Liên tục là những âm thanh xé gió, màn đêm vốn đã tăm tối, chỉ có chút
ánh trăng mờ ảo hiện tại cũng bị một cơn mưa mộc châm làm lu mờ hoàn
toàn.
Phập phập phập!
Tên thủ vệ ít nói đến chết cũng không biết mình chết thế nào! Rõ ràng
hai người bọn họ liên thủ lại, cùng chặn đứng mưa châm, dù khó khăn
nhưng ít nhất vẫn có ba phần cơ hội sống sót, bởi trong phủ vẫn còn
không ít cao thủ. Vậy mà tên đồng bạn của hắn… cái tên khốn kiếp kia lại lấy hắn ra làm tấm chắn?
Tên tiểu nhân lấy đồng bạn ra làm tấm chắn xong, vốn dĩ còn định chạy
đi, vớt lấy một mạng, nào ngờ hai chân hắn như bị gông lại, nhúc nhích
nửa điểm cũng không được, cuối cùng cũng gặp kết quả giống như đồng bạn
của mình, bị mộc châm đâm thành con nhím, chết đến không thể chết hơn!
Còn tên bị mang ra làm tấm chắn kia, thực chất lại là người sống sót,
chẳng qua bị mộc độn rút đi quá nhiều năng lượng, hoàn toàn mất đi tri
giác mà thôi!
- Làm càn! Bọn đạo chích phương nào lại dám đến Bộ gia diễu võ giương oai!
Một tiếng thét dài tràn ngập tức giận vang vọng trời đêm. Theo đó, một
thân như thần ưng trên chín tầng trời đạp lên mái nhà tiến tới, thế đi
cực kỳ hung mãnh. Người còn chưa tới, âm thanh móng vuốt rít gào đã vang lên ồ ồ trong không khí.
Là Ưng Trảo Công! Một bộ võ kỹ Địa Cấp Trung Giai, ở một ngôi thành cấp
ba thế này, tu luyện được võ kỹ như vậy đã là đỉnh cấp trong đỉnh cấp!
Phì!
Lâm Hàn bật cười, cũng không ham chiến, thuấn thân thuật phát động, thân ảnh thoáng chốc đã xuất hiện cách đó ba mươi mét, khiến một trảo toàn
lực của người kia chụp vào hư không.
- Chạy đi đâu!
Tên dùng Ưng trảo công tức giận hét lên, nhanh chóng truy kích, “Lâm Hàn” ngược lại cũng không ham chiến, nhanh chóng chạy mất.
Lúc này, một người mặc đồ đen, sắc mặt âm trầm bước ra từ địa lao, nhìn
vào cảnh tượng trước mắt, sắc mặt vốn đã cực kỳ ác liệt của hắn lại càng tràn ngập sát khí.
Kẻ dám khiêu khích Bộ gia, chắc chắn phải chết!
Ục ục ục…
Lúc này, “thi thể” tên gia đinh ngã xuống đầu tiên bắt đầu mục nát, qua
thời gian, vậy mà lại biến thành một vũng nước tung tóe khắp sân gạch.
Người mặc đồ đen lạnh lùng bước tới, muốn dò xét xem cái thứ chất độc bá đạo này rốt cuộc là thứ gì, tốt nhất là dựa vào đó điều tra ra được lai lịch kẻ địch! Còn tính mạng của một đám gia nô, chết thì chết, hắn cũng không thèm quan tâm!
Nhưng…
Vừa ngồi xuống, hắn đã cảm thấy một khí tức cực kỳ nguy hiểm phả vào
mặt, khiến tóc gáy hắn dựng đứng, cực kỳ kinh sợ. Chỉ tiếc, phản ứng của hắn còn chậm lắm! Một cánh tay đột ngột vươn ra khỏi vũng nước, thanh
kunai đen đặc mà lạnh lùng không chút do dự xuyên thấu cổ họng hắn, tiễn hắn về tây thiên!
Lâm Hàn mặc dù không biết tên này, cũng không nói gì đến căm ghét hay
hận, chỉ đơn giản là vì tên này luyện một thân độc công! Nếu không giết
hắn, chắc chắn hắn sẽ gây rắc rối không nhỏ cho Lâm Hàn, rồi trước sau
vẫn cứ phải giết hắn đi, không bằng tiên hạ thủ vi cường, tiết kiệm sức
lực là quốc sách!
