Còn nhớ, một trong những pháp môn đắc ý nhất mà Lâm Hàn lĩnh hội được từ Trường Sinh Bí Điển là gì?
Đó là phép tá lực độc môn, có thể tích trữ sức mạnh mượn được từ đối
phương lại, hoặc để tự đả thương nội tạng tiến hành tu luyện, hoặc có
thể bộc phát vào một lần, phản kích đối thủ!
Pháp môn này, sau khi Lâm Hàn có được khả năng dễ dàng dung hợp chiêu
thức, đã kết hợp cùng Nhu Quyền và Byakugan, tạo thành một loại quyền
pháp cực kỳ mạnh mẽ, có thể một chiêu chế địch! Cực kỳ thích hợp cho
việc đánh lén… à nhầm, là đánh bất ngờ.
Nhu quyền tụ thủ!
Hai lần đón đỡ chiêu thức của Lâm Chấn Xuyên, hơn nữa còn không phải
chiêu thức bình thường, Lâm Hàn cũng đã tích tụ được rất nhiều năng
lượng, kết hợp thêm chakra của chính hắn, một chiêu này đủ để Lâm Chấn
Xuyên bị phế bỏ ít nhất một tuần!
Tầm nhìn bao phủ ba trăm sáu mươi độ, từng hình ảnh sắc nét và chi tiết
đến cùng cực truyền vào trong mắt, cảnh tượng giống như chậm lại, trong
mắt Lâm Hàn, một kiếm cực kỳ nhanh và lăng lệ của Lâm Chấn Xuyên lại phá lệ trở nên chậm chạp!
Đương nhiên, đây chính là bản thân Lâm Hàn cảm thấy như vậy trong khoảnh khắc, có thể coi như là một loại năng lực đặc biệt sau khi Byakugan
tiến hóa đi! Còn người bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy một kiếm kinh
thiên khiếp quỷ của Lâm Chấn Xuyên sắp chẻ đôi Lâm Hàn.
Đối thủ càng tới gần, tròng mắt Lâm Hàn càng co lại nhỏ hơn, từng đường
kinh mạch thô to như sông dài chảy xiết của Lâm Chấn Xuyên cũng truyền
vào mắt hắn rõ mồn một.
Là ở đó!
Lâm Hàn ban đầu còn kinh ngạc, kinh mạch Lâm Chấn Xuyên lần này lại gần
như không có một điểm nào đặc biệt! Không có bất cứ một khí huyệt nào
làm trọng tâm!
Nhưng nhãn lực ngày càng trở nên ngưng tụ, Lâm Hàn lại nhận ra không
phải như thế! Đây là do chân khí của Lâm Chấn Xuyên đang vận chuyển quá
nhanh và dũng mãnh, lại có xu thế như thiên nhân hợp nhất! Vòng tuần
hoàn chân khí không còn chỉ dừng ở thể nội, mà còn vươn ra thiên địa qua huyệt bách hội, khiến chân khí càng trở nên nhanh và cuồng bạo!
Chính vì nhanh như vậy, nên mới khiến khí huyệt trọng tâm của chiêu thức bị che lấp, bởi nó đã không còn quá ngưng tụ so với dòng chảy chân khí
xiết đến cùng cực này!
Nhưng khởi huyệt chung quy cũng phải có điểm khác biệt, nếu là trước
đây, dùng Byakugan của Lâm Hàn đúng là không thể nhận ra! Nhưng hiện
tại, Byakugan của hắn lại có thể phân tích từng chi tiết một cách cực kỳ tỉ mỉ, chỉ cần một chút xíu khác biệt thôi, hắn cũng có thể nhận biết
được trung tâm của kiếm chiêu này ở đâu!
Huyệt túc tam lý dưới đầu gối!
