phải nhìn trúng nhẫn thuật của
hắn sao?
- Đừng nhìn ta như vậy! Đúng là ta, thậm chí rất nhiều
người khác đều hứng thú với năng lực của chàng, nhưng kiêng kỵ thân phận và thực lực của chàng mà không dám động thủ. Nhưng chàng truyền đạo như vậy, cái mà chúng ta lo không phải là chàng truyền thụ cái gì, mà là
chàng đào tạo ra người thế nào! Nhẫn thuật của chàng ta biết, truyền thụ xuống môn đồ chắc hẳn cũng không tệ tới đâu! Nếu đó là một đám mang tâm tư phản nghịch, loạn thần tặc tử thì phải làm thế nào?
Long Hạo
Nguyệt nói một phen này rốt cuộc khiến Lâm Hàn biến sắc! Hắn tuyệt đối
không có tâm tư làm loạn gì ở Thần tướng Chiến Quốc này, nhưng ai mà
biết được trong những người hắn sẽ dạy có tồn tại kẻ như vậy không?
Ý của Long Hạo Nguyệt hắn hiểu, đó là hắn dạy ai, vậy thì phải có người
kiểm soát, giống như Thần Tướng Chiến Quốc vẫn kiểm soát môn nhân đệ tử
của tất cả các môn phái bang hội, đảm bảo “trung với đế quốc” vậy. Nhưng Lâm Hàn làm sao mà nguyện ý?
Hắn thừa hiểu cái gọi là kiểm soát
là gì, chẳng phải sẽ có người bên cạnh nhồi sọ tư tưởng, thậm chí tẩy
não cho đám đệ tử của mình về cái gọi là trung với Hoàng gia hay trung
với một thế lực chó má nào đó hay sao? Ninja vốn dĩ đã là một chức
nghiệp dễ sa vào hắc ám, chẳng may lại thêm một đám dã tâm gia châm ngòi thổi gió, khiến bọn chúng trở thành kẻ vì mục đích không từ thủ đoạn,
Lâm Hàn làm sao nhìn được?
Lâm Hàn hắn là một Ninja nửa mùa, hắn tuyệt đối không muốn thấy những Ninja máu lạnh chân chính được ra đời!
Nếu không phải cái nhiệm vụ chết tiệt kia, Lâm Hàn còn chẳng muốn truyền bá nhẫn thuật cái gì! Mệt người không nói, còn lo lắng sẽ dạy ra những thứ ngu xuẩn hết thuốc chữa. Như Danzo chẳng hạn, đến lúc đó chẳng phải hối hận chết sao?
- Vậy được rồi! Xin thứ cho tại hạ không phụng bồi được nữa! Cáo từ!
Một lời không hợp, trực tiếp bỏ đi! Lâm Hàn có điểm giới hạn của mình! Hắn
tuyệt đối không chấp nhận được phương thức kiểm soát bá đạo của Long
thị!
Xem ra, ý nghĩ ban đầu của mình là quá ngây thơ rồi! Long
Hạo Nguyệt nợ ân tình hắn không giả, nhưng vì vậy mà muốn chiếm được chỗ tốt từ nàng, vậy thì đừng có mơ! Cô nàng này quả nhiên không dễ chơi
như vậy.
- Lâm nhị thiếu gia, chờ một chút đã!
Long Hạo
Nguyệt vẫn nhàn nhã ngồi đó, giọng nói có chút vui vẻ gọi Lâm Hàn. Không hiểu sao, nghe cô ả này vui vẻ, Lâm Hàn lại cảm thấy thật khó chịu.
Giống như… giống như bản thân mình từ đầu đến cuối đều bị chơi đùa vậy.
- Chàng quả nhiên vẫn nóng nảy như ngày nào! Một lời không hợp, trực tiếp trở mặt! Tính cách như vậy, sớm muộn cũng chịu thiệt a!
Long Hạo Nguyệt ra vẻ quan tâm, nhưng Lâm Hàn thấy thế nào cũng như đang chế nhạo mình.
- Có lời nói ngay! Đồng ý, hay là không? Ta có điểm mấu chốt của mình, không chạm đến, cái gì cũng dễ nói!
Lâm Hàn đen cả mặt nói, ý tứ cực kỳ quyết tuyệt.
- Được rồi! Ta hiểu con người chàng! Việc lập giáo làm loạn gì đó, chàng
không có hứng thú, càng không đủ tinh lực đi làm chuyện như vậy! Nhưng
chàng có biết, nhẫn thuật của chàng sẽ tạo ra những biến đổi về thực
lực, làm cân bằng thế lực ở Đế quốc này bị đảo lộn, cuối cùng nhấc lên
một tràng máu tanh không?
Long Hạo Nguyệt như cười như không nói.
- Đến mức đó sao?
Lâm Hàn chợt ngẩn ra, lắc lắc đầu:
- Chỉ là dạy mấy đứa con nít mà thôi, bọn chúng có mạnh còn có thể làm gì cả Đế quốc này?
- Có hay không chàng suy nghĩ sẽ hiểu! Thực tế sẽ chứng minh, không cần ta phải giải thích chứ?