Đương nhiên, Lâm Hàn cũng không cho rằng mình giết lầm người tốt, một kẻ luyện một thân độc công tà dị như vậy, sát khí lại âm trầm khủng bố tới mức ấy, hắn giết người còn ít sao? Nhìn cái vẻ mặt coi sinh mạng của
đám gia nô như cỏ rác kia, Lâm Hàn cũng không cho rằng tên này là kẻ tốt đẹp gì.
Cứ như vậy, một đời trưởng lão của Bộ gia, một cường giả Võ Đế vang danh thành Tứ Tượng một thời chính thức vẫn lạc trong uất ức!
Bước xuống địa lao…
Âm khí nơi này thật nặng…
Âm khí mà Lâm Hàn đang nhắc tới, đó là một thứ không khí nặng nề mà hắn
cảm nhận được, có mùi vị chết chóc, có mùi vị dâm uế, ngay cả sự tĩnh
lặng cũng tràn ngập âm trầm. Trong cái không khí còn thoang thoảng mùi
nữ nhân này, tại sao hắn lại thấy nó khó chịu đến thế?
Địa lao này có vô số gian phòng, đều là loại phòng thép cực kỳ rắn chắc, đến cửa cũng là cửa thép đặc vừa nặng vừa dày, nhìn còn tưởng bọn chúng đang đối phó phần từ nguy hiểm nào cơ, nào ngờ chỉ là một đám đàn bà
phụ nữ tay không tấc sắc?
Đi một vòng…, trong mắt Lâm Hàn dần dần lóe lên vẻ phẫn nộ đến tột cùng. Hắn đang nhìn thấy cái gì? Địa ngục trần gian sao? Có lẽ… địa ngục trần gian chắc cũng chỉ đến như vậy thôi chứ!
Mỗi một gian phòng đều tràn ngập vết máu, hoặc li ti thành tia, hoặc
đọng lại thành vũng, có máu đã khô, nhưng cũng có những vết máu đỏ thẫm
đang từ từ đông kết.
Những căn phòng giam đều không có người! Nếu có, thì cũng chỉ là lác đác vài bộ thi thể trong tử trạng thảm không thể thảm hơn!
Cả người lõa lồ tràn ngập thương tích, chứng minh nàng đã bị bạo hành
cực kỳ dã man, hơn nữa còn là bạo hành “biến thái” đến cùng cực!
Trong đầu Lâm Hàn thoáng chốc hiện lên cái cảnh địa ngục trần gian lúc
ấy, những kẻ cầm thú kia hành hạ các nàng trong tiếng gào thét thê thảm. Các nàng khuất phục cũng tốt, không khuất phục cũng vậy, đều phải chịu
nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần như nhau. Chỉ có những người phản
kháng mạnh mẽ nhất mới phải chịu “đối xử đặc biệt”.
Những đám tóc dài từng mượt mà khoe sắc, trộn lẫn với những sợi lông vụn vặt dính đầy máu tươi, thậm chí cả những cái móng tay, cho đến ngón
tay, nhũ hoa, thậm chí là cả khuôn ngực cũng sót lại một chút tàn tích.
Những kẻ này… có còn là người không?
Không còn một người sống nào! Chỉ còn lại ba cỗ thi thể đầy thê thảm!
Lâm Hàn phẫn nộ sắp phát điên, hai mắt tràn ngập một màu đỏ ké, thiên
chi chú ấn trên tay trái bắt đầu lập lòe tỏa ra sát khí đầy hung man,
giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Ưm…
Một tiếng rên rỉ trong thống khổ kéo hắn về thực tại. Vậy mà vẫn còn người sống?
Tìm theo âm thanh, Lâm Hàn nhanh chóng tìm thấy một tia sinh lực cực kỳ
yếu ớt trong căn phòng cuối địa lao. Hắn nhanh chóng vọt tới, dùng thuật thổ độn lặng lẽ tiến vào phòng giam.
Là một trong ba nữ thi mà hắn chứng kiến, cũng là nữ thi còn toàn vẹn
nhất. Vừa rồi Lâm Hàn đã chứng kiến cảnh tượng thê thảm khắp nơi, cho
đến khi nhìn tới căn phòng cuối cùng mới nhất thời sơ ý bỏ qua chút sinh mệnh lực cực kỳ yếu ớt của nàng. Chắc hẳn đám cầm thú kia cũng có tâm
lý như hắn nên mới giúp nàng thoát được một mạng!