Nghe thì buồn cười, một kiếm chiêu mà lại lấy huyệt dưới chân làm trọng
tâm? Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn thoáng chốc đã hiểu ra ảo diệu! Lão già này đang lợi dụng lực trùng kích, tiến nhanh bộ pháp của mình, vừa là tăng
tốc độ, vừa là tăng uy thế. Còn kiếm mang trên tay lão đã là thứ lợi khí sắc bén vô song, có vận thêm chân khí cũng chỉ là thừa thãi mà thôi!
Một môn tuyệt học, đạo lý cũng chỉ là đến thế! Nhưng vận dụng đến được
trình độ của Lâm Chấn Xuyên, lại có kẻ nào có thể? Lâm Hàn cũng chỉ là
nhìn ra được yếu huyệt, có cách phá giải, chứ nói hắn học được chân tủy
của chiêu thức này… Lâm Hàn đầu hàng!
Lâm Chấn Xuyên nhìn phản ứng trì độn của Lâm Hàn, nhưng lại không lấy đó làm mừng! Đến cái tuổi của lão, kinh nghiệm thực chiến cũng cực kỳ dày
dạn, một đối thủ như Lâm Hàn, lão không dám coi thường, đối thủ càng
lặng yên, chứng minh hắn súc thế càng kinh khủng, là dấu hiệu của yên
lặng trước bão tố!
Âm thầm lưu ý, Lâm Chấn Xuyên hơi lưu lại chút dư lực, kiếm thế lại yếu đi một phần, nhưng vẫn cực kỳ lăng lệ ác liệt bổ xuống!
Chính là lúc này!
Haaaaa…
Nhu Quyền Tụ Thủ!
Hai ngón tay bộc phát ra chakra rực rỡ, chakra ngưng tụ đến mức như hóa
thành thực chất, tỏa ra nhiệt lượng nóng rực, mà lại tràn ngập sinh cơ
tươi mát, cực kỳ mâu thuẫn, nhưng lại chứng minh tính bùng nổ cực kỳ
điên cuồng!
Toàn thân vẫn như vậy, không bộc phát ra một chút năng lượng dư thừa
nào! Giống như toàn bộ chakra có thể phát động, Lâm Hàn đều đã dồn lên
song chỉ vậy.
Khả năng khống chế chakra tinh diệu như vậy… đã có thể gọi là đăng phong tạo cực!
Lâm Chấn Xuyên thần sắc có chút biến hóa! Lực công kích kia còn không
sao, Lâm Hàn mạnh mẽ đã được lão khẳng định, nhưng vị trí mà hắn công
kích…
Là trùng hợp? Hay là hắn thực sự có mánh khóe gì đó?
Đôi mắt kia… có lẽ nào?
Phụp!
Một chiêu trúng đích!
Lâm Chấn Xuyên nhất thời chân khí tán loạn, kiếm mang mười phần tản đi tám! Nhưng lão vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh như thường.
Bởi lão không chỉ có một mình!
Chiu!
Quả nhiên, Lâm Hàn đành phải buồn bực thu tay, một lần nữa phát động phi lôi thần, dịch lên một cành cây cách đó mười mét. Ngồi xổm trên cành
cây, sắc mặt hắn có phần ngưng trọng nhìn xuống dưới tràng!
Hắn biết, không dùng đến thủ đoạn mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không thắng được hai lão già này!
Chỉ cần động vào một người, ngay lập tức người kia sẽ điều động kiếm khí ngập trời trong đạo cảnh công kích hắn! Chỉ một thoáng sơ xảy hoặc ham
chiến, Lâm Hàn ngay lập tức sẽ bị xoắn thành mảnh vụn! Mà nếu không công kích thành công, vậy thì lấy gì thắng được hai lão?
Đó là chưa kể hai lão già này sẽ liên thủ công kích! Một gần một xa,
phối hợp chặt chẽ đến mức nào thì có trời mới biết! Chỉ cần nhìn cách
hai lão dung hòa đạo cảnh thì biết, phối hợp kia chắc chắn sẽ không yếu
đi đâu!
