- Cút ra chỗ khác, đừng có làm ảnh hưởng bọn ta ăn uống!
Lâm Phong đứng lên, cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tiểu nhị, trong
mắt nó, không khó để có thể nhìn ra sự tức giận cực kỳ nồng đậm.
Cũng không trách Lâm Phong, mấy ngày nay nó gặp chuyện như vậy ít nhất
cũng ba lần, lần thứ nhất là hai anh em cùng ngồi ăn, nhưng có người đến tranh chỗ vì tưởng bọn chúng nhỏ dễ bắt nạt, nhưng cuối cùng lại bị hai đứa bé đánh cho một trận tơi bời, cúp đuôi mà chạy.
Đến lần thứ hai, đó là một tên ra dáng thư sinh, vì sắc mê tâm khiếu,
đến tán tỉnh Vũ Linh Hà, vậy mà coi Lâm Phong là tiểu thí hài đuổi sang
một bên, thái độ như vậy làm nó cực kỳ khó chịu, cuối cùng tên kia lại
bị Vũ Linh Hà một cái vỏ kiếm đánh bay ra ngoài cửa sổ.
Cho đến lần này…
Đây không còn là lần thứ ba, mà là lần thứ tư rồi! Lâm Phong thề, khi nó đang ăn, bất cứ kẻ nào dám làm phiền nó, làm phiền Băng nhi, nó chắc
chắn sẽ đập tên đó ra thành bã! Một đám cóc ghẻ, còn tưởng mình là cậu
ông trời, thích chỉ đông chỉ tây với ai cũng được hay sao?
Tiểu nhị cũng không phải dạng vừa, ngược lại còn khéo đưa đẩy:
- Khách quan, tôi chỉ chịu trách nhiệm thông báo như vậy. Nếu ngài không muốn đi, tôi cũng không có tư cách gì làm khó ngài! Dù sao hiện tại bàn này là của ngài, ngài không nhường, chúng tôi cũng sẽ không bắt ép quý
khách của mình!
Lâm Phong lúc này mặc dù cũng rất giận, nhưng nó cũng không phải không
rõ đạo lý. Tiểu nhị đã nói đến mức này, ý tứ cũng quá rõ rồi: “Có ý
kiến? Đừng gây với ta, gây với kẻ bỏ tiền bao đại sảnh này đi”
- Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?
Hai âm thanh một nam một nữ vang lên cùng lúc, Lâm Hàn lười biếng tựa
lưng lên lan can, nhìn liếc sang phía âm thanh còn lại. Không nhìn thì
thôi, vừa nhìn, tên này đã ngay lập tức thấy mắt sáng ngời.
Còn vì lý do gì sao? Đại mỹ nữ a!
Thân ảnh kia rất mềm mại, rất uyển chuyển, bộ váy cổ màu lục trên người
lại càng tôn thêm những đường nét cân đối mà quyến rũ trên người nàng.
Dung mạo có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, Lâm Hàn thề, cô gái này
thậm chí còn đẹp hơn cả Triệu Gia Hinh, tiểu sư muội của Tuyết Thiên
Lăng, cũng là mỹ nhân thứ bảy trên Mỹ Nhân Bảng! nhưng Lâm Hàn không có
để ý lắm những cái này, bên người hắn đã có hai vị “đệ nhất mỹ nhân”, cô gái này có đẹp đến mấy cũng phải thua kém họ một chút.
Cái mà hắn chú ý nhất ở nàng, đó chính là một đôi mắt phượng hút hồn,
đuôi mắt dài, mi cong như liễu, mày dài mà sắc xảo, tròng mắt nàng không to, ngược lại rất cân đối, khiến cái nét thanh thoát và phiêu miểu trên dung mạo nàng càng trở nên rõ ràng.
Thần thái trong mắt rất lạnh nhạt, cả người nàng tỏa ra khí chất cao
quý, trang nhã, giống như một đại gia khuê tú đầy tri thức và trí tuệ.
Nhưng… Lâm Hàn nhìn đi nhìn lại cũng thấy trong mắt nàng có cái gì đó
đượm buồn, thậm chí… là một chút nhút nhát…
Nhìn vẻ ngoài của nàng rất thành thục, chắc cũng chừng hai tư hai lăm
tuổi, trên người cũng đầy sự tự tin và giỏi giang, giống như cũng là
người từng trải, không phải dạng tiểu thư trưởng thành như cá chậu chim
lồng. Tại sao lại có cái sự nhút nhát kỳ lạ như thế?