Long Hạo Nguyệt vẫn nhàn nhã nói.
Lâm Hàn trầm mặc, trầm mặc rất lâu, hắn đang suy diễn xem nếu nhẫn thuật
phát triển, tháp nhẫn thuật được cắm xuống sẽ là cảnh tượng gì.
Thực tế chứng minh, ninja trưởng thành quá nhanh so với võ giả và ma pháp
sư. Tháp nhẫn thuật được cắm xuống, các thế lực sẽ theo đó mà đổ xô tới
đào lợi ích, từ đó đào tạo ra đội quân ninja cho phe mình. Một nguồn lực mới được sinh ra, giống như những món vũ khí cực kỳ nguy hiểm trao vào
tay các thế lực. Bọn họ vốn đã hiếu chiến, chiến tranh lại càng được
nâng rộng quy mô thêm một bước, từ đó…
Suy diễn đến đó, Lâm Hàn
cảm thấy có chút hoảng hốt bất an. Truyền bá nhẫn thuật, khác nào khiến
chiến tranh càng thêm nặng nề? Hắn… sai rồi sao?
Đúng lúc này,
trong lòng hắn chợt dâng lên báo động nào đó. Là hệ thống phát ra, sau
khi đưa tâm thần vào tìm tòi một hồi. Sắc mặt vốn nhăn nhó của Lâm Hàn
chợt giãn ra rất nhiều, có vẻ mười phần nhẹ nhõm. Hắn nhìn thẳng Long
Hạo Nguyệt, thần sắc lạnh nhạt nói:
- Nói đi! Điều kiện của người là gì?
Tâm thần bình tĩnh, Lâm Hàn đã hiểu Long Hạo Nguyệt vòng vèo một hồi là
muốn đưa điều kiện với hắn. Còn những lời như đảo loạn cân bằng hay máu
tanh gì gì đó, tuyệt đối là lời chó má! Long Hạo Nguyệt, thậm chí cả
Long thị còn quan tâm chiến tranh hay sao? Nếu sợ chiến tranh, quốc gia
này đã không gọi là Thần Tướng Chiến Quốc!
- Ồ! Chàng nói vậy là sao chứ? Giữa chúng ta còn phải nói chuyện điều kiện sao?
Long Hạo Nguyệt vẫn đầy mặt ý cười, khiến Lâm Hàn gần như muốn nổi khùng.
Thấy hắn gần như sắp hết kiên nhẫn, Long Hạo Nguyệt mới bắt đầu tủm tỉm nói:
- Thực ra ta cũng không chắc chắn lắm nhẫn thuật của chàng có thể tạo nên ảnh hưởng thế nào. Chi bằng ta đưa một nhóm người đến, chàng truyền thụ nhẫn thuật cho bọn chúng, để ta cân lượng thử xem sao, có được không?
- Được! Vậy còn quân đội?
Lâm Hàn dứt khoát đồng ý, lời đã đến mức này, mục đích của Long Hạo Nguyệt là gì đã quá rõ rồi.
Hóa ra cô ả này vẫn đang hù dọa hắn, chính nàng còn chẳng tin hắn truyền bá nhẫn thuật sẽ gây ra được sóng gió gì. Đương nhiên, đó là vì nàng không biết tháp nhẫn thuật tồn tại!
Nghĩ đến đó, Lâm Hàn cười khổ một tiếng. Chơi tâm kế, hắn đúng là vẫn thua Long Hạo Nguyệt mười vạn tám ngàn dặm a!
- Quân đội sao? Ta sở hữu một đoàn dong binh chừng hai vạn người! Trong
đó sư trưởng Võ Tôn, Mười lăm đoàn trưởng đều là Võ Tông, Thiên phu
trưởng đều là đại võ sư! Còn lại binh lính đều là tinh nhuệ, không có
bất cứ ai dưới võ sư cấp bốn! Nghĩ đến quân đội như vậy đã đủ để chàng
thủ thành rồi chứ?
Lâm Hàn nhíu mày trầm tư, trước đó hắn đã ước
lượng thực lực của toàn vùng Tây Nam thần tướng cùng với thực lực chung
của quân đội khắp địa vực Thần Tướng Chiến Quốc! Nhìn chung, binh lính
đều là võ sĩ, một đội quân hai vạn người đều là Võ Sư, quả nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, xứng đáng là chủ lực trong mỗi đại quân! Dù cho
nhân số so ra không nhiều cho lắm!
Quân đội dễ kiếm, tinh binh
khó cầu! Quả nhiên, một bút này của Long Hạo Nguyệt đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn, khiến Lâm Hàn cực kỳ thỏa mãn.
Không chút do dự gật
đầu. Lâm Hàn cầm theo binh lệnh của Long Hạo Nguyệt rời khỏi Phụng
Nguyệt Cung! Đoàn dong binh này đóng quân tại một hòn đảo cách đó không
xa, Lâm Hàn hiện tại đang rất vội, đi lĩnh quân về trước mới là nhiệm vụ chủ yếu!
Quân đội đã có, hiện giờ chỉ còn thiếu một nhân tố nữa thôi!