Beng…
Lâm Hàn nhanh lẹ rút kiếm chém đứt xích sắt trên người nàng. Mặc dù xích sắt này cũng được chế tạo từ kim loại hiếm có, nhưng so với thần khí,
chúng cũng chỉ là đậu hũ!
Thân thể kia yếu đuối ngã xuống, được Lâm Hàn nhẹ nhàng ôm lấy, một tia
chakra sinh cơ truyền vào thân thể nàng, khiến nàng tỉnh táo thêm một
chút. Thoáng nhìn cảnh tượng xung quanh, thần tình nàng thoáng chốc tỏ
ra kinh hoàng, thân thể run lẩy bẩy co rút thành một đoàn. Lâm Hàn thở
dài một hơi, cũng chẳng biết nói gì ngoài việc cởi áo bào ra che lấy
thân thể của nàng.
Qua một hồi lâu, cảm nhận được chút hơi ấm trên thân mình, cô gái kia có vẻ cũng đã dần bình tĩnh lại. Ánh mắt nhìn Lâm Hàn đã bớt đi sự đề
phòng và sợ hãi, bù lại… là sự chết lặng đến thẫn thờ!
- Ngươi… hẳn là muốn đến cứu chúng ta?
Cô gái lần đầu mở miệng, là một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo, tràn ngập tử khí.
- Ừm!
Lâm Hàn ngoài gật đầu ra, cũng chẳng biết nói cái gì.
- Muộn rồi!
Nàng thống khổ lắc đầu.
- Tất cả những thứ cần diễn ra đều đã diễn ra! Ngươi có đến nữa thì cũng có tác dụng gì?
Nàng cứ như vậy lắc đầu, nước mắt không biết từ bao giờ đã giàn dụa hai má.
- Muộn! Nhưng còn hơn không!
Lâm Hàn thở dài, trong lòng cũng có chút tự trách, nếu hắn khẳng định
chuyện này sớm thêm một hai ngày, có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi
như vậy…
Thật ra Lâm Hàn nghĩ nhiều rồi! Cảnh tượng như vậy vốn dĩ đã diễn ra từ
trước khi hắn tới thành Tứ Tượng, hắn đến, vừa vặn chỉ là kết thúc giai
đoạn tiếp tục gây án, chuyển sang giai đoạn mới mà thôi!
- Không! Ta không cần!
Nữ tử đột nhiên thống khổ ôm đầu, dù cho mảnh áo bào trên người nàng
trượt xuống đất, để lộ thân thể ngọc ngà đã từng được biết bao đàn ông
mơ ước. Nàng chỉ một lòng gào khóc:
- Trải qua địa ngục như vậy, ngươi bảo ta sống tiếp bằng cách nào? Hạ
Nguyệt ta cả đời thanh tâm quả dục, một lòng hướng đạo! Rốt cuộc đã gây
ra nghiệt quả gì mà phải chịu bị đày xuống địa ngục như vậy?
Hạ Nguyệt?
Theo những gì Lâm Hàn biết, đó là tên của cô họ Hạ Cơ, cũng chính là Lạc Nguyệt cư sĩ!
Một đời thiên tài, lập chí thành đạo, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy… Lâm Hàn cũng thấy thật bi ai cho nàng!
Trước đây nàng cao ngạo, nàng thanh khiết, nàng thủ thân như ngọc, coi
đàn ông trong thiên hạ như cỏ rác. Bây giờ lại bị một đám súc sinh chà
đạp không còn hình người, sau này còn phải đối mặt biết bao nhiêu ánh
mắt soi mói của thói đời dơ bẩn, nàng làm sao có thể chịu được?
Ý chí của “thiên tài”, một khi bị đánh vỡ, có lẽ còn yếu ớt hơn cả một người thường không có tu vi.
- Được rồi! Chúng ta rời khỏi đây trước đã!
Thở dài một tiếng, dù Lâm Hàn đã biết câu trả lời của Hạ Nguyệt, nhưng vẫn đề nghị một câu.
- Không!
Quả nhiên, Hạ Nguyệt rất quả quyết từ chối:
- Ta sẽ không đi! Thà để Lạc Nguyệt cư sĩ vì bị ám hại mà chết ở nơi
này, chứ nhất quyết không có Hạ Nguyệt vì tham sống sợ chết mà kéo dài
hơi tàn suốt quãng đời còn lại! Ngươi đi đi! Ngươi có thể đến, Hạ Nguyệt ta đã rất cảm kích ngươi rồi, nếu ngươi có thể giúp ta có được một bộ
quần áo chỉnh tề, Hạ Nguyệt nguyện kiếp sau dùng một đời báo đáp!