Cảm giác này… giống như khi Jiraiya một mình đối địch với sáu phân thân Pain vậy!
Có thể nói, từ đầu đến giờ, Lâm Hàn vẫn chỉ là dò xét mà thôi! Hắn không phải là kẻ thích bị động chiến đấu! Dò xét ra năng lực của đối thủ, hắn sẽ ngay lập tức áp dụng thủ đoạn hợp lý nhất để chiến thắng! Tuyệt đối
hạn chế để đối thủ có cơ hội phát huy ra năng lực mạnh nhất!
Phong cách chiến đấu của Lâm Hàn là vậy, và năng lực của hắn cũng đủ để làm được như vậy!
Chiếm tiên cơ, chiếm lợi thế, ai có thể qua mặt được Senju?
Mặc cho đối thủ có mạnh đến đâu đi nữa! Chỉ cần không phải cường giả cấp Thần, Lâm Hàn không cảm thấy mình có gì phải sợ hãi!
Ninja không phải là Vô địch, nhưng một Ninja Senju đã thức tỉnh Mộc Độn, tuyệt đối là tồn tại có thể Vô Địch đồng cấp!
Mộc Độn – Thụ Giới Hàng Đản!
Ngay thời điểm Lâm Chấn Bằng còn đang quan tâm thương thế Lâm Chấn Xuyên mà có chậm lại, Lâm Hàn ngay lập tức kết ấn, hắn muốn sự dụng thủ đoạn
mạnh mẽ rồi!
Cả trạch viện Lâm gia thoáng chốc đã biến thành một khu rừng đầy hoang
sơ, mà cũng tràn ngập tính cuồng bạo, giống như một hiểm địa man hoang
có thể nuốt chửng bất cứ sinh vật nào tiến vào! Ánh sáng đã biến mất,
còn lại chỉ còn cự mộc thông thiên, dùng tư thế thiên thượng địa hạ duy
ngã độc tôn bao phủ toàn bộ thiên địa!
Khóe mắt Lâm Chấn Bằng run lên, nhanh chóng ra hiệu với Lâm Chấn Xuyên, cùng toàn lực phát động đạo cảnh đối kháng!
Nhưng tình hình lại khiến hai người cảm thấy kinh hãi!
Đạo cảnh kiếm khí của họ mạnh thì có mạnh, nhưng lại thiên về sắc bén,
diệt một cây không có gì, nhưng ngàn cây, vạn cây, trăm triệu cây cùng
ùa lên một lúc thì sao?
Cảnh tượng trước mắt chính là như vậy! Mặc cho kiếm khí của họ bá đạo
đến đâu, cây cối vẫn không ngừng sinh trưởng, giống như dòng lũ bất tử
bất diệt tràn tới, nhấn chìm hoàn toàn bọn họ giữa cái thế tiến điên
cuồng của chúng!
Lúc này, hai trưởng lão đặc biệt cảm thấy biệt khuất! Họ muốn thoát ra,
nhưng toàn bộ không gian xung quanh đã bị cây rừng bọc kín! Họ muốn
chống trả, như chỉ vừa tụ lực đã bị đám cây rừng như hổ đói kia hút đi
phân nửa. Nhìn kiếm khí trong đạo cảnh ngày càng ít, chân khí của bản
thân thì ngày càng kiệt quệ, trong lòng họ cũng bắt đầu nổi lên lo lắng, cứ như vậy, bọn họ sẽ thua chắc không thể nghi ngờ!
Nhưng họ vẫn giữ cố giữ lại trấn tĩnh, thủ hộ một luồng chân khí chờ đợi phản kích! Bọn họ chờ, chờ Lâm Hàn kiệt sức! Bọn họ biết cách mà ma
pháp sư chiến đấu, cũng là điên cuồng công kích trên diện rộng khiến đối thủ tắt thở trong thời gian ngắn! Với cái thứ Mộc Độn điên cuồng đến
mức này, bọn họ không tin Lâm Hàn có thể trụ được bao lâu!