Chỉ thưởng thức nhìn một chút, Lâm Hàn lặng lẽ thu hồi ánh mắt, đi tới
bên bàn ngồi xuống, rất tự nhiên bắt đầu tranh ăn với Lâm Băng.
- Thầy Lâm!
Hai cô học trò cung kính chào hỏi, Lâm Băng trực tiếp gắp cho hắn một
miếng thịt gà, còn Lâm Phong thì lặng im ngồi xuống, coi như không còn
việc gì của mình.
Không thể không nói, mặc dù vẫn chưa từng gọi Lâm Hàn là cha, nhưng từ
sâu trong thâm tâm, thằng bé Lâm Phong này đã phục rồi, chỉ cần có hắn ở đây, nó sẽ không lên tiếng ồn ào nữa, mà sẽ để Lâm Hàn xử lý.
Tiểu nhị cũng là người nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng lặp lại lời nói vừa rồi với Lâm Hàn, lại bồi thêm một câu:
- Khách quan thấy đó! Chuyện như vậy rất bình thường, mọi người cũng đều nguyện ý nhường vị trí, các vị khách quý cũng không nên làm khó ta!
Lâm Hàn cũng gật gà gật gù, không biết là đồng ý hay phản đối, ngược lại hắn vẫn ngồi ăn như hùm như sói, tiểu nhị thấy vậy cũng không động chạm nữa, định xoay người rời đi.
Lúc này, nữ tử tuyệt mỹ kia đột ngột xen vào:
- Kẻ bao trọn đại sảnh kia là ai?
Giọng nói rất mềm, rất dễ nghe, nhưng thế nào cũng thấy cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí là bất mãn.
Tiểu nhị cúi đầu nói:
- Thưa đại tiểu thư, là Phùng Tự Phùng công tử!
Mặc dù ngữ điệu rất đúng quy đúng củ, nhưng thế nào cũng không thấy được sự cung kính, thậm chí Lâm Hàn còn thấy giống như… không cho là đúng.
- Phùng Tự! Lại là Phùng Tự! Tên này một tháng đều bao lầu bảy lần, ba
ngày nửa tháng lại đến, đuổi khách của chúng ta đi! Mặc dù những quán
trọ khác cũng như vậy, nhưng cũng phải mấy tháng mới có một lần. Nếu cứ
như bây giờ, khách nhân bỏ đi hết thì Tạ Thủy Hiên chúng ta còn kinh
doanh cái gì nữa? Không được! Ta không chấp nhận để hắn bao lầu như vậy, mau đi xuống báo cho hắn, Tạ Thủy Hiên chúng ta kinh doanh nhỏ, không
tiếp được khách hàng lớn như hắn!
- Chuyện này…
Tiểu nhị do dự một chút, ngước nhìn khuôn mặt đầy nghiêm nghị của đại tiểu thư, không biết có nên nói hay không.
- Đại tiểu thư! Như vậy là không đúng rồi! Chúng ta mở cửa kinh doanh,
có lý nào lại từ chối khách hàng? Khách hàng lớn như Phùng công tử, ta
tin chắc mọi người sẽ đều nể mặt. Vị công tử này, ngài thấy ta nói có
đúng không?
Lúc này, một tên béo mặc áo gấm bệ vệ bước ra, vừa mỉm cười híp mắt vừa
nói, câu cuối cùng đã là nói với Lâm Hàn. Mà không, còn có một đôi nam
nữ khác ngồi cách đó xa xa, tạm thời mọi người chưa để ý đến.
Lâm Hàn khó chịu rồi!
Tên béo này… tuyệt đối là tiếu lý tàng đao.
Một lời nói, nghe qua không có gì, nhưng mùi vị uy hiếp rất nặng, thấy
cái nụ cười khẩy đầy tự tin của hắn nhìn mình, Lâm Hàn thầm hậm hực
trong lòng. Nhưng hắn cũng chỉ nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, tiếp
tục việc ăn của mình.
Tên béo biến sắc, thần thái trở nên có chút âm trầm. Nhưng đại mỹ nhân kia đã ngay lập tức nghiêm túc nói vào:
- Chú ý ngữ khí của ngươi, Hạ Trục Lộc! Đó không phải là cách nói chuyện với khách nhân! Hiện giờ ta là người tiếp quản Tạ Thủy Hiên này, lời
của ta mới là quyết định sau cùng! Còn nữa, mọi hành động của ta đều là
vì tốt cho Tạ Thủy Hiên, đừng để ta bắt được một số kẻ cõng rắn cắn gà
nhà, đừng quên gia pháp của Hạ gia vẫn còn ở đó!