Lâm Hàn nhìn thần sắc của nàng, biết có ngăn cũng chẳng làm được gì. Hắn cũng không phải là người cố chấp, dứt khoát lấy ra một bộ đồ cổ trang
màu hồng nhạt đưa cho nàng. Thứ này Lâm Hàn vốn dĩ chuẩn bị cho hai bà
xã nhà mình, bây giờ đưa nàng cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Tiếp nhận lấy y phục, Hạ Nguyệt cũng không cố kỵ Lâm Hàn ở đây, loạt
xoạt đứng lên mặc từng kiện quần áo vào, miệng lại lạnh nhạt nói:
- Còn một chuyện nữa! Bọn chúng đã mang hết người nơi này đi, dự kiến
sau hai ngày sẽ giao dịch ở ngoài hai trăm dặm phía Tây Bắc thành, trong địa vực của Thần Tướng Chiến Quốc. Ngươi đi đi, nếu được, ta cầu xin
ngươi hãy cứu mấy người còn lại. Mặc dù ta không muốn sống, nhưng trong
số họ không ít người vẫn còn hy vọng. Ví như Lưu Tuyền Cơ, nàng là nữ tử đứng trên mỹ nhân bảng, đã được kẻ khác chú ý, hiện tại nàng vẫn chưa
có nguy hiểm gì, cũng là người duy nhất giữ được trong sạch trong số bọn ta.
Nói xong, nàng dứt khoát thu mình vào một góc, không nói thêm một lời, sắc mặt tràn ngập u ám.
Lâm Hàn trong đầu có một trăm dấu chấm hỏi, nhưng lúc này, có vẻ như
việc vị trưởng lão kia tử nạn cũng đã bị phát hiện, có hàng loạt tiếng
bước chân tiến xuống gian mật thất này. Nhanh chóng áp sát từng gian
phòng để lùng bắt hung thủ. Khóe miệng Lâm Hàn giật giật, cuối cùng cũng không nói thêm gì, phi lôi thần thuật phát động, chỉ để lại một tia
chớp trắng, bản thân hắn đã biến mất khỏi nơi này.
Chỉ là…
Trong đầu Lâm Hàn lúc này đang tràn ngập dấu chấm hỏi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tình báo hắn có được từ hai người, Hạ Cơ và Hạ Nguyệt, vậy mà lại khác nhau?
Hạ Cơ thì nói rằng địa điểm giao dịch ở Đông Nam thành, trong rừng rậm!
Hạ Nguyệt lại nói ở Tây Bắc Thành, trong địa giới Thần Tướng Chiến Quốc!
Hai địa điểm này cách nhau đến hơn ba ngàn dặm a!
Chỉ giống ở chỗ, thời điểm “giao dịch” này sẽ là hai ngày sau!
Rốt cuộc tình báo nào mới là sai? Hoặc là… cả hai đều sai!
Còn nguyên do tại sao tình báo giữa hai người lại có khác biệt, Lâm Hàn
không có tâm tư đi truy cứu, bởi lý do nhiều lắm, khả thi nhất chính là
đối thủ đã biết sự tồn tại của mình, cố ý tạo ra mê cục để dắt mũi mình
đi!
Lâm Hàn có chút rối đầu rối não. Để cho người khác dắt mũi đi như vậy… cảm giác thật là khó chịu!
Nhưng không sao, ngay từ đầu Lâm Hàn vẫn xác định rõ nhiệm vụ của mình
là gì! Đó là lôi tổ chức kia ra ánh sáng, thuận tiện điều tra mục đích
bọn hắn muốn là gì. Hiện tại những gì cần biết hắn đều đã biết, chỉ cần
xác thực lại xem Bộ gia có chính xác là tổ chức gián điệp kia không là
xong, tin rằng sẽ sớm có kết quả thôi, còn cần phải lo lắng nữa sao?
Còn cứu những người phụ nữ kia, Lâm Hàn sẽ hết sức, nhưng đó chỉ là một
bầu nhiệt huyết, không phải là nhiệm vụ của hắn, dù thành công hay
không, Lâm Hàn cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, điều đó
khiến áp lực trong lòng hắn nhỏ đi rất nhiều, suy nghĩ cũng thông thoáng hơn vô số lần!