Nhưng… bọn họ lầm!
Hơn nữa còn sai lầm quá đáng!
Ở một góc khác, Lâm Hàn ẩn sâu dưới tầng tầng lớp lớp cự mộc, hàm răng
trắng bóc khiến nụ cười của hắn có phần nhăn nhở, lông bông, nhưng nếu
nhìn thấy sắc mặt hắn bây giờ, chắc hai trưởng lão kia phải giật mình
khóc thét!
Tên này… sắc mặt hắn thậm chí còn chưa từng biến hóa!
Khí tức vẫn dồi dào như vậy, chakra như vô cùng vô tận điều động Mộc
Độn, từ vị trí của hắn, những thân cây thô to bàng đại chen chúc mà lên, như một cái vòng xoáy vô tận reo rắc nỗi kinh hoàng cho đối thủ! Mới
chỉ riêng Thụ Giới Hàng Đản đã trực tiếp dồn hai vị trưởng lão vào tuyệt lộ!
Không, có lẽ không nên nói từ “chỉ”, bởi Thụ Giới Hàng Đản chân chính
cũng là cấm thuật, thậm chí Rasenshuriken của Naruto cũng chưa chắc sánh bằng nó! Chỉ là trước đây Lâm Hàn không nắm được chân tủy, sử dụng
không ra được uy lực mạnh nhất mà thôi!
Hiện giờ, mới thực sự là Thụ Giới Hàng Đản, thực sự là Mộc Độn!
Mộc Độn chân chính, không cần phải hoa mỹ, trực tiếp dùng thế công kinh
hồn, cuồn cuộn như thiên hà, cự mộc vô cùng vô tận để đè bẹp đối thủ!
Chân tủy của Mộc Độn cũng chỉ nằm ở đó! Nhưng trên đời này, liệu có ai
có đủ chakra để sử dụng ra chân tủy này? Ngoài Hashirama Senju chưa từng gặp mặt, có lẽ chỉ còn có Lâm Hàn hắn, Uchiha Madara sau khi cấy tế bào Mộc Độn cũng coi như một!
Đương nhiên, Mộc Độn kéo dài cũng không chỉ dựa vào chakra của Lâm Hàn,
nó còn dựa vào chính năng lượng mà nó hút được từ đối thủ! Cả hai kết
hợp mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất của Mộc Độn. Có thể nói, đạo
cảnh của hai trưởng lão càng suy yếu, thụ giới càng mạnh mẽ! Chính là
như vậy.
Trước thế công của cự mộc vô cùng vô tận kia. Nhìn thụ giới ngày càng
cuồng bạo, thậm chí có một vài thanh cự mộc đã xuyên qua đạo cảnh cuốn
tới dưới chân mình, hai vị trưởng lão cảm thấy đắng chát. Hôm nay… bản
thân coi như đã đọa lạc nơi này!
Rốt cuộc là loại quái vật gì? Lại có thể duy trì công kích kinh thiên kia trong một thời gian dài đằng đẵng như thế?
Cho đến khi thụ giới dần rút đi, chỉ còn lại một mình Lâm Hàn đứng
khoanh tay trước gió, ngự thần bào trắng bay phất phơ, thập phần phong
tao. Còn hai vị trưởng lão, sớm đã bị hai nhanh cây cuốn chặt lấy cổ
chân, treo ngược trên cao vài mét.
Hai người mặc dù còn sống, nhưng thập phần uể oải, giống như chẳng còn
chút sức lực nào. Mặc dù trên người không có vết thương, nhưng nhìn cái
cảnh bản thân bị treo ngược lên như loài dơi hạ tiện, bọn họ ước gì lúc
này mình bị thương tích đầy mình, nằm không dậy nổi còn tốt hơn vạn lần!