Đại tiểu thư ăn nói cực kỳ cứng rắn, thần sắc lạnh lùng đầy uy nghiêm,
không cho người khác phản bác, khiến sắc mặt của Hạ Trục Lộc trở nên tái xanh. Nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt hắn cực kỳ âm trầm, dần dần trở nên nham hiểm và châm biếm.
Đi được vài bước, đại tiểu thư lại cau mày nhìn tên tiểu nhị, lạnh lùng quát lên:
- Còn đứng đây làm cái gì? Mau xuống nói cho Phùng Tự kia những lời của
ta! Còn đám người các ngươi nữa! Rảnh rỗi lắm hay sao? Nhanh chóng dọn
sạch đại sảnh này đi, chuẩn bị tiếp tục đón khách! Còn cả đầu bếp nữa,
ta nghe nói dạo này thực phẩm bị hao hụt rất nhiều, chuyện này để ta tra rõ sẽ tới nói chuyện với các ngươi!
Theo tiếng quát đầy mạnh mẽ của nàng, một đám người lén lút vây xem
thoáng chốc chim bay thú tán, chỉ còn lại hai bàn ăn là Lâm Hàn và đôi
nam nữ kia. Đại tiểu thư lại xoay người, gật đầu coi như cáo lỗi với hai bàn khách, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng nàng còn chưa đi được vài bước, cảnh tượng trước mắt đã khiến nàng không thể không ngừng lại.
Một đoàn người hơn mười tên long hành hổ bộ bước lên lầu. Dẫn đầu là một tên thanh niên cà lơ phất phơ, khuôn mặt vốn dĩ có mấy phần thanh tú
nhưng giờ lại hóp vào như ma nghiện, da mặt vàng như nến, ánh mắt rời
rạc, nhìn qua là biết kẻ ăn chơi quá độ dẫn đến thương thân. Nhìn tu vi
của hắn… chắc là khoảng Đại Võ Sư!
Đến tuổi này rồi mà vẫn còn là đại võ sư! Đặt trong mấy thị trấn bất
nhập lưu có lẽ có người gọi hắn là thiên tài, đến thành cấp sáu cấp năm, hắn sẽ là người bình thường. Còn ở thành Tứ Tượng này, hắn chính là phế vật trong phế vật.
- A… vị công tử này…
Một tiểu tỳ xấu hổ che mông, khuôn mặt đỏ bừng với đôi mắt ngập nước
nhìn về phía tên thanh niên kia, bộ dạng cực kỳ đáng thương và sợ hãi.
- Ha ha ha… tiểu muội, là người mới sao? Đến đến, ta tên là Phùng Tự,
cha ta là Phùng đại gia, tiểu muội cùng ta uống mấy chén, giới thiệu
mình một chút đi!
Tiểu tỳ luống cuống xua tay:
- Không không! Phùng công tử, tiểu tỳ chỉ là đến đây làm dọn dẹp, nào dám ngồi chung với Phùng công tử…
- Bậy bạ! Ta nói được là được! Đến đến, ông chủ Hạ đâu, mau mang rượu ra đây, ta muốn mời tiểu muội này vài chén!
Phùng Tự không cho tiểu tỳ nói hết đã bá đạo ngắt lời, vừa hô hoán như
nhà mình vừa đưa tay định đi bắt lấy nàng, khiến tiểu tỳ sợ hãi lùi lại
hai bước, đụng đổ mất hai chiếc ghế.
- Đủ rồi! Phùng Tự!
Đại tiểu thư sầm mặt lên tiếng:
- Ngươi năm lần bảy lượt đến Tạ Thủy Hiên chúng ta quấy rối, bao lầu,
đánh khách nhân, khi nam bá nữ. Đến bây giờ một tiểu tỳ cũng không buông tha, ngươi cho rằng Hạ gia chúng ta dễ chọc hay sao?
- Không không không!
Phùng Tự rất vô tội xua tay:
- Hạ tiểu thư! Ta nào có cái gan chọc đến Hạ gia? Ta chỉ là vì thích
nàng, một trái tim son sắt muốn bày tỏ với nàng mà thôi! Nàng đã nhìn
thấy chân tâm của ta, lẽ nào còn không hiểu? Ta chỉ cần nàng chấp nhận
làm thê thất của ta mà thôi!
- Đây là cái ngươi gọi là chân tâm?
Hạ tiểu thư cười lạnh:
- Ngươi nghĩ rằng mình là ai? Loại rác rưởi như ngươi, cũng chỉ có loại phụ nữ lăng loàn vô liêm sỉ mới có thể chịu nổi!
- Còn tiểu Thúy! Lần sau gặp loại người như vậy, cũng đừng có ấp a ấp
úng khiếp nhược như vậy! Càng tỏ ra yếu đuối, bọn chúng lại càng được đà lấn tới! Loại như vậy, trực tiếp nói thẳng, đuổi hắn đi là được rồi!
Hạ tiểu thư nghiêm nghị nói với tiểu tỳ kia, một đôi mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn về phía Phùng Tự, xoay người đi mất.
- Ha ha ha! Mắng là thương, đánh là yêu, nàng chửi ta ác như vậy, lẽ nào là yêu ta rồi? Được được, ta hiểu ý nàng, ta tới đây…
Bị chửi mắng, Phùng Tự không những không cảm thấy nhục, mà còn cười ha
hả nhào lên, định đưa tay tới vòng ba căng tròn đầy sức sống của Hạ tiểu thư, giống như vừa rồi hắn đã sàm sỡ tiểu Thúy vậy.
Oành!
Một âm thanh chất phác vang lên, Phùng Tự cảm thấy trước ngực tê rần,
thân thể lăn lông lốc xuống cầu thang, từ lầu ba xuống lầu một mới ngừng lại, đầu tóc quần áo đầy tro bụi, cực kỳ chật vật.
Hạ tiểu thư khinh bỉ nhìn bộ dạng gấu chó của hắn, phất tay rời đi, chỉ để lại một bóng lưng đầy ngạo nghễ.
Dù sao, tên đó cũng chỉ là Đại Pháp Sư, một phế vật ăn bám gia trưởng,
còn nàng, nàng là một Võ Vương hàng thật giá thật! Ở trong thành Tứ
Tượng này chưa tính là cái gì, nhưng cũng coi như là tuổi trẻ tài cao
rồi! Xử lý hắn còn không đơn giản hay sao?
Hạ tiểu thư đã đi, Lâm Hàn cũng tiếp tục tranh ăn tranh uống với bé con
Lâm Băng, trong đầu lại không ngừng truyền tới những âm thanh xì xào bàn tán:
- Ma nữ lại nổi điên rồi, tiền lương tháng này của chúng ta liệu có bị cắt không?
Một tên phụ bếp nuốt nước bọt nói.
- Hừ, còn tưởng mình thanh cao lắm hay sao? Cũng chỉ là loại tàn hoa bại liễu, nhơ nhuốc không ai thèm mà thôi! Nếu ta là nàng, trực tiếp cắt cổ tự sát cho rồi, còn mặt dày mày dạn tiếp tục đến đây huyễn diệu thân
phận? Ta khinh?
Một bác gái trung niên rửa bát đĩa nói.
- Đúng đó! Phùng công tử có gì không tốt? Đàn ông trên đời không chín
phần thì cũng tám phần như vậy. Gả vào Phùng gia, dù làm tiểu thiếp ít
nhất còn có chút địa vị. Ở lại Hạ gia… thứ như cô ta đã lưu lạc đến mức
phải kiếm tiền đổi tài nguyên, giá trị còn không bằng một con sủng vật,
còn ra vẻ cái gì nữa? Đại tiểu thư? Hừ hừ…
Lâm Hàn ngạc nhiên nghe hết những âm thanh bàn tán đầy ác độc của đám
người làm trong quán, lại nhìn theo bóng lưng đã khuất đang run lên lẩy
bẩy của Hạ tiểu thư, trong lòng dần dần mất đi hứng thú.
Tàn hoa bại liễu, không bằng sủng vật? Mệt các ngươi còn mở mồm nói ra
được! Ghen tỵ thì ghen tỵ, không đến mức ăn nói độc địa như vậy chứ?
Không biết sẽ mắc phải khẩu nghiệp hay sao?
Lắc lắc đầu, Lâm Hàn cũng chẳng có hứng mà ăn nữa, ngược lại cười hì hì
đút đồ ăn cho Băng nhi. Tên Phùng công tử kia lúc này đang lên lại lầu
ba, hắn đoán, chắc hẳn sẽ tiếp tục có một số chuyện thú vị!